Ái Vân ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành rộng, trên tay cô là một con búp bê xinh đẹp. Cô vốn đã nhỏ bé, giờ lại càng thêm nhỏ bé trong căn phòng rộng thênh thanh, vắng ngắt. Cô không ngờ cuộc hôn nhân của mình lại trở nên vô duyên nhạt nhẽo như vậy. Và cô lại càng không ngờ khi điều ấy xảy đến với một thiên kim tiể thơ. Đâu rồi những lời chúc tụng, những lời hứa hẹn ? Tất cả nhanh chóng qua đi và vỡ tan như bong bóng xà phòng vậy. Thật là đáng buồn cười. Ái Vân nhếch mép. Bây giờ đã hơn mười một giờ và Nguyên TÂn vẫn chưa về. Từ sau buổi sáng ấy, đêm nào cũng vậy, anh luôn về trong trạng thái say mèm. Nếu được một hôm tỉnh táo thì với cô, anh luôn lạnh lùng xa vắng. Ái Vân thật sự buồn. Giá cô có thể hiểu được vì sao như vậy. Điều gì đã làm anh không hài lòng? Và điều gì đã biến cô không phải là người anh mơ ước ? Những đêm chờ đợi đã thật sự làm cô mỏi mệt. Và nếu như Nguyên Tân vẫn cư" mãi giữ thái độ khép kín, xa cách đó thì chắc là phải chia tay thôi. Ái Vân ngủ thiếp đi, đầu tựa vào ghết bành, hai tay vẫn ghì chặt con búp bê. Nguyên Tân trở về, và hình ảnh ấy làm anh xao động. Anh bần thần ngồi xuống dưới chân cô. Rõ là Ái Vân cũng không vui vẻ gì. Nếu như thật sự không yêu anh thì liệu cô có đau khổ khi bị anh đối xử ơ hờ, lạnh nhạt như thế ? Có lẽ anh đã sai lầm mất rồi, khi tự biến tổ ấm của m`inh thành địa ngục. Nguyên Tân đứng dậy. Một thoáng ngập ngừng, anhcúi xuống hôn nhẹ lên môi cộ Ái Vân mở mắt, trông thấy Nguyên Tâm thật gần với cộ Cô ngỡ ngàng: - Anh... Nguyên Tân đưa tay chặn môi cộ Anh mỉm cười: - Anh xin lỗi. Rồi không để cô nói, anh bồng cô lên trong hai tay. Ái Vân sung sướng nép đầu vào ngực chồng. Phút cuối, mọi muộn phiền tan biến như chưa từng bao giờ có vậy. Không còn hờn giận, không còn lạnh lùng. Căn phòng ấy lại rộn vang tiếng cười hạnh phúc. Hôm nay ái Vân rất vui. Cô vừa từ phòng khám của bác sĩ sản khoa trở về. Kết quả đúng như cô dự đoán. Cô đã có thai hơn 1 tháng. Cô suýt đã nhảy cẫng lên để mừng. Cô định gọi điện cho Nguyên Tân, nhưng ý nghĩa được chính mắt trông thấy vẻ vui mừng của anh đã khiến cô dừng lại. Cô hăm hở đi chợ, nấu những món Nguyên Tân thích, lại còn cắm một bình hoa thật đẹp nữa. Xong xuôi, cô bấm máy điện thoại. vừa nghe tiếng "alô" của Nguyên Tân ở đầu dây, cô đã nói ngay: - Em đây. Chiều nay anh không được đi đâu, em chờ cơm đó nghe. - Hà hà... - Có tiếng Nguyên Tân cười - Có gì đặc biệt không? sao lại phải dặn dò như vậy? Ái Vân nũng nịu: - Em không nói. Nếu anh không về sẽ ân hận đó. Nguyên Tân xuýt xoa: - Chà chà, ghê quá! Nhưng anh lỡ có một cuộc hẹn quan