Ám sư thần thoại
Chương 114 : Ba ba biết nói
Đến sân rộng, Tử Long mới biết được cái gì gọi là “ kêu rên khắp nơi”, trên thân thể nhiều người đang thối rữa, tản ra từng trận mùi tanh tưởi, tiếng rên rỉ thống khổ không ngừng truyền đến. Toàn bộ sân rộng thoạt nhìn kinh khủng giống như là địa ngục nhân gian. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Phía nam sân rộng là một thạch điện như ngọn núi nhỏ, là vật kiến trúc lớn nhất La Nhuận thành. Thạch điện này là kiến trúc rất cổ xưa, sớm đã sứt mẻ rách nát, rất nhiều nơi nứt nẻ, bên trên thạch điện khắc đủ loại bức họa đủ kiểu dáng, theo thời gian mà mờ đi, làm cho khó thể nhìn ra. Cửa chính thạch điện, là mấy trăm bậc đá, vẫn thông hướng lên thẳng thạch điện, mà nguyên nhân làm mọi người tụ tập, chính là y hành sư đang nỗ lực trị liệu cho các cư dân La Nhuận thành. Chỉ có ở nơi này bọn họ mới may ra có thể được cứu trị.
Tử Long xuất hiện khiến cho mọi người chú ý, tuy rằng lúc này tướng mạo của hắn cực kỳ phổ thông, thế nhưng người khỏe mạnh lại ngồi Phong Năng xa đi đến đây, ngoại trừ y hành sư, sợ rằng không còn ai khác. Những người này nhìn Tử Long trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, phảng phất như Tử Long là niềm hi vọng sinh tồn của bọn họ.
Tử Long đi ngang qua mọi người trực tiếp đi tới thạch điện, những nơi hắn đi qua, những thân thể ốm yếu thối rữa của mọi người đều lết qua nhường đường cho hắn, trong đó có những người già và trẻ con. Nhìn những cư dân đang rên rỉ thống khổ này, trong lòng Tử Long căng thẳng, vạn phần hối hận sao lúc đó mình không ra tay giết tên bại hoại Khổng Kỳ kia. Nếu như lúc đó Khổng Kỳ chết dưới tay hắn, những người vô tội này đã không bị hành hạ như thế. Thế nhưng, hắn không cách đảo ngược thời gian, không còn thuốc hối hận để uống, hiện tại chuyện hắn có thể làm là tận lực giúp đỡ những người này thoát khỏi bệnh tật.
Mới vừa đi tới trước thạch điện, một bóng người toát ra ngăn cản lối đi của Tử Long. Người này Tử Long cũng không có gặp qua ở Hán Võ học viện, nhưng nhìn trang phục của nàng, hẳn là một trong những trị liệu sư.
“ Chào ngươi, bên trong đang tiến hành thực nghiệm trị liệu, ngươi có chuyện gì không?” Nữ trị liệu sư kia thập phần khách khí ngăn lại Tử Long bên ngoài.
Tử Long nhìn nàng mỉm cười nói: “ Ta có thể đi vào không?”
“ Ôn dịch sẽ lây nhiễm, nhìn dáng vẻ của ngươi khỏe mạnh, mau rời khỏi đây nhanh đi.” Nữ trị liệu sư vô cùng hảo tâm nhắc nhở Tử Long.
“ Ôn dịch? Ta vì vậy mà đến.” Tử Long quay đầu lại nhìn mọi người giữa sân, nói tiếp: “ Chúng ta có thể đi vào rồi nói không? Có thể ta giúp được các ngươi.”
Nữ trị liệu sư nhìn theo ánh mắt Tử Long, hình dạng bi thảm của mọi người cùng ánh mắt hi vọng, không khỏi làm lòng nàng đau xót. Tuy nàng biết người này chưa chắc có thể giúp đỡ bọn họ, nhưng chỉ cần có một hi vọng nàng cũng không thể buông tha, người trước mắt có lẽ còn có được biện pháp trị khỏi ôn dịch lần này.
Nữ trị liệu sư nhận lời, mang theo Tử Long đi vào thạch điện, bên trong rất rộng, hơn mười cây thạch trụ năm người ôm không hết chống đỡ toàn bộ trần nhà, bên trong bày ra mấy trăm chiếc giường nhỏ giản dị nằm san sát, trong đó hơn mười chiếc giường có cư dân La Nhuận thành bị nhiễm cổ độc đang nằm, hơn mười y hành sư đang liên tục chiếu cố bọn họ, chỉ là nhìn thần tình u sầu đầy mặt, Tử Long biết bọn họ tựa hồ không có chút manh mối nào về “ ôn dịch” này.
Trong số những người này, có một người trong tay nhàn nhạt lóe thủy quang , đang trị liệu cho bệnh nhân, nàng mặt quần áo màu trắng thật dễ thấy, trong phòng nhiều người nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn là thấy được nàng. Mà nàng chính là Ngả Tuyết mà Tử Long đang tìm kiếm.
Nhìn dung nhan băng lãnh quen thuộc, trong lòng Tử Long chợt buồn vô cớ. Thật sự đã lâu không gặp, nhưng khi lần thứ hai gặp lại nàng thì Tử Long mới phát hiện ký ức của mình về nàng hãy còn mới mẻ, nhớ kỹ thần tình vui sướng của nàng, nhớ kỹ nước mắt thương tâm của nàng…
Nữ trị liệu sư chú ý dị dạng trong đôi mắt Tử Long, chỉ vào Ngả Tuyết nói: “ Đó là Ngả Tuyết, lần này chúng ta do nàng dẫn đội. Ngươi chờ một chút, ta đi gọi nàng, có chuyện gì thì ngươi nói với nàng.”
Thấy Tử Long hơi gật đầu, nữ trị liệu sư hướng Ngả Tuyết đi đến, xuyên qua hàng loạt giường nhỏ, đi tới bên người Ngả Tuyết, thì thầm vài câu bên tai nàng, Ngả Tuyết dùng ánh mắt không mang theo tia cảm tình nhìn về phía Tử Long, sau đó thu liễm thủy quang trong tay, xoa xoa mồ hôi trên trán, theo nữ trị liệu sư đi tới hướng Tử Long.
“ Chào tiên sinh, lẽ nào ngươi có biện pháp chữa ôn dịch sao?” Ngả Tuyết đứng ngay trước người Tử Long nhàn nhạt nói.
Tử Long thoáng e ngại nhìn nữ trị liệu sư, chậm rãi nói: “ Ngả Tuyết tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Có nữ trị liệu sư kia, hắn cũng không tiện nói rõ thân phận.
Ngả Tuyết thoáng cau mày, suy nghĩ một chút khẽ gật đầu, đưa Tử Long đi đến một thạch thất trong đại điện, nói: “ Tiên sinh, bây giờ ngươi có thể nói được rồi.”
Tử Long sâu kín nhìn nàng mỉm cười: “ Không biết ngươi còn nhớ có một người đã đem Sinh Mệnh Vĩnh Hằng đổi lấy rượu ngon hay không.”
Ngả Tuyết nghe lời hắn nói, nhất thời thân hình run lên, nghi hoặc nhìn hắn từ trên xuống dưới, lạnh lùng: “ Ngươi biết Tử Long? Ngươi là ai?”
Tử Long cởi mặt nạ thánh vương, nhất thời mái tóc của hắn bắt đầu từ từ biến thành màu đỏ, đôi mày cũng khôi phục thành màu trắng. Biến hóa thình lình làm Ngả Tuyết kinh hãi, nhìn tướng mạo kỳ lạ nhưng hoàn mỹ của Tử Long, có chút không biết làm sao: “ Ngươi là Cô Không thành chủ Xích Phát Vương Giả Ngọc Long của Khải Minh đế quốc?”
Tử Long nghe vậy thì ngạc nhiên, thế nào khi Ngả Tuyết nhìn thấy mình thì phản ứng đầu tiên cho rằng mình là Ngọc Long chứ không phải là Tử Long mà nàng quen biết. Xem ra tạo hình này thật đúng là nổi danh, dù là người của Hán Hoa đế quốc cũng biết. Nhìn Ngả Tuyết, Tử Long cười khổ nói: “ Ngọc Long hay Tử Long cũng là một, tên Ngọc Long chỉ là vì che giấu thân phận, bởi một nguyên nhân mà biến thành hình dạng này, hiểu không, được rồi, ngươi có khỏe không?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Ngả Tuyết nghi hoặc nhìn Tử Long, vẫn không thể tin được. Đây cũng không thể trách nàng không nhận ra Tử Long, chỉ là Tử Long cũng không biết mình gặp nhiều kỳ ngộ, gánh nặng trong tâm linh được giải thoát, năng lực đề thăng, khí thế tăng trưởng, làm khí chất của hắn thay đổi thật lớn, còn là tạo hình khác hẳn, Ngả Tuyết mới không dám nhận hắn là Tử Long.
Nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc, Ngả Tuyết hồi tưởng lại trước kia, trong lúc Tử Long rời đi, dáng vẻ quê mùa đã xuất hiện trong lòng nàng, trong nháy mắt Tử Long cầm tay nàng, vẫn in rõ trong ký ức, còn có lúc ly biệt tại phương bắc tuyết sơn, cảm giác khó tả làm nàng luôn không sao nghĩ ra nguyên nhân.
Tử Long đi với Tư Cách Lặc Nhĩ, hoàn toàn là vì muốn bọn họ an toàn rời khỏi phương bắc tuyết nguyên. Mỗi ngày Ngả Tuyết đều hi vọng Tử Long bình an trở về, như vậy nàng sẽ không cảm thấy áy náy. Có thể là nàng chỉ muốn mượn cớ, để che giấu sự tưởng niệm và cảm tình khó tả đối với Tử Long.
Mà hôm nay, vị cường giả được xưng là Xích Phát Vương Giả lại tự xưng mình là Tử Long, làm cho nàng thật sự không dám xác định hắn rốt cục là thật hay giả: “ Ngươi thật là Tử Long? Ngươi có gì để chứng minh không?”
Tử Long có chút bất đắc dĩ, như thế nào Ngả Tuyết lại nhận không ra hắn: “ Chứng minh thì không có, nhưng ta nhớ kỹ lúc ở phương bắc tuyết sơn ngươi nói với ta, ngươi không phải là một người bình thường, chúng ta tin tưởng ngươi, nhớ kỹ trở về, ở trên Tường Vân đại lục còn có bằng hữu rất tốt luôn đợi ngươi quay về. Bởi vì ta luôn nhớ, cho nên ta đã trở về.” Nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Ngả Tuyết, hắn nhẹ giọng nói.
Một tiếng nghẹn ngào bật ra khỏi miệng, nước mắt đoanh tròng, hai mắt Ngả Tuyết đẫm lệ, run run nói: “ Ngươi thật là Tử Long?”
Kỳ thật khi Tử Long nói ra câu nói kia, nàng cũng đã xác định người này chính là Tử Long. Chỉ là vui mừng nằm ngoài ý muốn, làm nàng không tiếp thụ được. Chỉ chốc lát, Ngả Tuyết nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn, nàng nhẹ nhàng vuốt tóc, nhân cơ hội lau đi nước mắt, nhẹ giọng nói: “ Rốt cục ngươi đã trở về, Ba Ba rất nhớ ngươi, mỗi ngày đều đứng ngay cửa sổ chờ ngươi trở về, nếu như nó nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ thật cao hứng.” Chỉ là nàng không có nói cho Tử Long, mỗi một lần, Ba Ba đều là đứng trên vai nàng nhìn ra cửa sổ.
Tử Long cầm lấy mặt nạ đeo lên mặt, trong nháy mắt lại khôi phục lại tướng mạo phổ thông, nhìn Ngả Tuyết có chút kinh ngạc, nói: “ Ba Ba có khỏe không? Nó ở đâu?”
“ Nó khỏe, ngươi yên tâm đi, Hoa Nạp Đức rời đi học viện thì đem giao cho ta, chỉ là vẫn thích ngủ như vậy. Được rồi, nó cùng ta tới đây, chỉ là không biết lại chạy đi đâu chơi.” Chẳng hiểu sao, sau khi Ngả Tuyết gặp lại Tử Long, trên mặt thủy chung tràn đầy dáng tươi cười, nàng cười thật xinh đẹp, nếu để cho người khác nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, dù sao nhìn thấy vẻ tươi cười của băng sơn mỹ nhân là chuyện vô cùng khó gặp.
