Tảng sáng, ám vệ Cửu kiệt sức ngồi trên nóc nhà hậu quán Hán Châu, nhìn dịch đạo thông tới Ích Châu phía xa xa. Đêm qua hắn đã lật hết từng tấc đất tại Ích Châu, thậm chí còn tới Vương phủ, nhưng Tư Đồ Nhã vẫn không về. Hắn thật sự không nghĩ ra Tư Đồ Nhã sẽ đi đâu, vì sao phải giấu giếm võ công. Hắn cũng không rõ liệu Tư Đồ Nhã có trở về hay không. Phía cuối dịch đạo chợt hiện ra một trận tuyết nhỏ mịt mù. Ám vệ Cửu hạ người xuống tập trung nhìn kỹ, thì ra là một con ngựa và một người. Bờm ngựa vẫy như sóng trắng, người cưỡi ngựa đội mũ rộng vành, áo choàng bạc tung bay theo gió, lộ ra y phục trắng bên dưới. Người này dùng găng tay trắng ghìm dây cương, giày trắng đạp trên bàn đạp bạc. Áo quần trắng như tuyết so với Tư Đồ Nhã thì tốt quá hoá tồi, dường như bộ đồ này mặc không phải cho đẹp, mà là để đề phòng người khác làm bẩn áo của hắn. Người mặc đồ trắng dùng chuôi roi hất một người khác đang nằm sấp trên yên ngựa xuống. Người nọ mềm nhũn tuột xuống, tóc tai bù rối té ngửa trong tuyết, không thể động đậy. Người mặc đồ trắng không thèm nhìn, thúc ngựa phóng đi, đảo mắt đã biến mất tăm. Ám vệ Cửu đang định đứng dậy điều tra thì lại có một người áo đen đội mũ rộng vành chui ra từ khu rừng ven đường, đỡ người nằm ngửa trong tuyết dậy, vừa bắt mạch, vừa vòng tay ôm lấy người nọ. Lúc này ám vệ Cửu mới nhìn rõ ai bất tỉnh nằm trong lòng người mặc đồ đen, khuôn mặt thanh tú, thân thể mảnh mai, hai chân quấn băng vải, rất giống Tư Đồ Nhã. Hắn siết chặt đao, kìm nén xúc động trào lên, lại thấy một người mặc đồ trắng khác thong thả bước ra khỏi rừng khô. Khuôn mặt người áo trắng này bị che khuất sau tán một cây dù tròn, rất khó nhận diện. Người áo đen quay sang, giành giật với người áo trắng. Người áo trắng thận trọng tới gần người áo đen, hình như đang cố tìm lời an ủi. Đôi vai căng cứng của người áo đen dần thõng xuống. Người áo trắng ngồi xuống trước người áo đen, bắt mạch cho Tư Đồ Nhã, hạ tán dù che khuất tầm mắt của ám vệ Cửu. Lát sau, cây dù được nâng lên, người áo trắng đã đánh ngất người áo đen, khiêng lên vai, tiện đà bỏ lại Tư Đồ Nhã, sải bước rời đi. Ám vệ Cửu bật người nhảy tới, nhưng lại tức khắc quay về — Tư Đồ Nhã đang bất tỉnh nhân sự, sau khi hai người trắng đen rời đi thì chậm rãi bò dậy, chỉnh lại áo quần, đứng im một lát rồi chạy vào hậu quán. Ám vệ Cửu vội vàng nép vào mái hiên, ‘Đảo Quải Kim Câu’ từ mái hiên nhảy về cửa sổ sương phòng, tức tốc cởi áo khác, lên giường giả vờ ngủ. … Hôm đó, đoàn người Hàn Mị cuối cùng cũng về tới thành Phiên Vương