Anh Đến Từ Sao Hỏa
Chương 7 : Đêm ấy
Tại mẫu hạm Dicken.
Khi suy nghĩ được gieo rắc đến trình độ nào đó, thì hệ thần kinh cũng sẽ hơi khác với người bình thường. Sau khi nghe được lời dạo đầu hùng hồn, Mạn Mạn cũng không giải thích cho hoàng tử về hiểu biết sai lầm của anh. Cô chỉ…. dứt khoát nhào tới.
Hoàng tử cao hơn Mạn Mạn nửa cái đầu. Chiến phục màu đen phẳng phiu có thể điều khiển nhiệt độ bó sát người anh, càng tôn lên dáng vóc cao lớn, đường nét cơ thể càng rõ ràng hơn. Khí chất quân nhân xen lẫn vẻ mặt ngượng ngùng, càng cấm dục, càng quyến rũ.
Một nụ hôn đặt lên.
Cả người Kash bị vây trong sự hưng phấn kỳ diệu. Nhưng anh vẫn cố hết sức không chế những cảm xúc khác biệt nhỏ bé bất ngờ khác. Bởi vì chỉ cần anh hơi quá sức, sinh vật “mảnh mai yếu ớt” trong ngực anh sẽ phải đến phòng điều trị. Vừa nhiệt tình vừa kiềm chế, vừa ôm ấp dịu dàng lại vừa mong mỏi, khiến cho Mạn Mạn cảm thấy dùng gói khoai tây chiên đổi lấy người ngoài hành tinh này thật đáng giá.
Cho nên đôi bàn tay tội ác của cô, đưa về phía mơ ước đã lâu… Đó là sợi râu trước trán anh.
Hoàng tử Kash sững sờ một chút, trong nháy mắt tránh xa mười thước, toàn thân căng thẳng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.
Râu là bộ phận cảm giác và khứu giác vô cùng nhạy bén. Vừa có thể cảm xúc được vật thể, cảm giác được khí lưu, lại có thể ngửi được các loại mùi. Nó kết nối với dây thần kinh cảm giác, lại trực tiếp kết nối với mạng lưới dây thần kinh quan trọng. Đây chính là …
Vùng siêu cấp mẫn cảm trong truyền thuyết.
Nếu nói vuốt vảy rồng, vừa chạm vào đã chết. Thì trong chiến đấu, một sinh vật nào cố gắng tấn công vị trí này, sẽ bị biến thành tro bụi của vũ trụ. Thế mà hắc hoàng tử điện hạ Kash, lại bị loài người lạc hậu nhất trong vũ trụ chạm vào râu mình. Mọi người ngã quỵ tại chỗ.
Lộ Mạn Mạn rút tay lại buông ra “Xin lỗi, em chỉ cảm thấy nó rất đáng yêu.”
Kash: (khí nóng bốc hơi) “Không… việc này…”
Mạn Mạn: “Được rồi, đừng sợ. Sau này em sẽ không chạm vào nữa.”
Cô dâu mảnh mai uyển chuyển dễ thương ngoắt ngoắt tay “Đến đây đi.”
Hoàng tử lâm vào trong nỗi niềm rối rắm vừa an tâm vừa tiếc nuối.
Bute: Trợn mắt hốc mồm.
Nedy [Tôi... Sao tôi có ảo giác là hoàng tử phi rất mạnh vậy cà?]
Bute [(hất đầu) Đây chỉ mới là khúc dạo đầu thôi. Khẳng định hoàng tử sẽ lập tức đè hoàng tử phi cho xem!]
Shisha [Hay là... đánh cuộc nửa tháng cơm phần đi?]
Bute: [ Ha ha, một tháng cũng không thành vấn đề! Nhưng tôi muốn phải là phần ăn loại A nhiệt lượng cao nhất đấy nhé!]
Lại thêm một nụ hôn.
Hai người chuyển dời đến chiếc giường tròn to lớn.
Mạn Mạn đẩy. Hoàng tử bất động.
Đẩy nữa. Cũng không động đậy
Đẩy mạnh nữa. Vẫn không nhúc nhích.
Cho nên Mạn Mạn không quá vui mừng “Em đẩy anh, anh phải ngã về phía sau chứ.”
Kash bừng tỉnh hiểu ra “Anh xin lỗi, anh không cảm giác được.”
Hoàng tử bước đúng chuẩn, lui về phía sau, ngoan ngoãn nằm lên giường, mái tóc dài màu đen trải ra.
“Nè… Anh bị em đẩy ngã rồi đó.” Một câu trần thuật tiêu chuẩn không biết nên nói sao.
Mạn Mạn gật đầu thỏa mãn.
Bute [ Tôi không tin, tôi không tin! Với chênh lệch của cấp S và cấp D, khẳng định không thể nào là kết quả này! ]
Nedy [ Cho tới bây giờ, đội trưởng chưa bao giờ thua trong việc đánh cuộc... ]
Bute [ Hừ, đạo cụ vẫn còn chưa ra sân đấy! Thành ngữ trái đất nói như thế nào nhỉ?.... Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào]
Shisha: [ Có một số người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vậy chúng ta cứ mỏi mắt chờ mong đi. ]
Tư thế: chính xác.
Không khí: tiêu chuẩn.
Dây thần kinh: vận hành vượt xa người thường.
Trạng thái vũ khí: … Hoàn toàn khởi động.
Kết luận: có thể sử dụng đạo cụ.
Tiếng lòng: Không thể trốn, không thể trốn, không thể trốn, không thể trốn, không thể trốn….
Dưới tình huống suy nghĩ càng thêm hỗn loạn, hoàng tử Kash vô cùng nỗ lực nhớ lại trình tự và tình tiết được cung cấp trong tài liệu. Anh chụp một chiếc hộp tối trên đầu giường, mở ra…
Mạn Mạn: ngừng.
Kash:?
Mạn Mạn: Đạo cụ là em sử dụng với anh, không phải anh sử dụng với em.
Kash: Nhưng mà, tài liệu Bute cung cấp nói rõ…
Mạn Mạn: Kash, em là vợ anh, hay là Bute?
Kash: … Anh hiểu rồi, bắt đầu đi.
Tại phòng quan sát.
Bute [ (Hoàn toàn phát điên) Tại sao hoài nghi sự trung thành của tôi? Tại sao nghi ngờ tài liệu tôi cung cấp? Tại sao dễ dàng bị đẩy ngã như thế?]
Shisha [Rất đơn giản, bởi vì cậu không phải là cô dâu của ngài.]
Bute: [Mười hai năm! Quen biết nhau đã mười hai năm!Tôi và thằng nhóc kia học chung một lớp từ năm lớp năm của trường Học Viện Quân Sự! Còn hai người bọn họ chỉ mới gặp nhau có hai lần! ]
Shisha [Bute, chấp nhận sự thật đi. Tôi và hoàng đế bệ hạ biết nhau đã một trăm hai mươi năm. Lúc ngài ấy trừ tiền thưởng của tôi cũng chưa hề nương tay.]
Nedy [Đội trưởng, lúc giao phối, hoàng tử sẽ không bị trói lại chứ? Việc đó thật sự quá đau khổ đi!]
Shisha [Đúng vậy đó. Dục vọng đã lên đến đỉnh điểm còn phải ức chế sức lực, không thôi sẽ làm cho hoàng tử phi dễ dàng gãy xương như làm đứt sợi tơ vậy. Thời điểm khảo nghiệm năng lực khống chế cuối cùng của hoàng tử đã tới.]
Nedy [ Hoàng tử thật quá dũng cảm >_
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
36 chương