Ám sư thần thoại

Chương 143 : Hung lệ tái hiện

Nhật ký ghi chép đến đây đã kết thúc, phía sau chỉ để trống, chữ viết đỏ tươi nhiễm máu thú nồng đậm, cũng không bởi vì thời gian trôi qua mà biến mất, phảng phất như đang muốn nói điều gì. Nặng nề khép lại quyển nhật ký bằng da thú màu trắng, Tử Long cau mày, giống như đang tự hỏi. Nếu là nói bản nhật ký không có giá trị, là bởi vì không hề nhắc tới bất luận sự tình gì bên trong Bạch Linh Sơn. Thế nhưng Tử Long lại cảm giác được giữa những hàng chữ mơ hồ trong nhật ký, vẫn cảm giác được có người đang chỉ dẫn từng hành động của Đạm Thai Viên, làm cho nàng từng bước hướng tới Bạch Linh Sơn, đến thánh địa của Vô Nhãn tộc, mà đầu mối trọng yếu nhất, chính là Đạm Thai Viên vẫn nhắc tới vị trưởng lão. Tay trái khẽ động, Tử Long bỏ nhật ký vào nhẫn không gian, suy tư bước tiếp theo có nên đi gặp vị trưởng lão kia hay không, có thể ở nơi đó có được một ít chuyện không muốn cho ai biết…Rốt cục hắn đã nói với Đạm Thai Viên điều gì, có thể để cho nàng phải đi tìm Bạch Linh Sơn. Chậm rãi đứng lên khỏi ghế, Tử Long chậm rãi đi qua đi lại trong thần điện, không biết có phải trực giác nói cho hắn biết, vị trưởng lão kia cũng không phải chỉ đơn thuần giúp trợ Đạm Thai Viên giải quyết chuyện của Bạch Độ không gian, mà là hành vi của Đạm Thai Mị, tựa hồ có chút không bình thường, tất cả chuyện này là có chân tướng ra sao? Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Hít sâu một hơi, Tử Long quay đầu nhìn Cổ Mặc đang tập luyện, thở dài một tiếng, tuy Cổ Mặc đã lớn tuổi, nhưng chưa từng đi ra khỏi phiến sa mạc trong Tường Vân cấm địa, nên đối với việc đối nhân xử thế lại càng không biết, vốn không thể giúp được gì, lúc này nếu có Hoa Nạp Đức, có thể có rất nhiều chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng. Lắc đầu, Tử Long nhìn Cổ Mặc, trầm giọng nói: “ Ta đi hậu điện nghỉ ngơi, tự ngươi luyện tập đi.” Cổ Mặc không trả lời, chỉ là khẽ gật đầu, vẫn chăm chú điều khiển bạch sa, Tử Long xoay người đi vào hậu điện. Bên trong thần điện im ắng, chỉ có thanh âm di động của bạch sa, Cổ Mặc càng thêm chăm chỉ, bằng không khi trở lại Tường Vân đại lục, bị gió cản trở sẽ ảnh hưởng uy lực, nên hắn càng phải nỗ lực luyện tập được tốc độ nhanh nhất… Nằm trên giường, Tử Long mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng rối rắm, từ lúc cùng Cổ Mặc đi qua mặt đất hơn tháng, lại kỳ lạ đi tới Bạch Độ không gian, còn có đủ loại tiên đoán, ở trong đầu Tử Long hiện lên từng bước, làm cho hắn cảm thấy lẫn lộn chính là vì sao những lời tiên đoán đều là gặp phải bộ tộc, lại luôn liên quan tới mình, chính là vì sao? Nếu là trùng hợp, vì sao mỗi lời tiên đoán đều không hề sai biệt, điều này làm cho Tử Long có cảm giác như trong minh minh, đang có một loại lực lượng điều khiển hắn, loại cảm giác này làm hắn rất dị ứng, thậm chí cảm thấy rất phiền não. Chỉ là hắn không có cách nào thoát khỏi cảm giác như vậy, vô luận làm gì cũng bị nó bày bố, có thể từ khi hắn sinh ra cho tới bây giờ, đã sớm bị loại lực lượng kia an bày, mà chính hắn chỉ là đi theo con đường của nó mà thôi. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Càng nghĩ tới những điều này, Tử Long lại càng cảm thấy mê hoặc, rốt cục là chuyện gì đang xảy ra, vì sao toàn bộ mọi chuyện đều có dính dáng tới mình, nghĩ mãi vẫn không rõ, trong lòng càng ngày càng loạn, cũng càng ngày càng phiền táo, Tử Long hung hăng nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng, tử sắc nhàn nhạt dần dần hiện lên hai mắt của hắn, cỗ hung lệ khí trong cơ thể chậm rãi tuôn ra, làm hắn có một loại xung động đầy sát khí. Tâm niệm khẽ động, Tà Chủy liền xuất hiện trong tay trái, Tử Long nhảy dựng lên, nhíu chặt mày, hàm răng cắn chặt làm toàn thân căng thẳng, khiến cho hắn thoạt nhìn thập phần dữ tợn, vừa nhìn qua chẳng khác gì dã thú khát màu, nguyên linh điên cuồng vận chuyển, không ngừng lưu động, phảng phất như muốn tìm được một nơi phát tiết, thả ra lực lượng tích súc đã quá lâu. Hai mắt màu tím không ngừng nhìn xung quanh, đột nhiên hắn ngửa mặt lên gầm lớn một tiếng, thanh âm vang tận mây xanh, sau đó thân hình hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, xông ra ngoài hướng đại sảnh thần điện chạy đi. Cổ Mặc đột nhiên nghe được tiếng gầm lớn, lập tức thu bạch sa trở về hồ lô, hướng ra hậu điện chạy tới, đúng lúc này thân ảnh Tử Long xuất hiện như quỷ mị, Tà Chủy hướng hắn công tới, Cổ Mặc không hiểu chuyện gì nhưng cũng vô ý thức khởi động bình tế, hóa giải chiêu thức sắc bén của Tử Long, nhìn hai mắt điên cuồng của Tử Long cùng bàn tay liên tục huy vũ công kích, Cổ Mặc lớn tiếng quát: “ Tộc chủ, ngài làm sao vậy, ta là Cổ Mặc.” Thế nhưng Tử Long phảng phất như không hề nghe thấy, rất nhanh công tới, bạch sa không ngừng xoay quanh Cổ Mặc kháng cự Tà Chủy, cũng may lúc này thần trí Tử Long không rõ nên không vận dụng nguyên linh lực, bằng không sợ rằng Cổ Mặc đã bị tổn thương. Cổ Mặc thủ mà không công, Tử Long công mà không thủ, hai người nhất thời giằng co, Cổ Mặc không ngừng hô hoán nhưng không hề có chút hồi âm. Lúc này Tử Long giống như một con dã thú, chỉ biết đánh tới, chiêu thức lộn xộn, thất thần nhưng uy lực không giảm, may là Cổ Mặc là khống tố sư, không giao phong chính diện với Tử Long, nếu thay đổi là một vũ kỹ sư, chắc chắn sẽ bị chiêu thức loạn xạ của Tử Long đánh cho choáng váng đầu óc. Đột nhiên tám nhân ảnh từ ngoài lao vào, vây quanh hai người đang chiến đấu, khi bọn họ nhìn rõ, biểu tình vô cùng kinh ngạc, tám người chính là thất thánh cùng Đạm Thai Dịch. Tiếng gầm của Tử Long rất lớn, hầu như ai cũng nghe thấy, ai cũng nhận ra tiếng gầm truyền đến từ trong thần điện. Đương nhiên, thần điện không phải ai cũng có thể tùy ý xông vào, tuy bọn họ đều hiếu kỳ, nhưng chỉ có thất thánh cùng tộc trưởng có tư cách xâm nhập, nên khi nghe được thanh âm, bọn họ không chút do dự vọt tới, thế nhưng không ai ngờ, thần linh đang đánh nhau với thần phó, giống như đang chơi trò chơi. Nhưng khi họ thấy biểu tình của Tử Long cùng tiếng hô hoán của Cổ Mặc, họ nhận ra Tử Long không hề thanh tỉnh, đôi mắt lóe huyết quang, đó là dục vọng khát máu không hề che giấu, cả tám người nhất thời không biết xảy ra chuyện gì, toàn bộ ngơ ngác sững sờ, không biết nên làm sao. Lúc này Tử Long đang chìm đắm trong một thế giới màu tím, trong lòng chỉ có sát khí, phảng phất như chỉ có nó mới làm hắn vui sướng, hắn liên tục huy động chủy thủ, mong muốn được nhìn thấy máu, làm cho hắn thỏa mãn khát vọng. Lúc này Cổ Mặc khổ sở vô cùng, tuy hắn đã thăng tới đế cấp, nhưng cũng không thể xuất thủ phản kích mà chỉ có thể phòng ngự. Lực lượng của Tử Long giống như vô tận, Tà Chủy không ngừng công kích, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn giống như phát điên, không tiếc mọi thứ muốn kích thương Cổ Mặc. Hắn biết nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng bị Tử Long đánh bại. Tám người còn lại cũng không kịp hỏi thêm gì, đều gia nhập trận chiến, bọn họ cũng không xuất thủ công kích mà chỉ tham gia cùng Cổ Mặc muốn kìm chế Tử Long. Chỉ là sự gia nhập của bọn họ không làm Tử Long dừng lại điên cuồng mà trái lại càng thêm thô bạo. Cử động của họ giống như chọc giận Tử Long, hắn hú lên từng trận, huy động Tà Chủy, vẫn điên loạn đánh tới. Đạm Thai Ngũ chau mày, tay phải run lên, một thanh chủy thủ màu trắng trong nháy mắt xuất hiện trong tay hắn, hắn trừng lớn hai mắt, trong mắt bắn ra hai quang mang màu đỏ, bốn con ngươi trong nháy mắt xoay tròn, trong khoảnh khắc động tác của hắn đã nhất trí cùng Tử Long, chiêu thức y đúc, Đạm Thai Nhai vừa thấy, vội vàng cùng những người còn lại lui ra sau mấy bước, giao chiến trường lại cho hai người. Tuy rằng mọi người không biết vì sao Đạm Thai Ngũ làm như vậy, nhưng Đạm Thai Nhai thì biết, thấy Tử Long tuy mê thất thần trí nhưng chiêu thức sắc bén, hắn đương nhiên không thể bỏ qua, Đạm Thai Nhai cũng tin tưởng hắn sẽ không tổn thương Tử Long. Cứ như vậy, trong thần điện xuất hiện một màn thật quỷ dị, hai người giống như phát điên, sử dụng chiêu thức giống hệt, nếu có điều khác nhau, chỉ là Đạm Thai Ngũ ra chiêu chậm hơn Tử Long một chút. Trong lúc nhất thời, hai thanh chủy thủ va nhau, mà lúc này Đạm Thai Ngũ phát hiện, năng lượng thân thể hắn không có khả năng chống đỡ năng lượng trong cơ thể Tử Long, hắn phải vận lên gấp đôi năng lượng, cho dù như thế hắn cũng cảm thấy Tử Long đáng sợ, hai phần năng lượng của hắn không ngờ chỉ ngang hàng với Tử Long, thậm chí có chút không chống nổi, mà Tử Long vẫn đang còn dư thừa sức lực Đôi mắt lóe hồng mang của Đạm Thai Ngũ liên tục nhìn chằm chằm Tử Long, hai thanh chủy thủ một đen một trắng không ngừng va chạm trong không gian, thật không ngờ độ cứng rắn của Tà Chủy cũng không làm gì thanh chủy thủ màu trắng trong tay Đạm Thai Ngũ, mà từ chủy thủ không ngừng truyền đến lực đạo, chấn động cổ tay Đạm Thai Ngũ tê dại, phải thêm lần thứ hai đề thăng năng lượng, mới chống đỡ được sự tập kích mạnh mẽ của Tử Long. Không gian khẽ chấn động, biểu hiện thời gian một ngày đêm đã trôi qua, mà chiến đấu vẫn còn tiếp tục, chiêu thức ồ ạt của Tử Long làm Đạm Thai Ngũ đạt được ích lợi không nhỏ, càng đánh hắn càng có vẻ hưng phấn, tuy rằng hắn không rõ ràng, nếu Tử Long sử dụng nguyên linh lực sẽ có uy lực như thế nào, thế nhưng hắn lại biết, đối với chiêu thức của Tử Long, hắn hoàn toàn không có phương pháp hóa giải. Bên ngoài vòng chiến đấu, Cổ Mặc cau chặt mày, vẫn không hiểu Tử Long bị làm sao, nhưng hắn biết chuyện phát sinh đều do Tử Long xem xong nhật ký của Đạm Thai Viên lưu lại, Cổ Mặc quay đầu, nhìn Đạm Thai Dịch hung hăng nói: “ Rốt cục ngươi đưa cho tộc chủ xem thứ gì?” Đạm Thai Dịch còn đang sốt ruột, nghe được câu hỏi của Cổ Mặc thì nhất thời sửng sốt, có chút khó hiểu hỏi: “ Ta? Ta không có đưa thần linh nhìn cái gì.” Đột nhiên hắn nghĩ đến nhật ký của Đạm Thai Viên, có chút hiểu ra nói tiếp: “ Lẽ nào…lẽ nào vì thần linh xem qua nhật ký của Đạm Thai Viên tộc trưởng thì biến thành thế này?” Cổ Mặc hừ lạnh một tiếng, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Đạm Thai Dịch, nhưng