“ Ka ki, ka ki” Tử Long vừa muốn nói chuyện, tiếng kêu vui sướng của Ba Ba truyền vào trong tai. Sau đó, một đạo kim hoàng sắc thân ảnh rất nhanh phóng tới Tử Long, thế nhưng trong tích tắc tiếp cận Tử Long, Ba Ba khựng lại giữa không trung, nghi hoặc đánh giá Tử Long, sau đó nó chuyển đầu chung quanh tìm kiếm, bàn tay nhỏ gãi gãi đầu, như đang suy nghĩ. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long nhìn thấy Ba Ba khả ái, trong lòng vui vẻ, vừa muốn ôm nó, thế nhưng còn chưa đến gần, liền bị tiểu trảo bén nhọn của nó quơ trúng bị thương. Mu bàn tay Tử Long hiện lên một đạo vết thương dài nhỏ, thế nhưng vì năng lực khôi phục siêu cường của thân thể hắn, vết thương dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được cấp tốc khép lại, cho đến hoàn hảo như lúc ban đầu…
Tử Long từ lâu đã quên Ba Ba vốn là đế cấp thú, bởi vậy không nghĩ tới móng vuốt của Ba Ba lợi hại đến mức có thể phá vỡ lớp da cứng như sắt thép của hắn, cho nên cũng không kịp phản ứng. Nhưng năng lực khôi phục của hắn cũng làm Ngả Tuyết khiếp sợ. Ngả Tuyết không nói gì chỉ đứng nhìn Tử Long, nàng phát hiện chính mình không hiểu gì về hắn, trên người hắn có quá nhiều bí mật, làm nàng không thể xem thấu. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nhìn Ba Ba đang phẫn nộ, lúc này Tử Long mới ý thức được vì sao Ba Ba lại công kích mình. Tướng mạo hắn đã hoàn toàn thay đổi, nhưng còn mang theo mặt nạ thánh vương có thể ẩn giấu khí tức. Tử Long bất đắc dĩ tháo mặt nạ xuống, khi Ba Ba nhìn thấy gương mặt thật của Tử Long, nghiêng đầu ngửi ngửi, tuy rằng khí tức của Tử Long có thay đổi, nhưng Ba Ba là đế thú, nhạy cảm trực giác không phải cao thủ nhân loại có khả năng so sánh, vừa rồi nó chính vì ngửi được một tia khí tức của Tử Long, nên mới bay tới. Chỉ là Tử Long biến hóa quá lớn, nên ngay cả Ba Ba cũng không dám xác định chính là hắn.
Ngả Tuyết nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của Ba Ba không khỏi hé miệng cười, nói: “ Không nhận ra sao? Hắn là Tử Long, ngươi không phải đang trông ngóng hắn trở về sao?”
Ba Ba nghe nói như thế, xoay người lại, nổi trên không trung, vây quanh Tử Long một vòng, sau đó đứng trước mặt hắn, phát ra một thanh âm mềm mại của nữ hài: “ Ngươi thật là Tử Long?”
Đây đúng là dọa Tử Long nhảy dựng, Ba Ba vốn luôn được hắn xem như tiểu sủng vật, lại có thể phát ra tiếng người. Hắn kinh ngạc nhìn Ba Ba: “ Vừa rồi ngươi nói chuyện?” Tử Long hiện tại cũng như Ngả Tuyết, chuyện Ba Ba nói chuyện hắn cũng tin phân nửa, chỉ là không dám tin hoàn toàn.
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Ba Ba nhu động, giọng nữ hài lại truyền đến: “ Là ta nói, làm sao vậy? Ngươi thật là Tử Long sao?”
Tử Long ngạc nhiên, chậm rãi nói: “ Ta đương nhiên là Tử Long, chỉ là ngươi làm sao nói được?”
“ A, Tử Long, ngươi rốt cục đã trở về, ta nhớ ngươi muốn chết, thời gian ngươi đi cũng không cáo biệt ta, nếu như không có Ngả Tuyết, một mình ở nhà buồn muốn chết.” Ba Ba phóng lên vai Tử Long, cái đầu nhỏ liên tục cọ lên mặt hắn, làm nũng nói.
Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long nắm lấy cổ Ba Ba đưa ra trước mặt, vừa cười vừa nói: “ Ta cũng rất nhớ ngươi, đây không phải đã trở về tìm ngươi sao, ngươi còn chưa nói làm sao ngươi biết nói đó.”
Ba Ba xoay lại đẩy tay Tử Long ra, hai tay khoanh ngực làm vẻ oán giận nói: “ Ngươi đừng quên ta là đế thú, có chỉ số thông minh rất cao, chỉ cần ở chung một thời gian dài với loài người là học nói được thôi, ngươi không ở cả ngày Ngả Tuyết đều nói chuyện với ta, dáng vẻ thật rầu rĩ, không có chút ý tứ.”
