Ám sư thần thoại

Chương 144 : Lão nhân râu dài

“ Người kia là ai?” Cổ Mặc nhìn phí trước, đột nhiên hỏi. “ Ách, hắn…Hắn là một người không nên tồn tại.” Đạm Thai Ngũ có chút nặng nề nói. Cổ Mặc khó hiểu nhìn Đạm Thai Ngũ, lại nghe được thất thánh không hẹn cùng thở dài một tiếng, Đạm Thai Dịch cũng giống như Cổ Mặc, cảm thấy lẫn lộn, bọn họ nhìn về phía trước, chỉ thấy Tử Long bình tĩnh đứng yên nơi đó, vẫn không nhúc nhích đối diện với một lão nhân nhìn qua khoảng sáu mươi tuổi. Râu tóc lão nhân bạc trắng, miệng nở nụ cười hiền lành, làm cho người ta nhìn qua có một loại cảm giác rất thoải mái, rất thân thiết. Mà quái dị chính là, Tử Long vốn đang điên cuồng mất trí, nhưng giờ khắc này lại giống như một hài tử phạm sai lầm bị phạt, rất bình tĩnh, rất an bình, thế nhưng thật ra hung lệ khí vẫn không hề tiêu thất đi, bầu không khí an tĩnh quyện vào một chỗ, nhìn qua có vẻ thập phần quỷ dị. “ Hắn có xúc phạm tới tộc chủ hay không?” Cổ Mặc tỉnh táo lại, nhàn nhạt nói. “ Yên tâm đi, hắn sẽ không bao giờ chủ động công kích bất cứ kẻ nào. Hiện tại xem ra, thần linh cũng không có ý tứ muốn công kích.” Không đợi Đạm Thai Ngũ mở miệng, Đạm Thai Nhai liền giành nói trước, hiển nhiên hắn rất hiểu lão nhân kia. “ Vậy ngươi có thể nói cho ta biết hay không, hắn rốt cục là ai?” Cổ Mặc hỏi vấn đề đầu tiên. “ Đây là một chuyện rất dài dòng, ta nghĩ lúc này không thích hợp để nói.” Lúc này Đạm Thai Nhai khẽ nói. “ Nếu tộc chủ không sao, cũng không có ý động, không ngại nói thử nghe một chút.” Cổ Mặc vẫn truy hỏi. Đạm Thai Nhai suy nghĩ một chút, lại thở dài, ngửa đầu nhìn trời, trên bầu trời xa xôi giống như một ngọn núi lớn đứng chổng ngược, hắn chậm rãi kể lại một câu chuyện không muốn ai biết. Mà chuyện này là Cổ Mặc lẫn Đạm Thai Dịch đều cảm thấy khiếp sợ… Sáu ngàn năm trước, Vô Nhãn tộc nhân trong Bạch Độ không gian trải qua sinh hoạt yên bình nhiều đời, thời gian đó thiên địa linh khí sung túc, không khí tươi mát, nhân số Vô Nhãn tộc cả vạn người, mỗi người không ngừng đề thăng thực lực của chính mình, chỉ săn bắt để sinh tồn, trải qua những ngày tháng đơn thuần kéo dài từ thời thượng cổ, chưa từng thay đổi, cũng chưa có ai từng nghĩ đến muốn thay đổi. Nhưng có một ngày, một trung niên ngoại tộc tóc đen mắt đen đột nhiên đi tới Vô Nhãn tộc, toàn bộ tộc nhân nhìn thấy hình dáng của hắn thật xa lạ, nhưng cũng cảm thấy mười phần hiếu kỳ, cũng may trung niên nhân kia cũng không có ác ý, Vô Nhãn tộc cũng không hề kỳ thị hắn…Thế nhưng, vì người đó đến, cải biến ngày tháng yên tĩnh của Vô Nhãn tộc, cũng đã định trước Vô Nhãn tộc bởi vì tham niệm mà làm Bạch Độ không gian bị hạ cấm chế. Không biết có phải do số mệnh an bài hay không, trung niên ngoại tộc đi tới Vô Nhãn tộc, chiếm được sự hoan nghênh của bộ tộc, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người ngoại tộc, trung niên nhân cũng mười phần hòa khí, nói ra lai lịch của hắn, hắn nói hắn tên là Đàm Nghĩa, đến từ một không gian gọi là Tố Già Đạt, hắn xé rách hàng rào không gian, trong lúc vô ý đi tới Bạch Độ không gian. Từ đó về sau, Vô Nhãn tộc nhân biết được, nguyên lai có vô số không gian tồn tại, mà những không gian này toàn bộ tồn tại trong Hoàn Vũ giới, không gian của họ cũng chỉ là một trong số những không gian nho nhỏ đó mà thôi. Hơn nữa không gian khác cũng không giống Bạch Độ không gian, thế giới cũng không chỉ có màu trắng và đỏ tồn tại. Cũng từ thời khắc đó, Vô Nhãn tộc nhân bắt đầu nảy sinh sự hướng tới không gian khác, một loại tư tưởng dục vọng bắt đầu chôn sâu trong lòng bọn họ, hơn mười cường giả bắt đầu hướng Đàm Nghĩa thỉnh giáo phương pháp xé rách hàng rào không gian. Đàm Nghĩa cũng hoàn toàn nói ra hết, đem kinh nghiệm của mình truyền thụ cho bọn họ, lúc đó bọn họ đau khổ tập luyện, mong muốn có một ngày xé rách được hàng rào không gian, kỳ thật bọn họ cũng đã có đủ thực lực xé rách không gian, chỉ là chưa có phương pháp mà thôi. Trải qua hơn trăm ngày tập luyện, rốt cục có người thử xé không gian, kết quả thật vui mừng, người thứ nhất đến không gian khác chính là Đạm Thai Nhai, một năm đó, theo Bạch Độ lịch là năm 382, ngày hôm đó, là không gian chấn động ngày ba trăm mười lăm. Từ đó, rốt cục Vô Nhãn tộc nhân nhìn thấy được sự mỹ lệ của không gian khác, tuy người nơi đó xem Đạm Thai Nhai là quái vật, nhưng vẻ xinh đẹp của không gian khác hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của hắn, đối với ánh mắt người khác nhìn hắn vẫn không hề lưu ý, chỉ là sau đó Đạm Thai Nhai biết được không gian kia được gọi là Tường Vân đại lục. Tuy rằng Đạm Thai Nhai đối với Tường Vân đại lục lưu luyến quên về, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ tới tộc nhân, cho nên hắn cũng không dừng lại quá lâu trên Tường Vân đại lục, sau khi lưu lại dấu vết khắp nơi, chỉ dừng lại ba ngày, hắn quay trở về Bạch Độ không gian. Sau khi trở lại Bạch Độ không gian, Vô Nhãn tộc nhân vô cùng nhiệt liệt, hơn vạn người tập trung cùng một chỗ, cùng đợi Đạm Thai Nhai trở về, khi hắn xuất hiện, tiếng hoan hô rung trời cất lên, sau đó mọi người cùng đợi hắn giảng thuật những gì đã nhìn thấy trong cuộc lữ hành này. Đạm Thai Nhai kích động kể lại những gì mình nhìn thấy trên Tường Vân đại lục, thế giới muôn màu, hoàn toàn khác hẳn Vô Nhãn tộc, non xanh nước biếc, còn có gió nhẹ, từng hình ảnh mỹ lệ không ngừng hiện lên, làm mọi người cường liệt hướng tới. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Điều này làm cho các cường giả khác càng quyết chi tự cường, nỗ lực tập luyện phương pháp xé không gian, mỗi một tộc nhân đều chuyên cần tu luyện, mong muốn sớm có ngày đạt được tiêu chuẩn ngũ đồng, cũng có thể tự mình xé rách hàng rào không gian, tận mắt nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ của không gian khác. Rốt cục, vào năm 396 của Bạch Độ lịch, ngày một trăm sáu mươi bảy của không gian chấn động, hơn mười ngũ đồng cường giả đều đạt tới cảnh giới xé rách hàng rào không gian. Bọn họ đi tới Mạc Ngô không gian, trong mười cường giả có Đạm Thai Mị, đưa ra ý kiến di cư Vô Nhãn tộc đến đây. Nhưng lời của Đạm Thai Mị bị Đàm Nghĩa phản đối, hắn nói, Hoàn Vũ giới có chuẩn tắc tồn tại của nó, từng không gian đều có ý nghĩa tồn tại riêng biệt, đều có chế ước riêng, một hai người xuyên toa không gian thì không sao, nhưng nếu toàn bộ dân chúng của một không gian cùng di dân, thì chuẩn tắc sẽ không cho phép. Thế nhưng tộc nhân đã từng gặp