cũng làm hắn biết suy đoán của hắn là chính xác. Đạm Thai Mị ở bên cạnh mơ hồ nghe được hai người nói chuyện, không khỏi nghi hoặc hỏi: “ Tộc trưởng, ngươi biết thần linh vì sao như vậy?” Đạm Thai Dịch có chút không xác định nói: “ Ta cũng không xác định, chỉ là ta giao nhật ký của tộc trưởng đời trước cho thần linh, mà thần phó nói, sau khi thần linh xem xong thì biến thành thế này.” “ Nhật ký của Đạm Thai Viên?” Nghe đến đó, trên mặt Đạm Thai Mị hiện ra thần sắc dị dạng, nhưng vì những người khác đều chú ý trận chiến, nên không ai nhìn thấy biểu tình của nàng. Hai người Tử Long vẫn dây dưa không ngớt, phảng phất như đang biểu diễn, dùng cùng một chiêu thức công kích lẫn nhau, nhưng không ai làm gì được ai, điều này làm cho Tử Long có loại cảm giác như tự đánh với mình, tuy rằng thời khắc này thần trí hắn mơ hồ, nhưng cũng có cảm giác như vậy, điều này càng làm lòng hắn thêm buồn bực, động tác cũng càng lúc càng nhanh, điên cuồng công kích Đạm Thai Ngũ. Mà trong lòng Đạm Thai Ngũ lại là một mảnh sáng sủa, thủy chung vẫn bảo trì cùng động tác như Tử Long, không chút nào do dự, tuy rằng chiến đấu không làm năng lượng của hắn đề thăng, thế nhưng tại phương diện vũ kỹ, hắn đã đề cao thật lớn, sự đề cao này càng thêm trọng yếu, nếu sau này gặp phải cao thủ đồng cấp, hắn hoàn toàn có thể tự tin chiến thắng. Cổ Mặc nhìn Đạm Thai Dịch, tạm thời buông cừu thị với hắn, bình tĩnh nói: “ Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, chúng ta phải đồng loạt ra tay giúp tộc chủ ổn định lại, sau đó nghĩ biện pháp giúp hắn thanh tỉnh.” Đạm Thai Dịch cũng biết hắn nói có đạo lý, liền gật đầu, Đạm Thai Nhai cũng tán thành nói: “ Đích xác, ai cũng không biết bình thường thần linh có gặp phải phản ứng này hay không, nhưng một hồi xuất thủ nên cẩn thận, vận khởi năm phần năng lượng, khống chế tốt lực đạo, ngàn vạn lần đừng để thần linh thụ thương.” Tám người gật đầu, nhảy vào giữa trận, chia cắt hai người đang dây dưa, do Đạm Thai Nhai kiềm chế phương hướng công kích của Tử Long, mấy người còn lại không hẹn mà cùng xuất hiện ở phía sau Tử Long, xuất thủ định bắt giữ Tử Long, nhưng bọn họ quá xem thường thực lực của hắn, tuy thần trí hắn không rõ, nhưng xuất phát từ bản năng, hắn dừng lại công kích đối với Đạm Thai Nhai, hai chân khom xuống nhảy về phía trước, né tránh chiêu thức mấy người phía sau. Cổ Mặc thấy thế khẽ quát một tiếng: “ Sa Phược.” Bạch sa bay ra, hướng Tử Long chộp tới, Tử Long không kịp né tránh nhất thời vừa bị nắm lại, toàn bộ thân thể bị bạch sa vây quanh, cho dù lực lượng của hắn lớn vô cùng, lúc này cũng không thể động đậy. “ A…” Cảm giác bị ràng buộc làm hắn khó chịu giãy dụa, điên cuồng hét lên, cố sức vùng vẫy. Cổ Mặc cắn răng, tay phải giơ lên, hư không trảo tới, khống chế bàn tay do bạch sa biến ảo, nhưng lúc này tay hắn có chút run, Cổ Mặc thật không ngờ, cho dù Sa Phược của hắn cũng không thể giữ chặt Tử Long, tuy rằng lúc này hắn cũng không dám dùng hết toàn bộ lực lượng. “ Không được, cho dù chúng ta cũng không thể giữ được tộc chủ, ta cảm giác hắn đã bắt đầu thuyên chuyển linh lực trong cơ thể.” Cổ Mặc miễn cưỡng nói. “ Nhanh, đưa thần linh ra khỏi Vô Nhãn tộc, bằng không tộc nhân sẽ nguy hiểm.” Đạm Thai Ngũ lớn tiếng hô. Ngoại trừ Cổ Mặc, chỉ có hắn cùng chiến đấu với Tử Long, nên cảm giác được trong thân thể hắn tuôn ra cỗ hung lệ khí, cùng