Ngả Tuyết vừa nghe Ba Ba nói, hai gò má nhất thời đỏ ửng, bởi vì mỗi ngày nàng đều nói chuyện với Ba Ba, đều là nói về Tử Long. E sợ bị Ba Ba nói ra, nàng ôm Ba Ba vào lòng, nói: “ Đã quên hỏi ngươi, ngươi đi tới đây làm gì, tìm Hoa Nạp Đức sao?”
Lúc này Tử Long mới nhớ tới mục đích chủ yếu đến đây, vì vậy hắn nhìn Ngả Tuyết nghiêm túc nói: “ Là vì chuyện “ôn dịch” mà đến. Kỳ thật người của La Nhuận thành không phải bị nhiễm ôn dịch mà là bị trúng cổ độc.”
“ Cổ độc? Vậy đúng là khả năng này. Trách không được vô luận làm sao cũng không tìm được nguyên nhân phát bệnh, thế nhưng ai có năng lực hạ cổ lợi hại như thế?” Ngả Tuyết nhẹ cau mày, trầm giọng nói.
“ Ngươi còn nhớ Khổng Kỳ và Lăng Yến không?” Tử Long đeo lại mặt nạ, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ.
Nghe Tử Long nhắc tới hai người, Ngả Tuyết khó hiểu nói: “ Là bọn hắn? Bọn họ vì sao phải làm như vậy?” Hai người kia Ngả Tuyết cũng biết, chỉ là nàng không nghĩ ra lý do vì sao, hơn nữa bọn họ thật có năng lực làm chuyện này sao chứ?
Nguyên do Tử Long chỉ biết được đại khái, chỉ là chuyện này dính dáng sâu xa, Tử Long cũng không muốn Ngả Tuyết bị liên lụy đi vào, cũng không nói nhiều lời: “ Chuyện này ta đã thông tri a Đức, tin tưởng hắn sẽ điều tra ra. Hiện tại, chúng ta phải lo biện pháp giải trừ cổ độc cho những người ở đây.” Tử Long nhìn thoáng qua Ba Ba, trong thanh âm còn lộ vẻ uy nghiêm.
Chuyện này quan hệ đến tính mạng toàn bộ người trong thành, vì thế gương mặt Ngả Tuyết hiện lên thần sắc lo lắng: “ Thế nhưng chúng ta không hiểu về cổ độc, làm sao bây giờ?”
Tử Long cũng không hiểu nhiều về cổ độc, nhưng thần thức hắn tra xét thân thể người bệnh, nên cũng hiểu được chút ít: “ Ta nghĩ nhìn xem thử bệnh trạng của người bệnh, có thể chứ?” Suy tư chốc lát hắn nói.
Ngả Tuyết ý vị thâm trường nhìn hắn, ôn nhu nói: “ Đương nhiên là được, thế nhưng coi chừng bị họ lây nhiễm.”
Tử Long gật đầu, nhìn thoáng qua Ba Ba đang ngủ say trong tay Ngả Tuyết, lộ ra tia cười sủng ái. Đúng lúc này, một thanh âm gấp gáp từ xa xa truyền đến: “ Ngả Tuyết, mau tới, có người bị lây nhiễm.”
Hai người nghe tiếng liền vội vàng đi ra thạch thất. Chỉ tháy một lão y hành sư hơn sáu mươi tuổi đang bưng ngực thống khổ ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi không ngừng ứa ra, có một trị liệu sư đang không ngừng huy tay, dùng thủy tinh hoa trị liệu thuật chữa trị, chỉ là không có chút hiệu quả.
Ngả Tuyết và Tử Long vội vàng chạy tới, lúc này Ngả Tuyết đã khôi phục vẻ băng lãnh, ngữ khí nghiêm túc hỏi: “ Chuyện gì xảy ra, vì sao bị nhiễm?”
Trị liệu sư đang sử dụng trị liệu thuật chính là người kêu Ngả Tuyết đến, dừng thi triển, trả lời: “ Vừa rồi Chung lão đang thử nghiệm chất dịch, dùng tay trực tiếp chạm đến chỗ hư thối của người bệnh, liền biến thành thế này, trị liệu thật không có tác dụng gì.”
