Ám sư thần thoại
Chương 113 : Lân vân hương cảnh
Sáng sớm, tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ ánh lên khuôn mặt tuấn mỹ của Tử Long, đôi mắt màu xanh vừa mở ra hiện lên một tia sáng, xem ra sầu bi hôm qua cũng không còn nữa. Hắn sửa sang lại một chút, chậm rãi ngồi dậy, đi vào phòng trong rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn hình ảnh mình trong gương, Tử Long mỉm cười, với hình dáng của hắn nếu trở về Hán Hoa đế quốc còn có ai nhận ra được nữa? Ai có thể nghĩ ra hắn là nam hộ lý sư dáng vẻ quê mùa trong Hán Võ học viện? Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Nghĩ đến Hán Võ học viện, Tử Long không khỏi nhớ tới Ba Ba, tiểu tử ham ngủ kia không biết hiện tại đang làm gì? Không có nó bên cạnh cũng cảm thấy nhớ, xem ra phải tìm thời gian đến đón nó trở về.
Đã rửa mặt xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa thật nhẹ truyền vào, hắn mở cửa, Tư Không Tĩnh vẻ mặt mệt mỏi rã rời xuất hiện trong tầm mắt của hắn, từ trong ánh mắt lờ mờ của nàng có thể nhìn ra đã một đêm chưa ngủ. Mặc dù sớm đoán nàng sẽ đến tìm mình, nhưng Tử Long cũng không nghĩ lại sớm như vậy.
Tử Long để nàng đi vào, hai người đứng nhìn nhau. Tư Không Tĩnh chậm rãi cúi đầu, thanh âm run rẩy nói: “ Ta...xin lỗi, ta...ta lừa ngươi, bởi vì gia tộc ta mới đi theo ngươi, hiện tại...”
Không đợi Tư Không Tĩnh nói xong, khóe miệng Tử Long hiện lên vẻ tươi cười: “ Không cần nói nữa, chúng ta đi thôi, ta sẽ giúp ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là bằng hữu.” Nói xong liền xoay người rời khỏi phòng.
Tư Không Tĩnh đã dự đoán tất cả, duy nhất không ngờ lại có tình hình này. Nàng đứng sững sờ không biết làm sao, hoàn toàn khó hiểu, nguyên lai, hắn đã sớm biết. Bằng hữu sao? Hắn vẫn còn xem mình là bằng hữu...
Khi Tư Không Tĩnh đi tới phòng khách ở lầu một, đã có rất nhiều người đang chờ nơi đó. Thấy nàng xuất hiện, Đạm Thai Viên bước tới, kéo nàng đi ra ngoài, Tử Long mang theo Lưu Ích Manh cùng Hồ Dương cũng rời đi.
Hỏa Dĩnh Khiết lại giữ chân Tử Long, thế nhưng chủ ý của Tử Long đã quyết, cũng không tiếp tục kiên trì, bởi vì nơi này dù cũng đã là tòa thành thuộc sở hữu của hắn, sớm muộn gì hắn cũng trở về, đây là Tử Long tự mình nói, cho nên Hỏa Dĩnh Khiết cũng chỉ đành an bài tất cả, tiễn bọn họ rời đi.
Năm người Tử Long chậm rãi đi trên đường lớn còn đang kiến thiết sửa sang lại. Từ sự biến hóa của thành thị, có thể thấy được hiệu suất làm việc của Dương Hà thật sự rất cao.
Mà Tử Long yên tâm đem tòa thành giao cho nàng còn có một nguyên nhân khác, bởi vì Tử Long cùng Đế Ba Đoạn chiến đấu đã sản sinh dị tượng, hơn nữa Cô Không thành là tự trị, bên trong những thành viên của ba tập đoàn đều thích ở lại nơi này, lại rất tuân theo yêu cầu của Tử Long, người mạnh làm chủ, lúc này trong lòng họ Tử Long đã giống như chiến thần bất bại, cam tâm tình nguyện vì hắn hiệu lực, cứ như vậy, Dương Hà quản lý thành thị cũng dễ dàng hơn nhiều.