qua thế giới mỹ lệ đâu chịu nghe sự khuyến cáo của hắn, trải qua việc đến được Mạc Ngô không gian, bọn họ phát hiện, người tập võ ở đây rất ít, hơn nữa vũ kỹ thường thường, rất dễ bị chinh phục, vì vậy bọn họ liền bắt đầu chấp hành kế hoạch của chính mình, để bộ tộc có được thời gian tương lai tốt đẹp, hưởng thụ tân thế giới đầy mỹ lệ. Thế nhưng, vô luận là ở trong dân tộc nào, cũng sẽ có những người tài hoa xuất chúng, Mạc Ngô không gian đương nhiên không ngoại lệ, ngay khi Vô Nhãn tộc nhân cho rằng sẽ thuận lợi di cư toàn tộc đến Mạc Ngô không gian, đã làm kích động cường giả ở đây, thực lực của bọn họ đúng là cường hãn đến cực điểm, không hề kém hơn Vô Nhãn tộc nhân đạt đến thực lực ngũ đồng, chỉ là số lượng cường giả của bọn họ cũng ít đến thương cảm. Nhưng cường giả của Mạc Ngô không gian, vẫn cực lực bảo vệ lãnh thổ của bọn họ, dốc hết sức lực tích cực phản kháng, tụ tập toàn bộ võ giả của không gian, muốn cùng quyết chiến với Vô Nhãn tộc, cứ như vậy cuộc chiến đấu diễn ra thật thảm thiết, tà dương như máu, máu chảy thành sông. Đây tựa hồ là sự tàn sát đơn phương, thực lực của Mạc Ngô không gian quá yếu, trước mặt những cường giả của Vô Nhãn tộc họ chẳng khác gì những con kiến, không chịu nổi một kích, nhưng bọn hắn không có chút nào sợ hãi, vẫn liều mạng phản kháng, thế nhưng không thể nghi ngờ giống như chỉ lao đi tự sát. Hơn mười Vô Nhãn tộc nhân chẳng khác gì tử thần, quơ liêm đao trong tay, thu lấy sinh mệnh con người, người chết trong tay bọn họ đã lên đến con số ngàn…Nói đây là một cuộc chiến chinh phục, không bằng gọi là tàn sát, thi thể nằm khắp nơi, máu tanh tận trời, khắc sâu trong lòng mười tộc nhân Vô Nhãn tộc, có thể cả đời này đều không thể biến mất. Thế nhưng cách liều mạng của nhân loại ở Mạc Ngô không gian cũng không phải vô hiệu, dù bị tàn sát bao ngày, nhưng cũng đánh không nổi chiến thuật biển người, rất nhanh có người đã mệt mỏi không chịu nổi, thậm chí tay chân run rẩy, kết quả liền bị hủy thây trong cả biển người mênh mông. Thực lực ngũ đồng đúng thật cường đại, nhưng cường giả chết đi cũng vĩnh viễn không thể phản kháng, thổ dân của Mạc Ngô không gian hoàn toàn phẫn nộ và căm hận, toàn bộ phát tiết trên thi thể của cường giả Vô Nhãn tộc đã qua đời, thủ pháp tàn nhẫn, thủ đoạn bạo ngược, làm những Vô Nhãn tộc nhân đều cảm thấy trái tim băng giá. Những người của Mạc Ngô không gian, ngay trước mặt kẻ xâm lược, cắt lấy từng khối thịt của kẻ thù, bỏ vào chảo, nhìn thấy cảnh này Vô Nhãn tộc cảm thấy đau đớn vô cùng, lại nhìn thấy bọn họ bỏ vào miệng mà ăn, sau đó bọn họ cầm lấy vũ khí, không chút sợ hãi lao về phía cừu nhân. Cuộc chiến duy trì đến mười ngày, rốt cục võ giả của Mạc Ngô không gian bị tàn sát sạch sẽ, chỉ còn lại năm tên cao thủ cao nhất, vết thương đầy người đứng trên núi xác, trong mắt lóe ra quang mang màu máu, hung hăng nhìn chín cường giả Vô Nhãn tộc, máu tanh không ngừng phiêu tán, nhiễm đỏ khắp bầu trời… Những Vô Nhãn tộc nhân lúc này đã chết lặng, trong tay bọn họ đã nhiễm đầy máu, đối với việc giết người mắt của bọn họ cũng không hề nháy một chút, đối mặt với năm cường giả còn sống sót trước mặt, những cường giả ngũ đồng của Vô Nhãn tộc vô cùng coi rẻ, phảng