Anh bạn gái và cô bạn trai
Chương 2 : Cậu ấy ở phòng bên cạnh
- Tuần sau nhà tớ sẽ chuyển tới nhà mới đó! Cậu qua chơi nha! - An hí hửng khoe với Ân
- Nhà mới hả? Nó to và đẹp chứ? - Ân hỏi
- Chắc là to rồi và tớ có phòng riêng nữa đó, tớ luôn mong tớ có một căn phòng ngập tràn màu hồng như những căn phòng của những công chúa! - An mơ mộng
- Tớ ghét màu hồng! - Ân bĩu môi
- Màu hồng đẹp mà - An nói
- Tớ thấy nó thật ngớ ngẩn
- Tớ thì thấy nó thật ngọt ngào và lộng lẫy
- Ờ, bởi vì nó chỉ dành cho những đứa tiểu thư mít ướt như cậu - Ân cười đểu
- M...mít ướt hồi nào? - An rụt rè cãi lại
- không mít ướt mà nãy té có tí đã khóc um sùm lên rồi!!! - Ân cười
- Khóc có chút xíu thôi mà
- Ờ chút xíu của cậu đó...
Ân đang nói thì bị tiếng sụt sịt của An cắt đứt...Ân giật mình quay sang nhìn thì thấy An đang mếu máo. Nhưng Ân chả thèm quan tâm. Đúng là mít ướt mà!!!
- Thôi trễ rồi, về nhà thôi! - Ân đứng dậy vươn vai người
- La lá la là la la là la lá laa... - Ân vừa tung tăng chạy nhảy trên đường về, vừa hát líu lo trông đến là vui
Trong khi đó An thì :
- Đợi tớ với
An khập khễnh bước ngắn bước dài ở đằng sau, miệng ko ngừng gọi Ân đợi mình
Cảm thấy phiền phức nên Ân chả thèm nghe, cứ tiếp tục tung tăng đi trước. Mãi cho đến khi bỏ xa An, cô bé Ân mới quay lại ngó xem An ở đâu.
- Thiệt tình! Chậm như rùa - Ân quay lại ngó ko thấy An liền chậc lưỡi ngao ngán.
Vẻ ngoài của Ân có vẻ không quan tâm đấy nhưng mà trong lòng cô bé vẫn có cảm giác lo lắng
- Ko biết chừng bị trêu chọc rồi đấy chứ! Thôi đi tìm vậy
- Hức...hức... - Tiếng thút thít của An
- Nè, khóc hoài zậy? Cậu ngã có nặng lắm đâu - Ân nói
Ko có tiếng trả lời...Chỉ đáp lại bằng những giọt nước mắt...
- Có đi được nữa ko? - Ân hỏi
An lắc đầu nhẹ...
- Vậy tui về kiu ba mẹ lên rước về nha! Đợi đó!
Ân nhanh nhảu chạy đi nhưng sau đó cô bé lại quay lại...
- Thui mệt quá!!! Lên tui cõng về! - Ân đưa lưng ra trước mặt An
An mới đầu hơi e dè, nhưng rồi cậu cũng leo lên và đôi bạn cõng nhau về nhà. Cảnh tượng đó trông hết sức trong sáng và đáng yêu nhưng cũng ko kém phần lãng mạn.
Ân cảm thấy mệt và tỏ vẻ khó chịu suốt dọc đường nhưng trong lòng cô bé lại cảm thấy rất vui vì được giúp đỡ bạn bè. An thì hơi ngượng ngùng một chút xíu, vì An là con trai mà lại để con gái cõng nhưng gạt đi cái sự ngượng ngùng đó, cậu bé rất vui và luôn cười tươi suốt dọc đường về nhà.
1 tuần sau...
- Mẹ ơi!!! Sao nhiều người bê đồ đạc vào nhà mình quá vậy? - Ân thắc mắc khi thấy những chú vận chuyển đồ đạc thay phiên nhau đem những thứ lạ hươ lạ hoắc vào nhà.
- À, có người thuê nhà chúng ta để ở đó con, hôm nay họ dọn đồ đến ấy mà - Mẹ Ân từ trong nhà vọng ra
- Vậy chúng ta phải ngủ ngoài đường hả??? - Ân giật mình
- Làm gì có chuyện đấy! Họ dọn đến sống chung với chúng ta thôi
- Có hai mẹ con sống với nhau mà mẹ cho người lạ vào ở chung. Nhỡ họ là người xấu thì sao? Mẹ với con còn ko có ba ở bên cạnh nữa - Ân nói với sự hồn nhiên nhưng mẹ Ân nghe được lại cảm thấy buồn buồn.
Ân mất ba từ nhỏ và cô bé chỉ có thể thấy mặt ba mình trong những tấm hình. Cô rất nhớ ba của mình, dù biết là ba mình đã đi xa rất xa nhưng cô vẫn luôn nói với mọi người rằng : ba chỉ đi một lúc thôi, rồi ba sẽ quay lại với mẹ con con, không sớm thì muộn, gia đình con nhất định sẽ đoàn tụ. Dù chỉ mới 5 tuổi nhưng cô bé lại có suy nghĩ rất tích cực và chững chạc như người lớn. Cô cũng đã hứa với mẹ rằng cô sẽ thay ba bảo vệ gia đình, và cũng chính vì điều đó đã ko ít nhiều hình thành sự mạnh mẽ, nam tính bên trong cô.
- Ko sao đâu con, họ là những người tốt...À, họ cũng có con đấy, một bạn bằng tuổi con đó! - Mẹ Ân vui vẻ
- Thật hả mẹ? hihi, vậy là có thêm đệ tử mới rồi - Ân cười đắc ý
- Ân ơi!!! - Một giọng vang lên ngay trong nhà của Ân
- Hở? - Them phản xạ, Ân quay lại nhìn xem ai gọi mình. Vừa quay lại nhìn thì Ân bất ngờ ngạc nhiên
- Cậu tới hồi nào vậy?? - Ân giật mình khi nhìn thấy An ở trong nhà mình, lại còn đang đi xuống cầu thang nữa chứ
- Đây là nhà mới của tớ mà, sao cậu lại ở đây? - An cũng ko khỏi ngạc nhiên khi thấy Ân
- Đây là nhà của tui mà!!! Nhà của tui đó!!! - Ân nhấn mạnh từ "của tui"
- Hở? Ko lẽ chúng ta ở cùng nhà sao? - An thốt lên
- Chào con, con là con gái cô Hà hả? - Giọng của một người phụ nữ vang lên đằng sau Ân
- Hả? Vâng, chào cô. Chắc cô là người chuyển tới? - Ân cũng chào lại nhưng chưa kịp nhìn mặt người phụ nữ đó
- Hả?? Là Ân đó hả? - Người phụ nữ đó bất ngờ
- Sao cô biết...??... Ơ...hơ, cô Trang!!! - Ân cũng ngạc nhiên ko kém
- Nhà cháu đây sao? - Cô Trang hỏi
- Dạ! Cô chuyển đến đây ạ?
- Ừ...Con gặp An rồi chứ?
- Dạ...bạn ấy kìa
- Từ nay, An ở phòng bên cạnh phòng con đó! Thật vui vì nó gặp được bạn quen
- Ha...hả?
Trời ơiiii!!! Sao xui xẻo quá vậy nè!!! Đồ mít ướt đó chuyển đến nhà tui, lại còn ở cạnh phòng tui nữa chứ!!! Cậu ta phiền phức thấy mồ luôn!!! Tui bắt đầu khổ thật ròiii...Hớ..hớ
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
51 chương
90 chương
75 chương
18 chương
6 chương
12 chương
11 chương