Ra Cô Không thành, mọi người ngồi Phong Năng xa, liền hướng Minh Diệu thành cấp tốc đi tới, dọc theo đường đi, bên trong xe vô cùng an tĩnh. Tử Long đang tự hỏi con đường về sau, Đạm Thai Viên lại không quen giao lưu cùng người khác, Tư Không Tĩnh vì chuyện của gia tộc mà có chút xấu hổ, Lưu Ích Manh thì vì hao tổn tinh thần khi bói toán nên có vẻ uể oải, Hồ Dương thì nhìn các mỹ nữ bên cạnh Tử Long mỗi người mỗi vẻ, cảm giác thật nguy cơ.
Qua hai ngày, năm người rốt cục về tới Minh Diệu thành, Phong Năng xa dừng trước cửa thủy tinh tiểu điếm, Tử Long tiễn Lưu Ích Manh đi vào, đồng thời cũng để Đạm Thai Viên ở lại tiểu điếm. Dù sao nơi này đối với Lưu Ích Manh mà nói cũng an toàn, trong mấy người, ngoại trừ Tử Long, thực lực của Đạm Thai Viên là cao nhất, để cho nàng bảo hộ Lưu Ích Manh là tốt nhất, thu xếp xong tất cả, Tử Long lại mang theo Hồ Dương và Tư Không Tĩnh đi tới Tư Không thế gia.
Theo lời của Tư Không Tĩnh, Tư Không thế gia từ xưa vẫn ẩn cư trong Lân Vân sơn của Khải Minh đế quốc. Lân Vân sơn, cao tới mấy ngàn trượng, địa thế hiểm yếu, độc trùng mãnh thú vô số, hơn nữa khắp núi đồi đều sinh trưởng một loại cây gọi là Tán Hương Thảo, có thể tỏa ra hương thơm giống như độc khí, vốn không ai dám tới gần, cho nên mấy ngàn năm qua Tư Không thế gia trên cơ bản đã ngăn cách với sinh hoạt bên ngoài thế tục.
Chỉ là vài chục năm gần đây, tài nguyên trong Lân Vân sơn cạn dần, cung ứng không nổi nhu cầu của Tư Không thế gia, mới đành ra đời tìm biện pháp giải quyết. Mà Đế gia lại phát hiện việc này, vốn muốn thu vào cho gia tộc mình sử dụng, nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại bị đế quốc mượn hơi trước.
Trong cơn giận dữ, Đế gia chủ đời trước Đế Võ Dạ xuất quan, là phụ thân của Đế Nhĩ Cư, hai cha con dự định đến tìm Tư Không thế gia để đòi lại sỉ nhục, đồng thời cũng muốn lập uy với đế quốc. Đây cũng chính là lí do khiến Tư Không gia liền lâm vào nguy cơ.
Rất nhanh, Tử Long bọn họ đã dùng Phong Năng xa đi tới chân núi Lân Vân sơn, Phong Năng xa vốn không thể xuyên qua khu rừng dày đặc này, cho nên ba người Tử Long cùng đi bộ lên núi. Trước đó Tư Không Tĩnh đưa hai viên dược hoàn cho hai người Tử Long, dùng để kháng độc khí của Tán Hương Thảo xâm nhập thân thể. Độc tính này vốn cũng không làm gì được Tử Long, nhưng hắn vẫn mỉm cười đa tạ, ngửa đầu nuốt vào...
Bên trong Lân Vân sơn, một đạo thân ảnh lướt nhanh trong núi, phía sau có hai nữ tử theo sát, bọn họ chính là ba người Tử Long. Vừa bắt đầu, Hồ Dương cũng định thi triển Phong Hành thuật cho ba người, thế nhưng bị Tử Long từ chối, Tử Long cũng không quên lúc còn trong Tường Vân cấm địa, đã vì vậy mà làm cho ba người bị mất đi lực lượng tinh thần. Cho nên, bọn họ đành xuyên trong rừng, nhưng hắn cũng tận lực giảm tốc độ, để cho Hồ Dương và Tư Không Tĩnh đuổi kịp. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Đi qua một mảnh Tán Hương Thảo, lại tránh sự công kích của vài mãnh thú, ba người ngừng lại trước một sơn động. Thanh âm Tư Không Tĩnh có chút trầm thấp nói: “ Qua động núi này, là nơi ở của Tư Không gia, nhưng ở bên trong sơn động không nên điều động năng lượng trong người, nếu không sẽ bị thủ hộ thú bên trong công kích.” Lúc này vẻ mặt của nàng không vui, làm cho bầu không khí có vẻ trầm thấp hơn vài phần. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long và Hồ Dương nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ hiểu được. Tư Không gia có thể ẩn cư bí ẩn nơi này thật lâu mà không bị phát hiện, như vậy tự nhiên là nơi đây có địa phương đặc biệt kỳ dị.