phất chỉ cần bọn họ động ngón tay, có thể giết chết họ như bóp chết con kiến. Nhưng mười bốn người không ai cử động, bởi vì chiến đấu liên tục hơn mười ngày, liên tục giết người, bọn họ đã sớm kiệt lực, năng lượng trong cơ thể cũng đã tiêu hao sạch sẽ, bọn họ tranh thủ từng giây phút khôi phục lại năng lượng, cũng may trong trận chiến cuối cùng này, có thể dư sức giết được kẻ địch trong tay bọn họ. Trên bầu trời nhiễm màu máu đột nhiên truyền đến từng trận tiếng sấm, giống như một cây búa tạ hung hăng đập vào đáy lòng từng người, rốt cục có người không còn kiềm chế được, một tộc nhân Vô Nhãn tộc tên Đạm Thai Hộ vọt tới, chỉ là động tác của hắn vô cùng đường đột, những Vô Nhãn tộc nhân khác còn chưa kịp phản ứng, cũng đã bị năm vị cường giả cuối cùng của Mạc Ngô liên thủ chém giết, thế nhưng tử vong của hắn cũng không phải là sự kết thúc trên thế giới này. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Năm tên cường giả Mạc Ngô đem thi thể hắn làm như trái cầu, truyền qua lại, mỗi lần đều mất đi một bộ phận thân thể, lần đầu tiên là tay, lần thứ hai là chân… Điều này làm cho những Vô Nhãn tộc nhân còn lại không còn chịu được nữa, cùng nhau nhảy lên, đánh úp về phía năm tên cường giả của Mạc Ngô, nhưng trên không trung đột nhiên xuất hiện một đạo khe nứt không gian, hàng rào không gian bị người mở ra, một cỗ hấp lực không thể kháng cự đem tám cường giả ngũ đồng của Vô Nhãn tộc mạnh mẽ kéo vào, bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó cường quang nhấp nhoáng, khi lần thứ hai bọn họ mở mắt thì đã về tới Bạch Độ không gian, mà đứng ngay trước mặt bọn họ, chính là tên ngoại tộc nhân tên là Đàm Nghĩa. “ Ai…” Đàm Nghĩa thở dài một tiếng, đột nhiên dung mạo của hắn thay đổi, mái tóc dài màu đen của hắn, đôi mắt đen thâm thúy, không ngờ trong nháy mắt biến thành giống y hệt Vô Nhãn tộc nhân, toàn thân trắng toát, nhìn qua vừa trang nghiêm lại vừa hiền lành. Thế nhưng khi tám người nhìn thấy đôi mắt của hắn thì sững sờ đứng yên, vẫn không nhúc nhích, trong ánh mắt màu đỏ của hắn có sáu con ngươi như trong truyền thuyết, đó là cảnh giới chí cao mà Vô Nhãn tộc nhân vẫn truy cầu, không ngờ có người thực sự tu luyện thành công, hơn nữa còn đứng ngay trước mặt, điều này làm cho tám người không biết có tư vị gì. “ Ta là Đạm Thai Nghĩa, các ngươi hẳn nên gọi là lão tổ tông, ta chỉ là muốn cho các ngươi nhìn thấy thế giới tốt đẹp bên ngoài, sau đó đi kiến thiết chính gia viên của mình, không nghĩ tới, ai…” Đạm Thai Nghĩa lại thở dài, nói tiếp: “ Không nghĩ tới lòng tham của con người làm các ngươi mê thất chính mình, giết chóc làm các ngươi mê thất bản tính, lại nói, tất cả đều do ta, chỉ là hành vi của các ngươi đã xúc phạm chuẩn tắc, chỉ đành như vậy…” Nói xong, thân ảnh Đạm Thai Nghĩa nhất thời mơ hồ, sau đó từ từ biến mất, mà tám người đang đứng chợt cảm thấy năng lượng trong cơ thể xói mòn, chuẩn xác mà nói, năng lượng bị tụ tập lại, nhưng bọn họ lại không thể điều động nguồn năng lượng đó, vì thế bọn họ biết lực lượng của chính mình bị Đạm Thai Nghĩa phong ấn. Nhưng điều này vẫn chưa kết thúc, linh khí trong Bạch Độ không gian không ngờ hướng thánh địa chảy tới, hiện tượng này làm các tộc nhân