trọng rồi, làm sao bây giờ ? Ái Vân buồn thiu: - Là ai mới được ? Chán ghệ Bao nhiêu công lao em chuẩn bị Anh làm em mất hứng rồi đó. Nguyên Tân ngập ngừng: - Không có được không? Sợ là... em lại nổi cơn tam bành lên đó chứ. Ái Vân trợn mắt: - Anh vừa nói cái gì? Cuộc hẹn chiều nay là với ai vậy hả ? Nguyên Tân khẩu khoản: - Thôi, để sau này nói. Có được không? - Em không biết. Em tới công ty liền ngay bây giờ đó . - Ái Vân cắt ngang. Nguyên Tân phì cười: đdùa chút vợ Ơi. Anh sẽ về ngaỵ Được chưa ? Ái Vân hăm dọa: - Nói phải nhớ đó nghe. Em cúp máy đây. - Ấy khoan - Nguyên Tân ngăn lại. - Còn gì nữa? - Ái Vân ngạc nhiên. Nguyên Tân thì thầm: - Nhớ em muốn chết. Ái Vân đỏ mặt: - Nói mà không sợ người ta cười. Cô cúp máy thật nhanh. Nguyên Tân sẽ rất vui. Cô tin chắc như vậy. Và cả ba mẹ của cô nữa. Ông bà chỉ có mình cô. Đứa nhỏ này thật sự là niềm mong đợi của mọi người. Reng. Reng. Ái Vân nhấc ống nghe. Chắc là Nguyên Tân lại trêu ghẹo gì nừa đây. Cô mỉm cười: - Alô. - Ái Vân đó hả ? - Đó là tiếng của mẹ cô. Ái Vân mừng rỡ: - Là mẹ hả ? Con đây. Có chuyện gì không mẹ? - Con về nhà ngay được không? - Có gấp lắm không mẹ ? - Gấp chứ. Về ngay nhé. Rồi bà cúp máy. Ái Vân lo lắng. Có chuyện gì vậy nhỉ ? Cô không kịp gọi điện thoại cho Nguyên Tân, hối hả thay đồ rồi đón xe qua nhà mẹ. Bà Kiết Minh đón cô ở cửa với một nụ cười bí mật. Ái Vân thở phào nhẹ nhõm. Như vậy chắc là không có chuyện gì đáng ngại. - Mẹ! Có chuyện gì không? Mẹ làm con hồi hộp muốn chết. Bà Kiết Minh nắm tay cô: - Vào nhà đã. Con lúc này chắc quên hai ông bà già này rồi. Ái Vân kêu lên: - Con vừa mới về thăm ba mẹ ngày hôm kia đó thôi. Bà Kiết Minh lườm cô: - Phải là mỗi ngày, hiểu chưa? Có mỗi một đứa con gái, gải đi rồi còn ai nữa chứ. - Còn dì Uyển Phấn nữa chị Mẹ làm như chỉ có một mình.- Ái Vân chống chế. - Uyển Phấn là Uyển Phấn, con là con. Nói vậy mà cũng nói - Bà Kiết Minh trách nhẹ . Ái Vân phì cười. - Thôi, con xin lỗi. Ngày mai con lại về nữa vậy. đdược. Theo mẹ vào đây. Bà lôi cô xuống phòng ăn. Ái Vân ngạc nhiên thấy một mâm cơm thịnh soạn đã dọn sẵn. Chẳng lẽ mẹ đã biết ? Không lý nào. - Có chuyện gì vậy mẹ ? - Ái Vân ngơ ngác. Bà Kiết Minh nháy mắt. - Tất nhiên là phải có chuyện mới như vậy. Bà vỗ tay hai tiếng. Một tiếng nói vang lên sau lưng cô: - Chào em. Ái Vân quay lại. Cô mừng rỡ reo to: - Tùng Nam! Anh về bao giờ vậy ? - Vừa mới tức thì. Tùng Nam nghiêng đầu ngắm cô: - Em đẹp hơn nhiều. Ngày anh ra đi, em còn là một cô bé mới lớn. Bây giờ em chững chạc và quyến rũ vô cùng. Ái Vân nghe hai má nóng bừng. - Anh cũng mồm mép hơn lúc trước. Chắc là ở bên ấy có