tại Ích Châu. Từ khi trở lại hậu quán, Tư Đồ Nhã ngủ mãi không tỉnh. Ám vệ Cửu bế y, kiểm tra thật kỹ toàn thân trên dưới, không có thêm vết thương nào, giữa hai chân cũng rất sạch sẽ… Nhưng làn da y không lạnh lẽo mịn màng như trước, mà cực kỳ khô ráp và nóng bỏng. Hắn bắt mạch cho Tư Đồ Nhã, đột nhiên sờ thấy một luồng nội lực mạnh mẽ, vặn vẹo như rắn nơi cổ tay y, hắn giật mình, vội vàng rút tay về, nhanh chóng kiểm tra kỳ kinh bát mạch của y. Cảm giác này rất kỳ quặc, hắn kiểm tra mạch đập cả hai tay, nội lực của y vẫn phụ thuộc vào mạch đập, tuy chỉ âm ỉ lưu động, nhưng dò mạch tượng của y thì lại giống hệt người không biết võ công. Ám vệ Cửu vẫn âm thầm sợ hãi, cảm giác như vừa nãy không phải sờ trúng nội lực của Tư Đồ Nhã, mà là một vật sống. Về phủ bẩm báo với Tư Đồ Khánh, hắn lại vô thức giấu giếm chuyện này cho Tư Đồ Nhã, chỉ thuật lại tường tận về bình Cửu Long. Tư Đồ Khánh không quan tâm các phe phái triều đình tranh đấu ra sao, cho rằng bình Cửu Long bị phá hủy mới là việc tốt, đích thân vận công xua tan tà hỏa trong cơ thể Tư Đồ Nhã, nhưng Tư Đồ Nhã vẫn không tỉnh lại. Thầy lang trong phủ suy đoán là vết thương dưới bàn chân Nhị công tử gây ra bệnh thương hàn. Ám vệ Cửu lại nhờ Hàn Mị mời thảo quỷ bà tinh thông y thuật của Miêu tộc đến xem, thảo quỷ bà nói là trúng dâm mị dược, phải sinh hoạt vợ chồng. Hàn Mị vốn định giậu đổ bìm leo, tùy tiện chọn một nha hoàn giải độc cho Tư Đồ Nhã, ám vệ Cửu lại kiên quyết xung phong nhận việc này trước mặt Tư Đồ Khánh và tất cả mọi người. Hắn bất chấp ánh mắt của người khác, về phòng tắm rửa thay đồ cho Tư Đồ Nhã, tự mình cũng tắm rửa sạch sẽ môt phen, rồi bắt đầu suy nghĩ phải sinh hoạt thế nào… Ham muốn của Tư Đồ Nhã vẫn chưa thức tỉnh, hoàn toàn không có dấu hiệu trúng độc. Hắn cẩn thận âu yếm một trận, vật kia vẫn không có tinh thần. Thử sờ trán Tư Đồ Nhã, nóng bỏng như bếp lò. Ám vệ Cửu hơi nghi ngờ phán đoán của thảo quỷ bà, hắn nhớ tới giả thuyết trúng cổ của Hàn Mị, lấy cổ ngọc đặt dưới cánh tay Tư Đồ Nhã, cổ ngọc tức khắc chuyển sang màu đỏ rực. Hắn muốn thỉnh giáo Hàn Mị, Hàn Mị lại bận rộn hù dọa Đường Thiết Dung, tiểu nương của Gia chủ Đường Môn chết bất đắc kỳ tử tại thủy lao như thế nào, ước gì Tư Đồ Nhã cũng chết như thế, ám vệ Cửu cũng đỡ phiền toái hơn bao nhiêu. Ám vệ Cửu cuống cuồng đi vòng quanh, về phòng lại thấy Đại công tử Tư Đồ Tung ngồi bên mép giường, ngơ ngác ôm lấy Tư Đồ Nhã trần trụi. “…” Ám vệ Cửu cố nén ngọn lửa vô danh, không lên tiếng đoạt lại Tư Đồ Nhã, bảo vệ kỹ càng. Tư Đồ Tung