Tư Không Tĩnh đưa hai người bước vào sơn động, vừa vào trong, Tử Long liền có một loại cảm giác khác thường, hình như có thứ gì đó đang nhìn trộm bọn họ. Đây có lẽ là thủ hộ thú mà Tư Không Tĩnh đã nói, hắn có thể cảm giác thực lực cường đại của nó, thậm chí không kém gì Hắc Vũ. Bởi khi vừa vào sơn động, không gian thập phần chật hẹp, chỉ có thể đi được một người, vốn không nhìn ra thủ hộ thú đang ở đâu, nhất thời có ý nghĩ hiện trong lòng Tử Long, chẳng lẽ thủ hộ thú rất nhỏ?
Đi thêm mấy trăm bước, Tử Long và Hồ Dương dừng lại, bởi vì lúc này đã đến đầu cùng sơn động, phía trước là vách đá cứng rắn, vốn không có đường đi.
Hai người nghi hoặc nhìn Tư Không Tĩnh vẫn đang đi tới, đúng lúc này một chuyện làm cho bọn họ không tưởng được đã xảy ra, thân thể Tư Không Tĩnh không ngờ lại đi xuyên qua vách đá, tiêu thất ngay trước mặt bọn họ. Hai người hơi sửng sốt, lập tức hiểu được đó chỉ là ảo tượng, không nói gì thêm, liền đi theo Tư Không Tĩnh tiến tới, trực tiếp đi xuyên qua vách đá.
Xuyên qua một tầng nước, cảm giác mát mẻ lan khắp toàn thân, làm tinh thần Tử Long cũng hơi rung động. Hắn kinh ngạc, không biết vách đá làm sao hình thành, màn nước kia lại vô cùng kỳ dị, nhưng Tư Không Tĩnh rõ ràng cũng không có ý tứ giải thích.
Đi qua vách đá, trước mắt rộng mở trong sáng, một thôn trang nhỏ cũ xưa xuất hiện trong tầm nhìn của Tử Long, trong thôn có một đống phòng ốc, kiến trúc đều rất cũ, tất cả đều làm từ gỗ và đá. Nhưng làm cho họ kinh ngạc chính là, mỗi một phòng ốc đều được đào móc từ những tảng đá lớn thành một cái động mà hình thành.
Ở giữa thôn trang, có nhiều đại thụ che trời hỗn độn được trồng xung quanh, mỗi một đại thụ thô to chừng năm người ôm lấy, những đàn chim ríu rít bên trên. Bốn phía thôn trang là một mảnh biển hoa, hoa đều nở rộ, tản ra từng trận hương thơm ngát, ong bướm không ngừng bay quanh, cùng những gốc cổ thụ hợp thành một bức tranh duy mỹ. Đây là nơi ẩn cư của Tư Không thế gia – Lân Vân Hương Cảnh.
Toàn bộ Lân Vân Hương Cảnh được những vách núi cao mấy ngàn trượng vây quanh, Tử Long bọn họ vừa đi qua sơn động, chính là thông đạo duy nhất tiến vào Lân Vân Hương Cảnh. Thông đạo thật bí ẩn, cũng khó trách nhiều năm lại không ai phát hiện nơi đây.
Ba người Tử Long vừa đi vào Lân Vân Hương Cảnh, liền nhìn thấy Tư Không Huyễn và Tư Không Liệt đang đứng chờ đợi đã lâu. Nhìn thấy Tử Long đi đến, hai phụ tử thật vui vẻ tiến lên nghênh đón, khách sáo một phen, Tư Không Huyễn thật cung kính đưa Tử Long và Hồ Dương đi vào thôn trang.
