Nguyên Tân! Nguyên Tân! gọi vang tên chồng trong nỗi ân hận, ray rứt. Lẽ ra tối nay là một tối vui của hai người. Thật là tức. Ái Vân nhìn đồng hồ taỵ Cũng gần 10h đêm. không ngờ Tùng Nam nói chuyện là như vậy. Chắc là Nguyên Tân chờ cô đến đổ ngấu. ái Vân vừa dáo dác tìm chồng, vừa suy nghĩ. Bở vì cô đã đi từ phòng khách xuống nhà bếp mà vẫn không thấy Nguyên Tân đâu cả. Cô vào phòng ngủ và sau cùng lao lên sân thượng. Nguyên Tân đứng đấy, bất động trong bóng tối. Xung quanh anh là những cành hồng gãy nát. Ái Vân rụt rè đến bên anh: - Nguyên Tân! Xin lỗi vì để anh chờ lâu. Nguyên Tân không nhìn Ái Vân. Anh hỏi cô, giọng thật bình thả: đdi chơi vui không? Ái Vân ấp úng: đạ... không... à... có. Mẹ muốn mua một... đó... - Vậy à ? Ngyên Tân như không muốn nghe, giọng lạnh thật hờ hững. Ái Vân chột dạ: - Anh giận gì em à ? Nguyên Tân nhìn xoáy vào mắt cô: - Em có làm gì để anh giận không? Ái Vân mở to mắt nhìn anh. Nguyên Tân phá lên cười: - Nếu em không làm gì thì thôi. Đi ngủ đi. - Anh ăn gì chưa ? Mình ăn tối nhé? - Ái Vân ân cần. - Thôi khỏi, no rồi - Nguyên Tân đáp cộc lốc. Ái Vân len lén nhìn anh. Vẻ mặt anh kín bưng, không biểu lộ một chút cảm xúc. Nhưng cô biết anh đang gai^.n cọ Vì cô về quá trễ, hay vì một nguyên do nào nào khác? Ái Vân không dám nghĩ đến điều thứ 2. Cô rụt rè ôm lấy anh: đdừng giận em. Chiều nay, em chỉ vì mẹ. Nguyên Tân không trả lời. Cử chỉ làm hòa của Ái Vân cũng chẳng làm nguôi được sự ghen tuông. Những gì anh thấy và nghe được đã chứng tỏ Tùng Nam là hình ảnh khó phai nhạt trong Ái Vân. Vết thương đêm tân hôn tưởng lành lại bị xé toang, đau đớn đến nhức nhối. Anh đã cố gắng hết sức để không nhảy xổ ra đấm vào mặt Tùng Nam, khi hắn dám ôm Ái Vân. Nhưng hành động nén nhịn ấy giờ đây lại ám ảnh càng lúc càng điên tiết. Nó như cơn lũ dữn hung hãn trước một vật chắn không thể thoát ra được. Và nó sẽ dâng trào, bứt phá, cuốn khăng tất cả. Khi kết thúc, lc đó sẽ rất là khủng khiếp. Nguyên Tân biết chắc như vậy. Anh gỡ hay tay Ái Vân ra: đdi ngủ đi. - Khoan. Em có chuyện muốn nói với anh. Ái Vân hơi nũng nịu. Nguyên Tân thờ ơ quay lưng. - Anh mệt, để lúc khác. Cuộc sống lại trở nên nặng nề và vô vị. Nguyên Tân đã là một con người khác từ sau đêm đó. Anh luôn ơ hờ, lạnh lùng, và bẳn gắt vô cớ. Ái Vân đã cố hết sức mình để tìm hiểu và xoay chuyển tình trạng này. Nhưng Nguyên Tân không cho cô cơ hội. Giữa họ, bây giờ luôn là một khoảng cách xa vời vợi. Và điều đó làm Ái Vân nản lòng, mệt mỏi. Cô thật sự sợ cái không khí lạnh lẽo, đơn côi đang bủa vây cô từng ngày từng giờ. Cô rất muốn vùng dậy bứt phá, nhưng không tìm được cách, một cách mang lại kết quả tốt đẹp chứ không phải là đỗ vỡ. Đêm qua, Nguyên Tân không về. Và đó không còn là chuyện lạ nữa. Ái Vân đứng tựa cửa trong ra đường. Cho dầu vẫn vậy, cô vấn rất mong hóng. Bởi vì cô quyết định sẽ nói chuyện trọng đại cho Nguyên Tân biết. Hy vọng mọi chuyện tồi tệ sẽ chấm dứt. Rồi Nguyên Tân cũng trở về. Anh bước vào nhà với những bước chân xiêu vẹo, nghiêng ngả. Ái Vân cảm thấy hụt hẫng. Mọi dự định lại vụt biến nhanh chóng. Làm gì có một người say bây giờ? Cô buồn bã nhìn Nguyên Tân đổ phịch xuống giường. Quần áo nhăn nhúm, nồng nặc mùi nước hoa lạ. - Ái Vân! Ái Vân đâu? Nguyên Tân kêu giọng lè nhè - Sao thấy tôi về mà không mừng vậy? Anh cố nhướng mắt đờ đẫn nhìn cô: - Sao còn đứng đó? Lại đây. Ái Vân chậm chạp bước đến bên giường. Nguyên Tân vung tay: - Thay quần áo cho tôi. Cô có phải là vợ tôi không? Ái Vân nhẫn nhục ngồi xuống. Cô ráng hết sức mới làm nổi chuyện ấy. Bởi anh rất nặng và không còn tỉnh táo nữa, rồi cô lấy khăn lau mặt cho anh, lặng lẽ ngồi nhìn anh ngủ. Hạnh phúc ở đâu nhỉ? Cô tự hỏi và ngủ thiếp đi trong chiếc ghế bành rộng. Gần sáng, Nguyên