hàng khối cô chết vì anh phải không? Tùng Nam cười tọ Dì Uyển Phấn, mẹ của Tùng Nam nghe thấy chạy lên. Trông thấy Ái Vân, dì cười rạng rỡ: - Ái Vân! Lẽ ra phải báo cho con biết để cùng đi đón, nhưng Tùng Nam nhất định không chịu, bảo là để tại sự ngạc nhiên cho con. Ái Vân mỉm cười, khẽ cúi đầu: - Chào dì. Ảnh thì bao giờ cũng vậy, luôn luôn là chẳng nói gì với con cả. Bà Kiết Minh nắm lấy tay Tùng Nam và Ái Vân: - Thôi nào, chúng ta ngồi vào bàn. Tùng Nam chắc đói rồi. Cả dì nữa, Uyển Phấn. Dì Uyển Phấn rụt rè: - Chờ một lát, anh Minh cũng sắp về. Bà Kiết Minh xua tay: - Ông ấy không về đâu. Ổng vừa gọi điện báo cho tôi biết là ông ấy có 1 cuộc họp. - Nếu vậy, để mẹ gọi điện cho Nguyên Tân. Ái Vân đồng tình: - Phải đó mẹ Để con gọi điện cho ảnh. Tùng Nam ngẩn người: - Nguyên Tân là ai vậy ? Uyển Phấn vội vàng giải thích: - Là chồng của Ái Vân. Mới cưới được hai tháng. Mẹ có gởi thư báo cho con biết rồi mà. Tùng Nam sững sờ: - Vậy à ? Chắc là thu8 không tới. Con thật sự chẳng hiểu gì cả. Nếu vậy, Ái Vân gọi điện cho chồng em tới cho vui. Vẻ buồn bả của Tùng Nam không qua được mắt mọi người. Ái Vân ngập ngừng, cảm thấy nếu Nguyên Tân xuất hiện, có lẽ không khí sẽ nặng nề hơn nữa. Cô quyết định nhanh: đạ thôi. Ảnh cũng có 1 cuộc hẹn. Đợi khi khác nhé. Thôi, mình bắt đầu đi. Bữa cơm trôi qua trong những tâm trạng khác nhau của mỗi người. Bà Kiết Minh và Uyển Phấn thì vui vẻ phấn khởi. Tùng Nam cũng là chỗ thân thiết của gia đình. Sự thành đạt của anh dĩ nhiên là niềm tự hào không thể giấu được của họ . Ái Vân cũng vậy. Cô mừng cho anh như một cô em gái mừng anh trai. Chuyện quá khứ, thật lòng cô không nghĩ tới nữa. Nhưng với Tùng Nam thì khác. Anh đã cho qua mọi chuyện, múc đích chỉ để có được ngày hôm nay. Để bây giờ, khi biết còn một chuyện khác cũng quan trọng không kém trong cuộc đời anh, thì cơ hội đó đã ra đi mãi mãi. Ái Vân sốt ruột liếc nhìn đồng hồ. Giờ này, Nguyên Tân có lẽ đã về. Chắc là anh lo lắng lắm, khi không thấy cô như lời cô đã nói. Nhưng nếu cô bỏ ra về thì không biết có nên hay 0, khi Tùng Nam đang rất buồn như thế. Thôi, đành để Nguyên Tân phiền lòng một lần vậy. Vợ chồng dầu sao cũng còn cả một đời để nói. Ái Vân lịch sự xin phép ra ngoài một chút. Cô kín đáo ra phòng khách gọi điện về nhà. - Alộ Nguyên Tân phải không? - Phải - Nguyên Tân có vẻ lo - Em đi đâu vậy? Hay là định làm gì để anh ngạc nhiên phải không? Ái Vân cười gượng: - không có. Em xin lỗi. Mẹ có việc gấp nên nhờ em đi với mẹ . Anh chờ em nửa tiê"ng nữa được không? Nguyên Tân thở phào: - Không sao. Em cứ giúp mẹ . Có cần gì tới anh không? Ái Vân hơi hoảng: đạ thôi. Thông cảm cho em nghe. Em sẽ về ngay, nếu được. đdc rồi. không phải quá lo như vậy. Anh chờ được mà. Ái Vân thở dài, gác máy. Nguyên Tân không một chút nghi ngờ gì. Điều ấy làm cô áy náy quá. Thật không biết phải làm sao bây giờ nữa. Sau bữa cơm, Tùng Nam ngỏ ý đưa cô về nhà. Ái Vân từ chối cách nào cũng không được. Nguyên Tân ngồi đợi hoài cũng thấy chán. Anh lững thững ra vườn. không khí ban đêm mát mẻ đến dễ hcịu. Thoang thoảng trong gió là hương thơm của những bụi hoa hồng dại trồng ven tường rào. Ái Vân yêu hoa lắm. Nguyên Tân khựng lại. Hình như Ái Vân đang đứng đằng kia. Và không phải chỉ 1 mình cô. Nguyên Tân men theo những gốc cây dọc đường. Anh cũng không hiểu vì sao lại phải hành động như vậy, anh có thể đàng hoàng bước đến giáp mặt với họ kia mà. - Ái Vân! Anh là một kẻ không may phải không? Anh đã có một quãng thời gian rất dài bên em, vậy mà cơ hội có em, anh lại không nắm được. Tùng Nam lắc đầu với vẻ rất khổ sở. Ái Vân thấy chạy lòng. Đúng như Tùng Nam nói. Họ đã có một quãng thời gian rất dài bên nhau. Qúa đủ để nuôi dưỡng một tình cảm tốt đẹp. Vậy mà mọi chuyện lại không thành. Biết sao được, khi mà đã có câu "nhân duyên trời định". - Tùng Nam! - Ái Vân đang cố tìm một câu nói để làm dịu lòng anh - Ở đời có những chuyện không phải muốn mà được. Em đã từng chờ ở anh 1 câu nói. Chỉ cần 1 câu là mọi chuyện sẽ khác. Vậy mà... Thôi thì quá khứ xin hãy là quá khứ. Rồi ranh sẽ gặp 1 người gái khác xứng đáng hơn em. - không - Tùng Nam kêu lên - Đừng nói những lời an ủi, khi em biết rõ trong tim anh, em là tất cả. Ôi! Anh thật sự Oán ghét bản thân anh. Anh đã sai lầm mất rồi. Tùng Nam giận dữ vùi mặt vào trong lòng bàn tay. Ái Vân thấy lòng mình chao đảo trước sự đau khổ của anh. Dù sao, anh cũng từng là người cô yêu thương mong nhớ. Cô dịu dàng nắm hai bàn tay anh, kéo xuống: - Tùng Nam! Hãy nhìn vào mắt em đây. Em chẳng vui vẻ gì khi thấy anh như thế này. Nhưng mọi chuyện đã an bài rồi, không thể khác được đâu. Hãy là một người anh, 1người bạn của em. Được chứ ? Tùng Nam nhìn sâu vào mắt cộ Đôi mắt cũng lóng lánh khổ đau, tiếc nuối, nhưng ánh lên một quyết định mãnh liệt . Anh biết thế là hết. Cơ hội đã qua đi làm sao có thể quay trở lại. Đột ngột anh ôm chầm lấy cô, đặt lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ nhưng muộn màng. Ái Vân có hơi bất ngờ, nhưng cô không trách anh. - Xin lỗi. anh biết là không phải... Ái Vân mỉm cười, cắt lời anh. - Em hiểu mà. Thôi, em về nhé, - Ái Vân... Không để cho Tùng Nam nói thêm điều gì khác. Ái Vân quay đi thật dứt khoát. Cô không thể có lỗi thêm với Nguyên Tân được nữa.