Có thể là vì quá lâu năm, Lân Vân Hương Cảnh không có người ngoài đi vào, vì thế khi người trong thôn trang nhìn thấy hình dáng kỳ lạ của Tử Long, không khỏi vây quanh, đều biểu hiện thái độ thật nhiệt tình với Tử Long hai người.
Tư Không Huyễn mang theo Tử Long hai người đi tới nhà đá lớn nhất, nhà đá này là nơi nghị sự của Tư Không gia. Đi vào nhà mọi người cùng ngồi xuống trên ghế đá quanh bàn tròn cũng bằng đá, Hồ Dương đứng sau lưng Tử Long, không chịu ngồi xuống. Tư Không Tĩnh rót trà cho hai người, lẳng lặng ngồi một bên.
Tư Không Huyễn nhìn Tử Long, cũng không nói thêm lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: “ Ta nghĩ tiên sinh cũng biết vì sao phải thỉnh ngài đến đây, dù sao Đế gia lúc nào cũng có thể tới gây chuyện.”
Hương thơm ngào ngạt từ chén trà tản ra, Tử Long nhấc lên uống một ngụm, lập tức nói: “ Tư Không gia chủ, Lân Vân Hương Cảnh ẩn mật như thế, Đế gia muốn tìm đến nơi đây vốn không thể nào, có phải...”
Tư Không Huyễn nghe ra ý tứ trong lời nói của Tử Long, sắc mặt rõ ràng tối sầm lại, thở dài một hơi trầm giọng nói: “ Đều do ta, lúc đầu nóng lòng tìm người giúp Tư Không gia, ta đã từng đưa Đế gia chủ Đế Võ Dạ đi tới Lân Vân Hương Cảnh.” Trên mặt Tư Không Huyễn lộ ra thần tình hối hận: “ Mặc dù có thủ hộ thú bảo vệ lối vào, thế nhưng Đế Võ Dạ dù sao cũng là một trong những vương cấp cao thủ của Khải Minh đế quốc, có người nói phụ thân hắn Đế Nhĩ Cư bế quan hơn mười năm, hiện tại cũng xuất quan tương trợ, không ai biết hắn đạt tới trình độ nào. Lần này tùy tiện thỉnh tiên sinh đến trợ trận, hoàn toàn là vì bất đắc dĩ, còn thỉnh tiên sinh thứ lỗi, thế nhưng ta nghĩ có ngài ở đây, sẽ không còn vấn đề gì nữa.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Tử Long đặt chén trà lên bàn, mỉm cười nhìn Tư Không Huyễn: “ Tư Không gia chủ, nói thật, ta đối với Đế gia cũng không hiểu rõ, hơn nữa ta cũng không chắc có thể giúp đỡ được gì, nhưng thỉnh gia chủ yên tâm, dù sao Tư Không Tĩnh cũng là bằng hữu của ta, chuyện của nàng ta sẽ tận sức giúp đỡ.” Hắn biểu lộ thái độ rõ ràng với việc này.
Tư Không Tĩnh ngồi bên cạnh rõ ràng cũng sửng sốt. Bằng hữu sao? Hắn thật sự xem mình là bằng hữu? Hắn đã biết tất cả, còn chân thành đối đãi với mình như vậy, mà mình ngược lại…Tư Không Tĩnh ngơ ngác nhìn Tử Long, hối hận vô cùng, tuy rằng nàng cũng không làm gì có lỗi với hắn, nhưng chung quy cũng đã lừa dối hắn.
Tư Không Huyễn nhìn Tư Không Tĩnh, biết nàng đang khó xử, nhưng vì Tư Không gia, cũng đành làm như vậy, hắn vô lực lắc đầu, nhìn Tử Long: “ Tiên sinh, Đế gia khó đối phó nhất, chính là tuyệt học gia truyền của bọn họ - Cuồng Bạo Loạn Hình Quyền, khi phẫn nộ thì uy lực cực lớn, hơn nữa không có quy tắc, làm khó lòng phòng bị, cho nên tiên sinh phải cẩn thận một chút.”