thật sự khủng hoảng, bọn họ không rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, thiên địa linh khí toàn bộ tràn tới thánh địa, mà lúc này một thanh âm từ chân trời xa xôi truyền đến: “ Trong thiên địa có chuẩn tắc, người phá hư nên bị nghiêm phạt, bất luận kẻ nào cũng không thể ngoại lệ, muốn phá giải cấm chế không gian, đợi một người nghịch thiên đến đi, mong muốn các ngươi có thể hiểu rõ một câu nói, thấy đủ thì hạnh phúc hơn.” Từ đó về sau, Vô Nhãn tộc nhân đã bị phong ấn triệt để ở trong Bạch Độ không gian cằn cỗi. Tám người kia cảm thấy thẹn trong lòng, không cam lòng như thế, mỗi ngày đều hướng phương tây cầu khẩn, mong muốn vị Đạm Thai Nghĩa cởi ra cấm chế cho bọn họ, nhưng thời gian cứ trôi qua, đảo mắt bao năm đi tới, hoàn cảnh Bạch Độ không gian ngày càng kém đi, thậm chí có những người thân thể yếu ớt cũng đã chết sớm. Trong tám người còn sống, Đạm Thai Sam thống khổ nhất, ở trong cuộc chiến đấu bản thân hắn không những bị trọng thương, hơn nữa năng lượng trong cơ thể bị phong ấn, căn bản không thể tự trị liệu, mà những người khác cũng lực bất tòng tâm, dưới tình huống như vậy, Đạm Thai Sam mạnh mẽ thuyên chuyển sinh mệnh bổn nguyên, tạm thời phá vỡ phong ấn trong cơ thể, dùng lực lượng của chính mình tiến hành bói toán, kết quả không cần nói cũng biết, hậu quả khi hao phí sinh mệnh bổn nguyên cũng chỉ có một – chết. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Thế nhưng, ngay lúc hắn sắp chết, đã để lại một câu nói: “ Trời giáng thần linh, cứu Vô Nhãn ta, tóc đỏ mày trắng, chân đạp cát vàng.” Gian nan nói ra mười sáu chữ, sinh mệnh khí tức cũng liền tiêu thất. Tuy rằng không ai hiểu được hàm nghĩa trong câu nói khi hắn sắp chết, nhưng từ ý nghĩa mà nói, khẳng định sẽ có một vị thần linh phủ xuống Bạch Độ không gian, cứu các tộc nhân đang bị vây trong nước sôi lửa bỏng, điều này không thể nghi ngờ đã mang đến một hi vọng cho Vô Nhãn tộc, mà câu tiên đoán này, cũng theo tộc trưởng các đời truyền xuống, truyền thừa mấy ngàn năm, cho đến khi Tử Long đến. Những cường giả ngũ đồng còn sống sót, cũng được gọi là Đạm Thai thất thánh, bọn họ là tinh thần của bộ tộc, vĩnh tồn trong lòng các tộc nhân… Đạm Thai Dịch nghe xong việc này, trong lòng tràn đầy khiếp sợ, hắn thật không ngờ sự thật lại là như vậy, tất cả tạo thành không ngờ lại do một cường giả lục đồng của Vô Nhãn tộc làm ra, mà chính hắn tự tay cấm chế Bạch Độ không gian, không ngờ cũng chính là cường giả trong truyền thuyết, cho tới nay các tộc nhân đều rất đau hận người đã bày ra cấm chế, bởi vì hắn tạo cho các tộc nhân sinh tồn trong hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, nhưng nghĩ không ra cũng do họ tự làm tự chịu mà thôi. Đạm Thai Nhai nặng nề thở dài một tiếng, không còn vẻ cao ngạo của một cường giả, hắn cúi thấp đầu, phảng phất như đang sám hối, lục thánh khác cũng như vậy, có thể bọn họ sám hối cho chuyện sáu ngàn năm trước, cũng có thể hối hận vì mình đã xung động, chỉ là bọn họ không ngờ sự nghiêm phạt lại làm cho bộ tộc khó có thể thừa nhận. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " “ Lão nhân mà tộc chủ đứng đối diện, chính là lục đồng cường giả như lời ngươi nói phải không?” Giọng nói Cổ Mặc bình thản hỏi. Đạm Thai Nhai vô ý thức gật đầu, nhẹ giọng nói: “ Không sai, hắn chính là lục đồng cường giả kia, không nghĩ tới hắn đã trở về, khả năng hắn đến ngăn cản thần linh phá vỡ cấm chế không gian.” Cổ Mặc không đáp lời, chỉ là ánh mắt trông về nơi xa, rơi vào trên người Tử Long, lộ ra một tia mỉm cười… Vào lúc này, Tử Long cũng không giống như dự liệu của bọn họ, tư duy của hắn dị thường tỉnh táo, rất rõ ràng mình đang làm gì, hắn mở to mắt nhìn lão nhân trước mắt, lúc đáy lòng hắn còn đang điên cuồng, thì trong đáy lòng luôn có một thanh âm đang hô hoán, vô ý thức đi theo thanh âm đến đây, hắn thật không ngờ lại nhìn thấy một lão nhân, thế nhưng làm cho hắn kinh ngạc chính là thần trí hắn lại hoàn toàn có thể tỉnh táo lại. Tuy rằng hắn không biết vì sao, thế nhưng hắn khẳng định có liên quan tới lão nhân trước mắt, lão nhân nhìn như hiền lành này, cho hắn một loại cảm giác nhìn không thấu, nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc, cỗ hung lệ khí trong người hắn chậm rãi tuôn ra bên ngoài cơ thể, lượn lờ chung quanh người hắn. Mà lão nhân kia làm như không nhìn thấy, chỉ nhìn vào hai mắt Tử Long, khóe miệng hiện lên dáng tươi cười thân thiết, hai người cứ như vậy, lẳng lặng nhìn chăm chú vào đối phương, không ai mở miệng nói gì, cũng không có bất luận động tác nào, chỉ giản đơn đối diện nhau, nhưng nhìn qua như bình thản vô cùng, mà thân thể Tử Long lại phát sinh ra biến hóa kỳ lạ. Cỗ hung lệ khí lượn lờ bên ngoài cơ thể lại lần nữa tràn vào bên trong cơ thể, mà ám ảnh công pháp của Tử Long lại bắt đầu tự vận chuyển, nguyên linh không ngừng tuôn ra từ bên trong linh hạch, lưu khắp kinh mạch toàn thân, hung lệ khí dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, sẽ theo nguyên linh chậm rãi lưu động, sau đó từ từ dung nhập vào trong nguyên linh, hóa thành một loại năng lượng kỳ dị mà Tử Long cũng cảm giác được, theo nguyên linh trở về linh hạch, lúc này liền được chứa đựng bên trong. Ngay trong quá trình này, lão nhân vẫn đứng yên, dáng tươi cười vẫn giữ nguyên, nếu không phải hắn vẫn hô hấp, sẽ không ai cho hắn là người sống, thậm chí còn xem hắn là một pho tượng, cũng sẽ không ai phản đối. Dần dần hung lệ khí quanh thân Tử Long trở nên loãng đi, mà hắn cũng không phát hiện linh hạch và nguyên linh trong cơ thể có gì dị biến, khi tia hung lệ khí cuối cùng dũng mãnh vào trong cơ thể, hóa thành loại năng lượng kỳ dị, hắn vẫn không hề có cảm giác gì, màu tím trong mắt hắn đã không còn, khôi phục lại đôi mắt màu lam đậm, thần thanh khí sảng, thậm chí so với việc thức suốt mười ngày mới được ngủ còn cảm thấy tốt hơn. Chỉ là làm cho hắn hoang mang chính là hung lệ khí chuyển thành năng lượng kỳ dị, nhưng dù sao cũng không thể thuyên chuyển, chỉ lẳng lặng chất chứa trong linh hạch, không có bất luận tác dụng gì, đồng dạng cũng không chút thương tổn, đã như vậy hắn cũng sẽ không lưu ý, như vậy so với việc hung lệ khí cứ ẩn nấp trong cơ thể, tùy thời phát tác còn tốt hơn, chí ít không cần lo lắng sẽ phát sinh chuyện thần trí không tỉnh táo. Cổ Mặc đứng xa xa nhìn chằm chằm hai người, tám người khác đột nhiên phát hiện hai người cùng đánh vỡ sự yên lặng, đang động lên…