Tử Long nghe vậy, thần thức trong nháy mắt bao trùm Chung lão vừa bị nhiễm, trong nháy mắt liền hiểu rõ tình huống. Hắn phát hiện tế bào sinh mệnh hoạt tính của Chung lão đang không ngừng cứng lại, thậm chí đang dần đến mức tử vong. Mà tạo thành loại tình huống này chính là một con cổ trùng đang giống như tằm ăn lên tế bào sinh mệnh hoạt tính.
Bỗng nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu Tử Long, nếu cổ trùng ăn sinh mệnh tế bào, như vậy Sinh Mệnh Nguyên Dịch nhất định có thể diệt ns, đến lúc đó có thể dùng Sinh Mệnh Nguyên Dịch khôi phục lại tế bào, có thể giải trừ nguy khốn của cổ độc, mà đây là phương pháp hữu hiệu duy nhất. Hắn không muốn cho nhiều người biết đặc thù thể chất của hắn, nhưng vì cứu tính mạng nhiều người, hắn đành đặt bản thân trong nguy hiểm: “ Ta có biện pháp, không biết làm được hay không, ngươi trước tiên giúp ta tìm một ly thủy tinh.”
Nghe Tử Long nói, Ngả Tuyết dị thường hưng phấn, nhưng lập tức liền chuyển sầu, Tử Long không phải trị liệu sư, vậy lại có cách nào. Nhưng nhìn thấy hình dạng nghiêm túc của Tử Long, nàng không khỏi gật đầu, chỉ để cho hắn thử một lần. Ngả Tuyết đi ra thạch điện, tìm được một ống nghiệm đựng thuốc, ống nghiệm cỡ cổ tay một đứa trẻ con. Lúc này Ngả Tuyết không lo được nhiều, liền cầm trở về, đưa cho hắn nói: “ Không có ly thủy tinh, cái này được không?”
Tử Long tiếp nhận ống nghiệm, tuy rằng không bằng ly thủy tinh, nhưng có thể sử dụng là được. Hắn nhấc Ba Ba, lắc lư nó, muốn gọi nó tỉnh lại.
Những người đứng bên cạnh kinh ngạc, cùng nghĩ đúng là phiền phức lớn, phải biết rằng Ngả Tuyết rất sủng ái Ba Ba, người khác sờ một chút cũng không cho, mà hôm nay...
Thế nhưng khi bọn họ nhìn Ngả Tuyết, nhưng càng kinh ngạc. Ngả Tuyết cũng không nổi giận như họ tưởng tượng, mà là đang mỉm cười nhìn người kia...cười? Đột nhiên họ ý thức được, Ngả Tuyết lại đang cười? Đây là chuyện khó tin thế nào, mọi người nhìn dáng tươi cười của Ngả Tuyết, rốt cục hiểu rõ cái gì gọi là “ cười khuynh thành, lại cười khuynh quốc”, quên mất bọn họ đang trong lúc khẩn trương.
Tử Long lắc Ba Ba vài cái, chỉ thấy nó chậm rãi mở mắt, mơ hồ nhìn Tử Long, không tình nguyện nói: “ Ngươi làm gì a, ta đang ngủ ngon, không có việc gì đừng phiền ta.”
Tử Long vừa nghe, mỉm cười, Ba Ba vẫn như trước thích ngủ như vậy: “ Vật nhỏ ngươi, chỉ biết ngủ, đứng lên giúp ta một tay.”
Ba Ba đứng trên tay Tử Long vặn lưng, lười biếng nói: “ Có chuyện gì thì nói, thế nào một năm không gặp trở nên lề mề, thật là, luôn quấy rối ta ngủ.”
Tử Long không nói gì, Ba Ba dùng thanh âm nữ hài nói những lời này làm cho hắn thật cảm thấy là lạ. Nhưng không còn nhiều thời gian suy nghĩ, hắn dặn Ngả Tuyết đừng cho ai quấy rối hắn, mang theo Ba Ba đi vào thạch thất, nhìn nó nghiêm túc nói: “ Dùng móng vuốt của ngươi cắt tay của ta đi.”
Ba Ba nhìn Tử Long như nhìn quái vật, kinh ngạc nói: “ Ngươi điên rồi, một đoạn thời gian không gặp lại chơi trò tự ngược, ngươi muốn cắt tự mình làm, ta mặc kệ.”
Tử Long cười khổ nói: “ Nếu ta có thể cắt đã không tìm ngươi giúp, nhanh hỗ trợ, đừng lôi thôi dài dòng như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
301 chương
291 chương
63 chương
384 chương
3237 chương