“ Cuồng Bạo Loạn Hình Quyền?” Nghe về tuyệt học này, trong đầu Tử Long không ngừng hiện lên hình ảnh cùng Đế Ba Đoạn chiến đấu, nhưng hắn tựa hồ không có nhìn thấy Đế Ba Đoạn dùng qua chiêu thức này, có thể hắn có dùng qua, mà chính mình lại không lưu ý tới.
Đây cũng là một tin tức có ích với hắn, chỉ là hắn phải tinh tế xem xét lại một chút. Tử Long hơi gật nhẹ, nói: “ Đa tạ gia chủ nhắc nhở.”
Còn không đợi mọi người nói tiếp, một trận tiếng vang bén nhọn trải rộng toàn bộ Lân Vân Hương Cảnh, mặt đất rung động, Tư Không Huyễn, Tư Không Tĩnh và Tư Không Liệt sắc mặt nhất thời đại biến, vội vàng hướng chỗ thanh âm chạy đi. Lẽ nào Đế gia nhanh như vậy đã tới, đây không có khả năng, Đế gia muốn rửa nhục, sẽ làm cách khác, bọn họ không cách nào đi theo phía sau Tử Long mà hắn không hề hay biết. Nhưng dĩ nhiên là có đại sự phát sinh, Tử Long mang theo Hồ Dương cùng đi ra ngoài. Truyện "Ám Sư Thần Thoại "
Mặt đất vẫn đang liên tục hoảng động, những người của Tư Không gia cùng hướng giải đất trung ương của Lân Vân Hương Cảnh chạy đi, trên mặt đều mang theo vẻ khẩn trương sợ hãi. Tử Long vốn tưởng rằng là Đế gia đột kích, nhưng nhìn trạng huống hiện tại e rằng không phải như vậy, bởi vì phương hướng mọi người là tập trung về phía trung tâm.
Lúc này bóng dáng ba người họ Tư Không đã tiêu thất. Tuy Tử Long nhìn qua thật nổi bật trong đám người, nhưng cũng không nhiều người chú ý hắn, người người đều giống như lâm phải đại địch hướng trung tâm giải đất chạy tới. Tử Long và Hồ Dương đi theo đoàn người, muốn nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.
Giải đất trung tâm Lân Vân Hương Cảnh cũng không có nhà đá, ngược lại nơi này là một sân rộng hình tròn, bán kính đại khái chừng mười thước, bên trên không có vật kiến trúc gì, chỉ là khắc những tự phù xa lạ mà khó hiểu, ở giữa còn có một thạch trụ hình tròn nổi lên.
Tử Long đi tới giữa giải đất, chợt cảm giác bên dưới càng chấn động mãnh liệt, mà Tư Không gia đang vây quanh, dưới chân mỗi người đều có một đồ án hình tròn, họ đang bày ra những thủ thế khác nhau, nhắm chặt hai mắt, điều động nguyên chân trong cơ thể. Tử Long nhìn quanh bốn phía, phát hiện ba cha con Tư Không Huyễn đã ở trong vòng người, mà Tư Không Huyễn đang ngồi xếp bằng ở trên thạch trụ trung ương, nhắm hai mắt, mười ngón tay lật ngửa lên trời, trong miệng đang thì thào gì đó.
Tuy rằng Tử Long nghe được thanh âm của hắn, nhưng không hiểu hắn đang nói gì. Chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi sự tình tiếp tục phát triển.
Đột nhiên, dưới chân mọi người hiện lên một đạo quang mang màu trắng, thành hình cung hướng Tư Không Huyễn hội tụ, như một đóa hoa cúc đang nở rộ. Nhất thời, Tư Không Huyễn bị bạch quang bao trùm, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, quang mang chợt hiện về phía trước, dần dần hình thành giống như một cái lồng che đậy, đại địa chấn động dữ dội, giống như đang phản kháng gì đó, nhưng chỉ chợt lóe rồi tắt, sau đó toàn bộ Lân Vân Hương Cảnh lại khôi phục sự bình tĩnh.