Tân thức dậy. Vẻ tội nghiệp của Ái Vân làm anh bứt rứt, khó chịu. Anh đã định bế cô vào giường, nhưng không hiểu sao lại thôi. Anh lay cô dậy với giọng gắt gỏng: - Dậy đi. Tại sao lại ngủ ngồi như thế này? Đừng có tự đày đoa. thân xác mình trước mặt tôi. Ái Vân mở mắt ngơ ngác nhìn anh. Đến nói lúc hiểu ra, cô chán nản nói: - Mới sáng sớm đã muốn cãi nhau. Thật sự anh có coi đây là tổ ấm của mình không? Nguyên Tân nhìn Ái Vân, khinh khỉnh: - Cái gì là tổ ấm? Nghe mắc cười quá. Ái Vân tái mặt: - Thì ra vậy. Bấy lâu nay tôi nghĩ anh hờn giận, bực bội tôi điều gì đó nên nhẫn nhục chịu đựng anh. Chứ nếu biết anh vì không coi nơi này ra gì thì xin lỗi... Nguyên Tân cất lời: - Thì sao? Ly dị à? Bỏ đi à? Làm được không? Ái Vân nghẹn giọng: - Anh... Nguyên Tân hất mặt, lạnh lùng: - Tôi nói cho cô biết, sở dĩ mọi chuyện tồi tệ như thế này là vì cộ Nhưng cô đã là vợ tôi rồi thì sống hay chết, vui hay buồn là quyền ở tôi. Đừng hòng tìm kiếm một hạnh phúc mới. Không dễ đâu. Ái Vân uất ức: - Tôi đã làm gì mà anh bảo vì tôi? Có người đàn bà nào lấy chồng mà không mong hạnh phúc với chồng? Sao anh nói những lời khó nghe như vậy? Nguyên Tân như nổi điên: - Khó nghe có bằng cô không? Từ lời nói cho đến hành động đều gian dối, trắc nết. Ái Vân giận xanh mặt: - Anh không có quyền xúc phạm tôi như vậy. Tôi tự xét lương tâm mình không làm gì để hổ thẹn với anh cả. Nguyên Tân cười gằn: - Vậy sao? Cô trong sáng, thánh thiện như vậy sao? Có người đàn bà nào đêm tân hôn lại gọi tên một người đàn ông khác không? Có không? Ái Vân bối rối: - Tôi... tôi gọi tên ai mới được chứ? Nguyên Tân quắc mắt: - Còn buộc tôi phải nói ra mới vừa lòng cô à? Tôi đã cố gắng lắm mới bỏ qua cho cô chuyện đó. Vậy mà khi anh ta trở về, cô lại không ngần ngại chạy đến với anh ta, lao vào vòng tay anh tạ Tiếc nuối à? Hối hận à? Sao cô coi thường tôi quá vậy? Ái Vân ngớ ra. Có chuyện như vậy trong đêm tân hôn sao? Hèn gì Nguyên Tân đã lạnh lùng với cô một thời gian sau đó. Nhưng chuyện sau này, lẽ nào Nguyên Tân đã thấy hết tất cả, nghe hết tất cả? Nhưng cô đâu muốn như vậy. Chỉ vì Tùng Nam quá xúc động mà cô lại không nỡ... Nói gì với Nguyên Tân đây, khi cô đã làm anh bị tổn thương nặng nề? Ái Vân ấp úng phân trần: - Chuyện lúc trước anh nói, em thật tình không biết, và em cũng không biết phải nói sao với anh bây giờ. Những gì của quá khứ, với em không còn là gì nữa. Em đã chọn anh, đã lấy anh thì có nghĩa anh là tất cả. Thật lòng em đã nghĩ như vậy và sẽ mãi mãi như vậy. Anh phải tin vào em chứ? Nếu em không yêu anh, liệu em có chịu nổi sự ghẻ lạnh của anh như vậy không? Nguyên Tân bịt tai: - Tôi không muốn nghe. Những gì cô nói với anh ta, tôi còn chưa quên. Và mãi mãi không bao giờ quên. Cô có chịu đựng cái gì đi nữa, chẳng qua vì cô biết là cô có lỗi chứ không phải là vì yêu tôi. Làm sao người ta có thể yêu, khi trong tim vẫn mang nặng một hình bóng cũ. Ái Vân bật khóc: - Sao anh cứ mãi áp đặt cho em như vậy? Nếu em có lỗi, thì chỉ là không tìm được cách ứng xử hay hơn trong đêm đó. Anh phải rộng lòng hiểu cho em chứ. Nguyên Tân đau khổ: - Nhưng đó là giây phút cô đã sống thật với lòng mình mà. Cô làm sao tìm được cách khác. Xin lỗi. Tôi không thể nào nhìn vào sự việc khác đi được, và điều đó làm cho tôi đau khổ, rất đau khổ. Cô biết không? Nguyên Tân khóc. Ái Vân bàng hoàng trước những giọt nước mắt của người đàn ông. Cô không ngờ mình đã làm cho Nguyên Tân đau đớn đến thế. Cô hối hận ôm chầm lấy anh: - Em xin lỗi. Anh hãy bỏ qua những lỗi lầm vô tình em mắc phải, và hãy cho chúng ta một cơ hội để làm lại. Được không anh? Nguyên Tân không nói. Anh lạnh lùng gỡ tay Ái Vân ra, rồi loạng choạng bỏ đi. Ái Vân nhìn theo bóng dáng đau khổ của anh với nước mắt nhạt nhoà trên mặt.