mãi mới hoàn hồn, ánh mắt lóe lên, không nổi giận, ngược lại còn miễn cưỡng nói, “Ngươi lấy máu, ta cứu đệ ấy.” Ám vệ Cửu sực tỉnh, chích máu có thể giải nhiệt trừ tà khá hiệu quả. Hắn mượn châm đồng của thầy lang, hỏi Tư Đồ Tung làm như thế nào. Tư Đồ Tung nói như đọc thuộc lòng, “Ngươi dùng cây châm bạc nhỏ nhất xuyên rỗng ngòi ong rồi ghim ngòi ong vào các huyệt Thiếu Thương, Bách Hội của đệ ấy. Cứ để máu chảy, đừng rút ra.” “Huyệt Bách Hội trên đầu?” Ám vệ Cửu thận trọng nói, “Đại công tử, huyệt Bách Hội là tử huyệt.” Tư Đồ Tung ngập ngừng thật lâu, cuối cùng vẫn không giải thích, “Bảo ngươi làm thì cứ làm đi.” Ám vệ Cửu do dự một lát, thấy Tư Đồ Nhã nóng tới ửng hồng, làn da khô nứt, rốt cuộc vẫn làm theo, nhẹ nhàng ghim ngòi ong vào các huyệt đạo của Tư Đồ Nhã. Tư Đồ Tung bắt lấy tay Tư Đồ Nhã, tìm gân vuốt mạch, ép ra một dòng máu đen từ ngòi ong trên huyệt Thiếu Thương. Ám vệ Cửu dùng bát sứ lót dưới huyệt Thiếu Thương của Tư Đồ Nhã, máu đen lạnh như băng nhỏ xuống bát, dần dần chuyển sang nóng ấm. “Ngươi lại lấy máu.” Tư Đồ Tung đưa tay phải của Tư Đồ Nhã cho ám vệ Cửu, xắn tay áo, dùng ngòi ong đâm vào mạch máu trên cổ tay mình, rồi lấy một ngòi ong khác đâm vào gân xanh trên cổ tay Tư Đồ Nhã, hai tay móc vào nhau, âm thầm vận nội lực, rót huyết khí của mình vào. Máu chảy vào bát từ đỏ sẫm dần chuyển thành đỏ tươi. Tư Đồ Nhã khẽ rên một tiếng, mệt mỏi mở mắt ra, nhìn ám vệ Cửu, lại nhìn Tư Đồ Tung, vẻ như chưa tỉnh ngủ, giọng nói nhỏ tới khó nghe, “Ai dạy huynh ‘Kết Mạch Liền Kinh’?” “Hắn chỉ dạy ta dùng ‘Đồng Sinh Cộng Tử’ cứu đệ.” Tư Đồ Tung nhíu mày, ánh mắt xen lẫn chán ghét và sợ hãi cùng cực, “Hắn còn nói, hắn biết võ công của Điểm Giáng Phái, đệ sẽ biết hắn là ai.” Tư Đồ Nhã rút ngòi ong, tựa vào lòng ám vệ Cửu, yếu ớt nói, “Cuối cùng hắn đã chịu xuất hiện, hắn định làm gì?” Tư Đồ Tung cố gắng bắt chước giọng điệu của người nọ, ngạo nghễ nói, “Ta cứu mạng ngươi trước rồi mới đưa ra một yêu cầu với ngươi, hẳn là không quá đáng.” “Phiền Đại ca chuyển lời.” Tư Đồ Nhã cầm tay ám vệ Cửu, vòng qua eo mình như trấn an, “Chút bệnh thương hàn này, hắn không cứu ta, ta ngủ hai ba ngày cũng khỏi. Là tự hắn không trốn được, nếu đại nạn buông xuống… Trừ phi giao vật đó ra, bằng không, tuyệt không còn đường xoay sở.” Tư Đồ Tung gật đầu, vẻ mặt bối rối rời đi. Ám vệ Cửu ngơ ngác suy luận vẻ bí hiểm của hai người. Lúc này Tư Đồ Nhã mới phát hiện mình đang trần truồng, tò mò hỏi, “Ám vệ Cửu này, chỉ lấy máu ở huyệt Thiếu Thương trên ngón cái và huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu mà sao ngươi cởi hết đồ của ta mát mẻ thế này?” Ám vệ Cửu cầm máu cho Tư Đồ Nhã, đáp, “Thảo quỷ bà hiểu lầm tiểu chủ nhân trúng dâm độc, thuộc hạ không biết lượng sức, định giải độc cho tiểu chủ nhân.” Tư Đồ Nhã nghe vậy thì mệt mỏi nói, “Ừ, dâm độc này lợi hại thật, cả người ta nóng nực quá cơ…” Ám vệ Cửu đúng mực đáp, “Lúc nãy tiểu chủ nhân vừa nói là bệnh thương hàn.” Tư Đồ Nhã phục thiện, “Bệnh thương hàn lại thêm dâm độc, đúng là đổ dầu vào lửa.” Ám vệ Cửu không thể chối từ, “Tiểu chủ nhân chờ một chút, thuộc hạ đi lấy túi băng.” Hắn vừa mở cửa, một thị vệ hộc tốc xông vào. Thị vệ vội vàng làm lễ, “Ám… Cửu gia, Vương gia có ở đây không?” Ám vệ Cửu nghe kiểu gì cũng thấy mất tự nhiên, nói là không có. Tư Đồ Nhã hỏi, “Sao thế?” Thị vệ lau mồ hôi, đáp, “Khởi bẩm công tử, tiểu nhân và mấy đồng nghiệp phụ trách đưa di sương Đường Môn và Đường thiếu chủ ra khỏi thành. Nào ngờ vừa đi được mười dặm ngoài thành thì gặp một đội tinh binh phục trang giống hệt tinh binh của Vương phủ, nói là Vương gia có lệnh, không để người nào còn sống. Hai phe chém giết nhau, tiểu nhân thừa dịp loạn lạc quay về phủ, muốn xác nhận Vương gia có ra lệnh thật hay không, nhưng tìm mãi không thấy Vương gia.” Tư Đồ Nhã nói, “Đường thiếu chủ và mẹ hắn thế nào rồi?” Thị vệ đáp, “Khi tiểu nhân đi thì hai người không có vấn đề gì. Góa phụ của Đường Kỳ Long còn lợi hại hơn cả ngài ấy… Nhưng đám tinh binh nọ bản lĩnh phi phường, chỉ sợ không địch lại chúng. Tiểu nhân muốn bẩm báo gấp cho Vương gia, nếu thật sự có kẻ giả mạo tinh binh Vương phủ, tiểu nhân không gánh nổi tội.” Tư Đồ Nhã quan sát sắc mặt thị vệ ẩn dưới mũ giáp, “Nếu đã vậy thì ám vệ Cửu đi tìm Vương gia với hắn đi.” Ánh mắt thị vệ chợt lóe lên, cảm ơn rối rít. Ám vệ Cửu tuân lệnh cáo lui, đưa thị vệ chạy về phía tẩm cung. Dọc đường ám vệ Cửu chạy trước, thị vệ theo sau. Ám vệ Cửu cảm giác ánh mắt phía sau cực kỳ chăm chú, dường như luôn đặt trên cổ hắn. Hắn không quay lại nhìn, Hồ Bất Tư từng nói, phàm là kẻ địch đến từ phía sau thì tuyệt không thể dừng chân quay lại, bằng không khoảnh khắc tạm dừng này sẽ khiến bản thân chậm lại, kẻ địch xông tới càng nhanh. Phần thắng cực nhỏ. Cách đối phó là phải chạy thật nhanh về phía trước để tìm chỗ trốn. Nhưng lúc này đối phương vẫn chưa định bộc lộ, hắn cũng vờ như không biết. Đến hành lang chữ ‘Đinh’ (丁) phía sau tẩm cung thành Phiên Vương, ám vệ Cửu rẽ sang, gõ cửa phòng Quý Nhạn Tê. Quả nhiên, Hàn Mị chậm rãi hỏi, “Ai?” Ám vệ Cửu liếc thị vệ, “Thục