Hậu quán Hán Châu, Tư Đồ Nhã nhắm mắt, chăm chú lắng nghe hô hấp của ám vệ Cửu bên cạnh, xác định hơi thở vừa sâu vừa chậm, y chậm rãi giơ tay, giả bộ âu yếm tóc mai ám vệ Cửu, dựa vào lực Âm tại khớp ngón tay, khẽ lướt qua huyệt ngủ trên đầu ám vệ Cửu. Nào ngờ ám vệ Cửu cũng đang âm thầm nghe ngóng hô hấp của Tư Đồ Nhã. Hắn học được cách giả vờ ngủ này tại doanh trại ám vệ, thuộc về nhập định, thả lỏng ngủ trên bãi chông, duy trì hơi thở ổn định và nhịp nhàng, tai nghe tám phương, bất động như núi, giấu giếm tài tình, nhưng vẫn có thể tránh né phi đao Hồ Bất Tư thình lình ném bất cứ lúc nào. Bản lĩnh này bình thường không có đất dụng võ, nhưng Tư Đồ Nhã nhiều lần giả bộ ngủ lừa hắn, nên bây giờ hắn mới bạo gan sử dụng biện pháp phòng ngừa thích khách này với tiểu chủ nhân lém lỉnh của hắn. Ngón tay Tư Đồ Nhã chưa lướt tới, hắn đã dẫn nội lực bảo vệ các huyệt trên đầu. Dù vậy, hắn vẫn cảm giác chỗ đó run lên, cơn buồn ngủ ập tới, ý thức lung lay như sắp rã rời. Tư Đồ Nhã xuống tay rất khẽ, y không thể để ám vệ Cửu ngủ lâu, nhưng lại không yên tâm về hiệu quả, “Ám vệ Cửu”, Y thử gọi. Ám vệ Cửu không đáp, cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ dữ dội quay cuồng. Tư Đồ Nhã vén góc chăn gấm, tập trung ngắm nghía lồng ngực ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu rất chăm luyện đao, đường cong từ bắp tay đến cơ ngực rất cường tráng, chặt chẽ gọn gàng. Y nhìn mãi, thò tay gãi gãi đầu v* phập phồng vì hô hấp của hắn. “…” Ám vệ Cửu im lặng chịu trận. Đúng là tiểu chủ nhân của hắn thật sự vẫn còn công lực, nhưng không biết y tính toán điều gì. Tư Đồ Nhã chơi đến vui vẻ, đầu tiên là chọc chọc đầu v* dựng thẳng, rồi ngậm ngậm mút mút cho tiếng nước phát ra mờ ám, cuối cùng thì lấy ngón tay đè xuống. Ám vệ Cửu căng thẳng trong lòng. Huyệt Nhũ (huyệt trên dzú) là huyệt đạo chí tử, chẳng lẽ tiểu chủ nhân muốn giết hắn…? Hắn chợt nhận mệnh, được chết dưới tay tiểu chủ nhân thì cũng là chuyện may mắn, không cần phải nghĩ vì sao tiểu chủ nhân vẫn còn võ công, cũng không cần lo lắng về hai mươi vạn lượng vàng. Tư Đồ Nhã buông tay ra, nhìn đầu v* lõm xuống rồi bất khuất dựng thẳng lên, rất là thú vị. Ám vệ Cửu không hiểu gì cả, không thể mở mắt, thật sự không biết tiểu chủ nhân của hắn định làm gì. Tư Đồ Nhã chuyển xuống hông ám vệ Cửu, gãi gãi xương hông, liếm liếm cơ bụng săn chắc, khen ngợi, “Không hổ là người của ta, cảm giác tuyệt hảo.” Ám vệ Cửu nhớ tới lời dặn của Hồ Bất Tư, thi cổ Tương Tây rất thích thịt người. Chẳng lẽ Tư Đồ Nhã thật sự trúng cổ, muốn ăn thịt hắn? “Còn giả bộ ngủ.” Tư Đồ Nhã nhấc mông ám vệ Cửu, chen đầu gối vào giữa hai chân hắn, cười nói, “Giả bộ nữa, tiểu chủ nhân của ngươi sẽ ôm ngươi!” Ám vệ Cửu âm thầm giật mình, không ngờ hắn đã bị phát hiện! Hắn ngây ra như phỗng, đang không biết ứng đối thế nào, lại nghe Tư Đồ Nhã thở dài một tiếng, thủ thỉ, “Có thích tiểu chủ nhân không?” Giọng nói dịu dàng như làn gió Xuân ấp áp, “Ngoan, tiểu chủ nhân cũng rất thích ngươi.” “…” Ám vệ Cửu hơi xấu hổ. Tư Đồ Nhã hồn nhiên không biết, nhấc vật giữa hai chân ám vệ Cửu lên, ngắm nghía lối vào dưới mông, khi nãy luyện đao trong rừng thì y và ám vệ Cửu đã làm một hiệp, bây giờ chỗ kia vẫn hơi đỏ. Y nhịn không được chọt một ngón tay vào, nhiệt độ của ám vệ Cửu tức khắc bao bọc ngón tay y. Ám vệ Cửu cố gắng thích ứng với ngón tay lành lạnh trong cơ thể, nhưng