Quang mang quay chung quanh mọi người hướng trung tâm bắn tới, ở trên đầu Tư Không Huyễn hình thành một quang đoàn sáng rực như mặt trời, chậm rãi quang đoàn không ngừng giảm xuống, cuối cùng ấn nhập vào trong thạch trụ dưới chân Tư Không Huyễn.
Rốt cục mọi người thở ra một hơi, Tử Long nhìn ra lúc này mọi người đều tiêu hao hơn phân nửa nguyên chân, dù là Tư Không Huyễn cũng thế, mà cách làm này của họ dường như đang muốn trấn áp vật gì đó. Tử Long không vội hỏi han, việc sẽ đến cũng sẽ biết.
Tư Không Huyễn chậm rãi mở ra đôi mắt mệt mỏi, thở ra một hơi, Tư Không Tĩnh cùng Tư Không Liệt chạy tới, dìu hắn đứng lên, người dần dần tán đi.
Tử Long và Hồ Dương cũng không đi vào sân, là bởi vì người của Tư Không gia đứng ở những vị trí rất có quy luật, không có chỗ cho hai người họ, mà hiện tại họ cũng nhìn ra đây là nơi cấm kỵ của Tư Không gia, bọn họ là người ngoài nên cũng không tiện đi vào. Cho nên bọn họ chỉ đứng ngoài, nhìn sân rộng kỳ dị này.
Tư Không Huyễn nhìn thoáng qua Tử Long đang đứng xa xa, nói nhỏ vài câu bên tai Tư Không Tĩnh, sau đó Tư Không Liệt lại dìu hắn đi về phía nhà đá đối diện.
Tư Không Tĩnh nhẹ chân đi tới chỗ hai người Tử Long, áy náy nói: “ Xin lỗi, phụ thân ta tiêu hao nguyên chân quá nhiều, cần nghỉ ngơi một chút, ta đưa hai người đi nghỉ ngơi trước.”
Tử Long hơi gật đầu, nếu Tư Không Tĩnh không định nói chuyện ở đây cho hắn nghe, hắn cũng không tiện hỏi đến, theo nàng đi tới một nhà đá.
Nhà đá này có hai gian phòng, Tử Long và Hồ Dương mỗi người một gian, an bài xong cho hai người, Tư Không Tĩnh lại đi ngoài, Tử Long cùng Hồ Dương cũng về phòng mình.
Nếu đã đột phá hạn chế của ám sư, hiện tại Tử Long ngoại trừ tìm kiếm phương pháp mở ra ba bộ tộc điển, trọng yếu nhất là muốn đề thăng thực lực của chính mình. Tử Long lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường đá, trong cơ thể không ngừng vận chuyển ám ảnh cuồng sát công pháp, nguyên linh bên trong thất sắc linh hạch không ngừng tuôn ra, tuần hoàn quanh thân một vòng lại thu trở vào linh hạch.
Hắn biết, tuy rằng đã đạt tới ám ảnh cuồng sát tầng thứ sáu, thế nhưng còn kém quá xa so với đế cấp cao thủ bên trong Tường Vân cấm địa. Huống hồ ở tại Hán Hoa đế quốc còn có một người hận hắn tận xương, Tư Mã Tương, lại càng không nói đến nguy hiểm sẽ gặp trên đường đi tìm kiếm phương pháp mở ra ba bộ tộc điển, cho nên, Tử Long phải tranh thủ thời gian cố gắng tu luyện.
Thế nhưng, Tử Long phát hiện, dù đạt được tầng thứ sáu, tuy rằng tốc độ hấp thu thiên địa linh khí nhanh hơn trước đây nhiều, thế nhưng bốn linh hạch màu đỏ, xanh, xám, tím cũng không tăng trưởng thêm nguyên linh, thậm chí còn có dấu hiệu muốn giảm đi.
Nhưng mặc dù như vậy, bốn linh hạch lại ẩn hàm nguyên linh so với những linh hạch còn lại thì tinh thuần hơn nhiều lắm. Tử Long biết, đây là do quan hệ với bốn tiểu long đang ngủ say.