Vương, người của ngươi có chuyện cần tìm.” Hàn Mị suy nghĩ rất nhanh, người của gã mà lại cần ám vệ Tư Đồ gia dẫn đường, không khỏi lấy làm lạ, “Vào đi.” Hai người nghe vậy thì mở cửa vào. Hàn Mị trần truồng ngồi trên giường, chăn gấm đắp quanh eo, ôm Quý Nhạn Tê trong lòng, vẻ mặt dạt dào sung sướng. Quý Nhạn Tê quẫn bách, quay đầu vùi mặt vào bả vai Hàn Mị. Hàn Mị ôm chặt hắn, tỉnh bơ hỏi thị vệ nguyên do. Thị vệ tự báo tên họ, nói là một trong các thị vệ Hàn Mị phái đi hộ tống thiếu chủ Đường Môn. Ánh mắt Hàn Mị đảo qua mặt thị vệ, bất ngờ nói, “Kẻ nào lớn gan như vậy? Dám giả truyền khẩu dụ của bổn vương ngay bên ngoài thành Ích Châu, rõ ràng là khinh thường bổn vương còn gì? Không được, bổn vương phải báo cáo với hoàng huynh, trị tội chúng!” Gã làm bộ muốn đứng dậy, thế mới phát hiện vật giữa hai chân mình vẫn đang cắm trong mông Quý Nhạn Tê, bèn cúi xuống lắc lắc Quý Nhạn Tê, tủi thân nói, “Tê Tê, chúng bắt nạt bổn vương.” “…” Ám vệ Cửu và Quý Nhạn Tê cùng ngớ ra. Thị vệ đứng bên cạnh ám vệ Cửu lại có vẻ đã quen, không lấy làm lạ. Hàn Mị lúng túng phẫn nộ một trận, định lùi lại, nhưng hình như quên mất làm sao để rút ra, thế là nhìn thị vệ, ngoắc ngoắc ngón tay, “Ngươi lại đây!” Thị vệ cẩn thận tiến lên nghe lệnh. Hàn Mị vươn hai tay, “Bế bổn vương dậy.” Thị vệ khó xử nhìn Quý Nhạn Tê ngồi trong lòng Hàn Mị. Ngay tại khoảng khắc đó, Hàn Mị ngước đôi mắt nửa cười nửa không, thình lình dồn khí, vận sức thét lớn, “Xoay Chuyển Càn Khôn Song Sủy Đang!” Nội lực phóng ra, Quý Nhạn Tê ra tay nhanh như chớp, chẳng hiểu ra sao công kích giữa hai chân thị vệ. Thị vệ giật mình, vội vàng lùi lại, quay về bên cạnh ám vệ Cửu. Hàn Mị lại thét, “Phiên Triền Phác Thủ Phục Hổ Thức!” “…!” Nội lực mãnh liệt đổ dồn tới, Quý Nhạn Tê thân bất do kỷ, giơ tay đổi chiêu, suýt thì tóm được bụng dưới của thị vệ. Thang đao trong ống tay áo thị vệ vọt ra, lướt xuống cổ Quý Nhạn Tê. Hàn Mị kịp thời dùng ‘Diêm Vương Chiết Thủ’ hóa giải. Mắt thấy hai tay khó địch bốn tay, thị vệ thu đao, xoay người đá cằm dưới Quý Nhạn Tê, ném ra một đợt Kim Vũ Châm. Hàn Mị chống trả, bảo vệ khuôn mặt tuấn tú của Quý Nhạn Tê, một tay vung chăn gấm chặn kim châm, thúc giục, “Sao chưa nhấp nhổm đi, bổn vương xong sớm còn đi giết địch!” Ám vệ Cửu đang trấn thủ trước cửa, nghe vậy thì rút đao gia nhập cuộc chiến. Hắn thật sự không rõ tại sao Ô Y Vệ xuất hiện ở nơi này. Mà ‘Bát Cực Quyền’ nổi danh cùng Thái Cực Quyền, tại sao Hàn Mị dùng lại hạ lưu như thế. Những điều hắn không hiểu, thực sự quá nhiều rồi.