ngón tay này gãi tới gãi lui, không lần nào không dừng ở nơi mẫn cảm của hắn, chọc ghẹo hắn động tình, lại không biết người ngủ say có thể động tình vì bị trêu chọc thế này không. Huấn luyện ám vệ không dạy hắn tình hình thế này thì giả bộ ngủ kiểu gì mới thỏa đáng. Tư Đồ Nhã cầm vật nửa cứng của ám vệ Cửu, khẽ hạ lệnh, “Chịu đựng nhé, cứ vui vẻ với tiểu chủ nhân trong mộng đã.” Ám vệ Cửu im lặng tự kiểm điểm, hắn không nên giả bộ ngủ, phát hiện ra khía cạnh đáng xấu hổ này của tiểu chủ nhân. “Ngủ ngon nhé, ám vệ Cửu.” Tư Đồ Nhã cúi xuống, dịu dàng ngậm lấy vành tai ám vệ Cửu, khẽ khàng mài răng một trận, thành khẩn nói, “Chờ tiểu chủ nhân về, đút ngươi ăn…” Ba chữ cuối cùng cực kỳ xấu xa, theo hơi thở nhè nhẹ, luồn vào tai ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu đầu óc trống rỗng, lặp đi lặp lại ba chữ này. Hắn không khỏi nghi ngờ khả năng nghe hiểu của mình, Nhị công tử bẩm sinh tao nhã lịch sự nhà Tư Đồ gia, sao lại dùng từ… Không thể tưởng tượng được như vậy! Tới khi hắn hoàn hồn mở mắt, căn phòng đã trống trơn. Hắn vội vàng khoác áo, lao như mũi tên ra khỏi hậu quán, bóng người trắng muốt nọ đã sắp hòa vào màn đêm. Hắn nhanh chóng bám theo, suy đoán phương hướng – Là dịch đạo xuôi về phía Nam Ích Châu, cách Ích Châu chỉ hơn trăm dặm, với khinh công của hắn, ít nhất phải đi một canh giờ rưỡi. Hắn dốc hết sức thu ngắn khoảng cách, nhưng tà áo trắng được ánh tuyết mờ ảo hắt vào kia lại như có Thần trợ giúp, thoáng chốc đã biến mất giữa bóng đêm mịt mù. Ám vệ Cửu suýt thì tán loạn nội tức, căng thẳng trong lòng, vội vàng đáp đất lấy hơi, không ngờ vấp chân phải cọc đá, té xuống. Muốn bò dậy, nhưng hai chân đau nhức co giật không nghe lời, cắn răng lết vài bước, hắn mới phát hiện trên cọc đá có khắc hai chữ ‘Kim Đường’ sơn đỏ thắm. Hắn không khỏi ngẩn ngơ, chỉ trong chớp mắt mà Tư Đồ Nhã đã chạy năm mươi dặm, hắn cũng theo năm mươi dặm, rồi lại chỉ trong chớp mắt sau, Tư Đồ Nhã đã đến Ích Châu. Tư Đồ Nhã hoàn toàn không biết ám vệ Cửu bám theo mình, vừa vui vẻ gấp rút lên đường, vừa thở dài ca cẩm đúng là lấy đá tự ghè chân, nếu biết trước phải cứu mẫu thân của Đường Thiết Dung thì y đã không tự làm bị thương hai chân, bây giờ dùng khinh công cũng không lưu loát, chẳng biết có kịp quay về hậu quán Hán Châu trước khi ám vệ Cửu tỉnh dậy hay không. Chẳng mấy chốc, Tư Đồ Nhã đã nhảy qua tường thành cao mấy trượng, hướng về tiệm lụa Lục Khởi. Đêm nay tiệm lụa treo đèn lồng đỏ. Y thoáng thấy lạ, theo ước định của Cửu Như Thần Giáo, màu trắng mang nghĩa xuất nhập bình an, màu đỏ mang nghĩa đại sự không ổn. Có điều chẳng biết trong giáo xảy ra chuyện gì không ổn mà không ai bẩm báo với y. Tư Đồ Nhã tiện tay kéo tiểu tư gác đêm trước cửa, hỏi trang chủ ở đâu. Tiểu tư dụi mắt, ngáp lấy ngáp để, “Khởi… Bẩm Giáo chủ, ở phân đường, cùng, lão giáo chủ, và phó giáo chủ.” Tư Đồ Nhã biến sắc, đang định buông tay đi vào đường hầm bí mật trong phân đường, tiểu tư lại thình lình ôm chầm lấy y từ phía sau, cọ cọ, lẩm bẩm nói, “Xa cách ba ngày, người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, Giáo chủ lại chẳng thèm nhìn.” Tư Đồ Nhã chợt cứng mặt, vòng tay lôi tiểu tư ra đằng trước, cẩn thận kiểm tra khuôn mặt không có gì bất thường nọ, “Kim Bất Hoán, ngươi không ở bên cạnh Huyết Nghê Thường dò đáy biển (là tiếng lóng giang hồ, dùng để chỉ điều tra thân thế, lai lịch, bối