Chỉ là làm ám sư, ngoại trừ á thánh cấp ám sư như lời kể của Triệu Tấn, không còn có ai luyện tới tầng thứ sáu, cũng không ai biết những trình tự này sẽ đạt được trạng thái gì, Tử Long cũng không biết mấy con tiểu long kia là xảy ra chuyện gì, càng không biết vì sao chỉ có bốn tiểu long kia du động bên ngoài bốn linh hạch cùng màu với nó.
Nếu như nói tại vì khi hắn lấy ba bộ tộc điển nên mới đạt được ba tinh thần thể tiểu long thủ hộ, vậy tiểu long màu tím lại từ đâu ra? Tuy rằng trong lòng Tử Long tràn ngập nghi hoặc, thế nhưng lại không có những ám sư nào khác cùng hắn tham khảo, hắn cũng chỉ có thể quy rằng đây là hiện tượng của ám ảnh cuồng sát tầng thứ sáu. Nghĩ như vậy, Tử Long cũng không tiếp tục suy đoán, chỉ nỗ lực đề thăng thực lực của chính mình.
Mặt trời chiều chiếu về hướng tây, màn đêm buông xuống, thời gian chớp mắt trôi qua.
Tử Long cùng Hồ Dương trải qua buổi tối đầu tiên tại Lân Vân Hương Cảnh, lúc này Tử Long đã thu công. Hắn đi tới bên cửa sổ, thưởng thức bóng đêm bên ngoài. Hắn từng nhìn thấy qua sự to lớn của Không Gian thành, sự tú lệ của Tường Vân cấm địa, mà ban đêm ở đây, làm cho Tử Long vô cùng thích thú.
Ánh trăng chiếu xuống biển hoa, những đóa hoa ánh lên ánh sáng muôn màu tỏa ra, hình thành cả một biển hoa như đang lấp lánh. Trong những bụi hoa, những con đom đóm bay lượn, làm cho cả đêm đen càng thêm huyết lệ muôn màu.
Hương hoa ngan ngát lan tỏa đến, không ngừng kích thích khứu giác của Tử Long, làm cho hắn có một loại cảm giác thật thoải mái. Dần dần, sương mờ lan tỏa trong Lân Vân Hương Cảnh, như một tấm lụa mỏng khoác lên mái tóc nàng thiếu nữ, làm cho cả hương cảnh như được phủ lên một vẻ đẹp mỹ cảm, càng thêm mỹ lệ, nhìn thật mê người. Đến bây giờ Tử Long mới hiểu nguyên nhân vì sao nơi này được đặt tên là hương cảnh.
Có tiếng gõ cửa, Tử Long tỉnh lại, đi tới mở ra cánh cửa đá nặng nề, dung mạo khả ái của Tư Không Tĩnh đập vào mắt hắn.
Tư Không Tĩnh cười ngọt ngào nói: “ Tiên sinh, bữa cơm đã chuẩn bị xong, phụ thân mời ngài qua đó.”
Tử Long nhìn Tư Không Tĩnh, khẽ cười, đôi mắt màu lam nhìn chăm chú vào nàng: “ Không phải đã nói chúng ta là bằng hữu sao? Sao còn gọi ta là tiên sinh, trực tiếp gọi tên là được rồi.”
Nghe Tử Long nói, trên mặt Tư Không Tĩnh nhất thời hiện ra một loại thần sắc dị dạng, vội cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ xấu hổ: “ Ngọc…Ngọc Long, chúng ta đi thôi.” Nói xong không đợi hắn phản ứng, liền hướng phòng Hồ Dương chạy đi, chỉ là lúc nàng xoay người, Tử Long cũng rõ ràng nhìn thấy giọt nước mắt từ trên mặt nàng chảy xuống.
Tử Long than nhẹ một tiếng, đóng cửa phòng đi ra khỏi nhà đá, đứng bên ngoài chờ Tư Không Tĩnh cùng Hồ Dương. Ban đêm trong Lân Vân Hương Cảnh thật yên lặng, không một thanh âm ồn ào, chỉ là thỉnh thoảng truyền đến âm thanh của côn trùng, tiếng ve kêu, tựa như tiếng nhạc hài hòa của tự nhiên
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
19 chương
29 chương
74 chương
106 chương