quang mang sát khí trong mắt hắn, mà Tử Long vận dụng nguyên linh lực làm bọn họ trở tay không kịp, ai cũng có thể nghĩ ra, nếu Tử Long thật sự phát uy, sẽ tạo thành tràng diện máu tanh như thế nào. Cổ Mặc không lên tiếng, nhưng khống chế Sa Phược hướng bên ngoài thần điện chạy đi, thất thánh cùng Đạm Thai Dịch cũng chạy theo sau, những tộc nhân cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn tránh đường, cho bọn họ đi qua. Trên đường chạy Cổ Mặc không ngừng đề thăng thổ tinh hoa năng lượng cho Sa Phược, lúc này Tử Long đã vận khởi nguyên linh trùng kích sự ràng buộc, nhưng nhất thời không tránh được bạch sa, Cổ Mặc cũng tranh thủ thời gian, phân ra tinh thần điều khiển bạch sa trong hồ lô, hóa thành sa thảm di động rất nhanh, lao ra khỏi Vô Nhãn tộc. Tộc nhân vẫn chạy theo sau bọn họ, muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì, nhưng Đạm Thai Dịch lại ngăn trở họ, sợ Tử Long làm tổn thương các tộc nhân, nếu họ cùng đi theo thì uổng công vô ích. Quát lui các tộc nhân hiếu kỳ, Đạm Thai Dịch cùng thất thánh vẫn đi theo phía sau, bọn họ chạy nhanh về hướng tây, đây là lần đầu tiên rời khỏi Vô Nhãn tộc, hoàn cảnh Bạch Độ không gian đúng như lời của Đạm Thai Dịch, toàn bộ màu trắng, núi non cùng thực vật, động vật đều màu trắng, nhìn qua cũng không thể phát hiện khi chung quanh giống như dung hòa vào nhau. Chạy suốt hồi lâu, đi qua một tòa núi lớn màu trắng, rốt cục cách Vô Nhãn tộc hơn mười dặm, lúc này Tử Long đã vùng vẫy hướng bốn phía phát lực : “ Phanh…” một tiếng, bạch sa nổ tung, trong nháy mắt được Cổ Mặc thu hồi vào trong hồ lô. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Tử Long bị ràng buộc đã lâu nên càng thêm cuồng bạo, cỗ hung lệ khí biến thành huyết hồng, bao vây quanh thân thể hắn, xa xa nhìn thấy toàn thân hắn như bốc lửa, ánh mắt đỏ như máu, dù là Cổ Mặc cũng không rét mà run, đó là phản ứng khi nhân loại gặp phải sự uy hiếp sinh mạng. “ A…” Tử Long ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, phát tiết phiền táo trong lòng, trong khoảnh khắc tiếng hô hỗn loạn hung lệ khí lan ra bốn phía, dã thú hoảng sợ chạy trốn, trong lúc nhất thời tiếng hô kinh thiên động địa, kéo dài không thôi, toàn bộ dã thú trong phạm vi một dặm loạn thành một đoàn, có cảm giác như ngày tận thế. Thất thánh cùng tộc trưởng đứng phía sau, chú ý hướng đi của Tử Long, sau khi hắn hét to, lại xoay người chạy về hướng tây, bọn họ sửng sốt, rất nhanh liền chạy theo sau. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Nhưng Tử Long dùng Tật Phong bộ pháp, bọn họ không thể sánh bằng, rất nhanh thân hình hắn biến thành một đạo tàn ảnh, tiêu thất trong tầm nhìn mọi người, nhưng mọi người vẫn ráo riết đuổi theo…Trong lòng bọn họ đều nghi vấn, thần trí hắn vốn mơ hồ, sao lại chạy về phía tây, hình dạng điên cuồng của hắn như vậy, vì sao không công kích bọn họ? Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Vấn đề này làm mọi người khó hiểu, tuy vậy họ vẫn đuổi theo, chỉ là càng chạy về hướng tây, sắc mặt Đạm Thai Mị càng khó coi, hình như sợ hãi chuyện gì, thân thể không tự chủ được run lên, nhưng lúc mọi người đang toàn lực chạy đi, cũng không ai chú ý tới điểm này. Đột nhiên, mọi người ngừng lại, kinh ngạc nhìn phía trước, sau đó nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, trong đó, sự khiếp sợ của Đạm Thai Mị rõ nhất.