cảnh của ai đó), nhàn rỗi chạy tới chọc bổn giáo chủ làm gì?” Kim Bất Hoán là đường chủ Đại Phong Đường phụ trách thăm dò của giáo y, hành tẩu giang hồ dùng không dưới một trăm cái tên, mặt mũi thân phận mỗi ngày đổi một lần, thậm chí mỗi canh giờ đổi một lần, tên này cái gì cũng chịu đổi, duy chỉ có tính tham tiền là trời sinh không đổi, của nặng hơn người, tự xưng là nghìn đổi vạn đổi vàng không đổi, dần dần giáo chúng gọi hắn là Kim Bất Hoán (vàng không đổi). Kim Bất Hoán vừa nghe thấy dò đáy biển thì vội vàng thẳng người lên nói, “Huyết Nghê Thường đích thân đến Ích Châu, thuộc hạ ở lại Huyết Y Giáo cũng vô dụng.” Tư Đồ Nhã thích thú hỏi, “Gã đến Ích Châu làm gì?” Kim Bất Hoán đáp, “Chẳng lẽ Giáo chủ quên rồi, tháng trước Giáo chủ cố tình luyện Cửu Như Thần Công trước mặt gián điệp của Huyết Y Giáo, chẳng những tra được gián điệp kia là ai, mà còn lợi dụng Huyết Y Giáo thu hút sự chú ý của Đường Môn, nhân cơ hội giết Đường Kỳ Long.” Tư Đồ Nhã nói, “Huyết Nghê Thường thấy Quý Nhạn Tê không làm được việc thì đích thân tới khiêu chiến bổn giáo chủ?” Kim Bất Hoán nịnh nọt, “Tất cả đúng như dự tính của Giáo chủ. Quả nhiên Huyết Nghê Thường rung động vì Giáo chủ. Giáo chủ chỉ cần đúng lúc xả thân dâng hổ, tiện thể mua chuộc Huyết Y Giáo thì ‘Huyền Mặc Thần Công’ sẽ về với chúng ta.” Tư Đồ Nhã vuốt cằm, “Mỹ nhân cũng như mãnh hổ. Xả thân dâng hổ là Phật tổ rồi.” (Dựa trên tích: Phật tổ khi chưa thành Phật, đi vào rừng trúc thấy con hổ đói nằm dưới đất thì nhảy từ trên núi xuống để hổ ăn thịt mình) Kim Bất Hoán học theo giọng điệu của Tư Đồ Nhã, “Giáo chủ cũng như mỹ nhân mà. Đào không lên tiếng, trước có ong phi, sau có bướm lượn, tất sẽ thành đường.” Giải thích: Đây là lấy ý từ một thành ngữ và một cụm từ. 1. Đào không lên tiếng, tất sẽ thành đường: Cây đào không thể nói chuyện như con người, nhưng nó có hoa và quả đẹp mắt nên rất nhiều người đến ngắm, dần dần một con đường nhỏ hình thành ngay dưới tán cây đào. Câu này ý chỉ người cao thượng, chính trực thì không cần phát ngôn vẫn sẽ được mọi người tôn trọng. 2. Trước có ong phi, sau có bướm lượn là dựa trên cụm từ Lãng điệp cuồng ong (Bướm lượn ong phi), ý chỉ người thiếu niên hết sức ngông cuồng. Nghĩ tới lão giáo chủ dàn trận đón tiếp trong phân đường, Tư Đồ Nhã lơ đãng nói, “Ngứa da hả, bổn giáo chủ thay da cho ngươi nhé?” Kim Bất Hoán giật mình, xúc động nói, “Cuối cùng Giáo chủ cũng đồng ý cho thuộc hạ dịch dung thành Giáo chủ rồi sao? Nhất định thuộc hạ sẽ ngày ngày đêm đêm chiêm ngưỡng dung nhan tôn kính của Giáo chủ, Giáo chủ có bao nhiêu mỹ nữ ngoài kia? Thuộc hạ nguyện cúc cung tận tụy, máu chảy đầu rơi săn sóc cẩn thận!” Tư Đồ Nhã đáp, “Một nữ nhân.” Kim Bất Hoán khát khao, “Nữ nhân của Giáo chủ hẳn là phải nghiêng nước nghiêng thành.” Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Ngươi đoán đúng rồi.” Không cứu góa phụ Đường Môn, Đường Thiết Dung trúng kế ly gián, thân tặng Hàn Mị độc kế mỹ nhân, ám vệ Cửu sẽ mãi mãi là ám vệ Cửu của y, con trai của Thường Duệ sẽ tiếp tục làm Hoàng đế, chẳng phải nghiêng nước nghiêng thành sao? “Làm cho tốt, nếu thành công, bổn giáo chủ sẽ cho ngươi sung sướng.” Ban đầu y chỉ định nhân lúc đêm khuya phá hủy thủy lao dưới Vương phủ, bắt người đi. Lúc này có sáng kiến hay hơn, nói hai ba câu dặn dò rồi quay vào phân đường Cửu Như Thần Giáo thiết lập tại bên dưới tiệm lụa Lục Khởi.