Ám sư thần thoại

Chương 115 : La nhuận thành chủ

Ba Ba hung hăng trợn mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ vươn tiểu trảo, nhẹ nhàng rạch lên cánh tay Tử Long một chút. Làm Ba Ba ngoài ý muốn chính là trên cánh tay chỉ hiện lên một vết rạch ấn, hoàn toàn không như nó tưởng tượng máu tươi phun ra, nó kêu nhẹ một tiếng, nói: “ Da của ngươi sao vậy, cứng cỏi như thế, ngay cả móng vuốt sắc nhọn của ta cũng không phá hư được, thật sự là…” “ Được rồi, ngươi cố sức một chút là được mà, vừa rồi cũng không phải đã bị ngươi cắt được đó sao?” Tử Long cắt đứt lời lôi thôi của Ba Ba, nói. “ Ngươi thật sự là một quái nhân, ở thời gian ngắn như vậy lại trở nên vô cùng lợi hại, được rồi, nghe lời ngươi…” Đang nói thấy Tử Long trừng mắt bèn hừ nhẹ một tiếng, móng vuốt nhỏ cố sức rạch mạnh lên cánh tay hắn. Nhất thời thoáng đau đớn, trên cánh tay Tử Long hiện ra một vết thương dài nhỏ, Sinh Mệnh Nguyên Dịch bắt đầu chảy ra, Tử Long liền dùng ống nghiệm hứng lấy. Thế nhưng công năng khôi phục của Sinh Mệnh Nguyên Dịch quả thật là cường đại, làm cho vết thương của hắn khép lại thật nhanh, lại thêm vài giọt thì vết thương hoàn toàn lành lại, hắn cắn răng nhìn Ba Ba đang kinh ngạc nói: “ Tiếp tục, làm thêm đi.” Ba Ba không tình nguyện liếc mắt nhìn hắn, lại cố sức rạch lên tay hắn, trong miệng lầm bầm kêu “ quái vật, quái vật” liên tục. Cứ như vậy thêm nhiều lần, mới thu thập được nửa ống Sinh Mệnh Nguyên Dịch, lúc này sắc mặt Tử Long tái nhợt, phải vận khởi nguyên linh chống đỡ. Ba Ba xót lòng ngồi trên vai Tử Long cọ vào cổ hắn, như muốn an ủi cho hắn giảm bớt khống khổ. Nghỉ ngơi chốc lát, sắc mặt Tử Long có chút khôi phục, hắn cầm ống nghiệm nhẹ nhàng huy huy, nói: “ Hẳn là được rồi, Ba Ba, chúng ta ra ngoài thôi, Ngả Tuyết đang sốt ruột chờ đợi.” Nói xong liền mang theo Ba Ba đi ra thạch thất, vừa bước ra ngoài, đã thấy vẻ mặt lo lắng của Ngả Tuyết đang đứng chờ. Những y hành sư vẻ mặt khó tin đi theo sau lưng Ngả Tuyết, bọn họ chưa từng gặp qua biểu tình này của nàng, không chỉ tươi cười, còn có lo lắng, đây quả thật chẳng khác gì một tòa núi băng đang tan chảy. Nhưng hết thảy đều là vì một người thường có thể tùy tiện nhìn thấy trên đường. Bọn họ không cách lý giải vì sao, thậm chí bắt đầu suy đoán thân phận của nam tử này… Chú ý tới sắc mặt hơi tái nhợt của Tử Long, Ngả Tuyết bước nhanh tới, lo lắng nói: “ Sao lại trở thành thế này?” Tử Long mỉm cười, trấn an nói: “ Ta không sao, trước tiên thử xem có thể cứu trị người trúng cổ độc hay không đã.” Nói xong đi thẳng tới chỗ Chung lão, đặt ống Sinh Mệnh Nguyên Dịch gần sát bên, thần thức đem Chung lão bao phủ bên trong, chú ý biến hóa vi diệu trong cơ thể Chung lão. Bỗng nhiên, nơi khuỷu tay Chung lão bắt đầu xuất hiện sự nhúc nhích rất nhỏ, biến hóa này làm cho thân hình Chung lão co quắp, không ngừng phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ. Tử Long thấy thế, vội vàng vận khởi nguyên linh, xuất ra một Nguyên Huyễn Thứ nhỏ như kim thêu xoay chung quanh người, hai mắt nhìn ở chỗ đang nhúc nhích nơi khuỷu tay Chung lão, trong giây lát một con tiểu trùng từ trong da thoát ra, bắn về phía ống Sinh Mệnh Nguyên Dịch trong tay Tử Long. Tử Long lập tức phóng xuất Nguyên Huyễn Thứ đâm vào người con trùng nhỏ, con trùng quẫy động mấy cái rồi nằm im lìm. Trên mặt Chung lão cũng không còn xuất hiện thần sắc thống khổ, chỉ là cánh tay còn chưa thể động đậy. Nhìn thấy biện pháp này hữu hiệu, Tử Long nhất thời thở ra một hơi, hắn tìm một lọ nhỏ lưu lại một ít Sinh Mệnh Nguyên Dịch, còn lại giao cho Ngả Tuyết, để cho nàng tìm người lấy một thùng nước pha loãng, cho những người trúng cổ độc bên ngoài chuẩn bị uống. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Ngả Tuyết tiếp nhận ống Sinh Mệnh Nguyên Dịch, nghi hoặc nhìn thoáng qua Tử Long, thấy hắn nhìn nàng gật đầu, liền vội vàng tìm người đi làm chuyện Tử Long vừa phân phó, sau đó trở lại bên người hắn: “ Tử Long, Chung lão thế nào rồi, biện pháp của ngươi có hữu hiệu hay không?” Tử Long nhìn Ngả Tuyết mỉm cười nói: “ Chờ một lát đem chất dịch ta cho ngươi pha loãng, cho Chung lão uống một chút, nghỉ ngơi thêm vài ngày là không còn vấn đề gì nữa.” “ Thật sao, thật sự là quá tốt, có thể nói cho ta biết ngươi làm như thế nào hay không, loại dịch thể này là thứ gì, làm sao có thể hấp dẫn cổ trùng đi ra?” Đối với y thuật, Ngả Tuyết vẫn luôn có hứng thú thật lớn, huống chi loại phương pháp giải trừ cổ độc này của Tử Long nàng chưa bao giờ thấy qua. Tử Long không biết nói từ đâu, cũng không biết làm sao giải thích với Ngả Tuyết chuyện Tường Vân cấm địa, không thể làm gì khác hơn là nói cho có lệ: “ Cái này..một thời gian ngắn không thể giải thích được rõ ràng, chờ giải quyết xong mọi chuyện, ta nói cho ngươi nghe.” Ngả Tuyết nhẹ gật đầu cũng không hỏi nhiều. Mà Ba Ba đang ngồi trên vai Tử Long lại trợn mắt, lầm bầm: “ Rõ ràng là trong thân thể chảy ra, lại có gì giải thích không rõ ràng, hay là không muốn nói cho người ta, thực sự là keo kiệt.” Bởi thanh âm của nó rất nhỏ, nên Ngả Tuyết cũng không nghe được, thế nhưng Tử Long lại nghe được phi thường rõ ràng, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nó, làm nó đau nhức không ngừng xoa xoa cái đầu nhỏ của mình. Ngả Tuyết kinh ngạc nhìn một người một thú, có vẻ có chút kỳ lạ, vừa định nói gì đó, nhưng Tử Long làm như không có việc gì xoa nhẹ lên đầu Ba Ba, nói: “ Kế tiếp, chúng ta phải lo trị liệu cho mọi người thôi.” Ngả Tuyết cũng không tiện hỏi tiếp Tử Long, liền phái người đi thông tri mọi người bên ngoài thạch điện. Tử Long liên tục giết chết cổ trùng trong cơ thể từng người, sau khi giúp được mấy trăm người thì Sinh Mệnh Nguyên Dịch pha loãng cũng được đưa tới, Ngả Tuyết dựa theo lời Tử Long phân phó lần lượt cho mọi người uống. Sau hai ngày, toàn bộ cư dân ở bên ngoài thạch điện đã được chữa trị xong. Vào lúc tiễn xong người cuối cùng, Tử Long uể oải ngồi trên mặt đất nơi thạch điện, nhẹ nhàng xoa mồ hôi trên trán, ám ảnh công pháp không ngừng vận chuyển, khôi phục nguyên linh đã tiêu hao khá nhiều khi sử dụng Nguyên Huyễn Thứ tiêu diệt cổ trùng. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Trị liệu sư dẫn hắn vào liền rót cho hắn một ly trà, Tử Long cười cảm ơn. Ngay khi hắn vừa nhấp một ngụm trà, đột nhiên phát hiện có đôi mắt hữu thần lấp lánh đang nhìn hắn, Tử Long khẽ cười, mở miệng nói: “ Nếu đã đến, thì vào ngồi đi.” Ở một góc của đại điện, một thân ảnh bước nhanh tới hướng Tử Long, thanh âm quen thuộc nhất thời truyền tới: “ Quang âm thấm thoát, đã gần một năm, rốt cục ngươi cũng trở về à lão đại.” Người đến chính là Hoa Nạp Đức, kỳ thật hắn đã đến trước một ngày, những việc Tử Long đang làm đều được hắn nhìn thấy, để tránh việc quấy rối Tử Long, hắn vẫn không hiện thân. Bây giờ nghe Tử Long nói, Hoa Nạp Đức liền vội vã đi ra, tiến lên ôm lấy Tử Long, kìm lòng không được vỗ mạnh lên lưng hắn. Hai người quả nhiên là ăn ý, Tử Long cũng đã phát hiện hắn từ sớm, chỉ là kêu Hoa Nạp Đức đi ra cũng không giúp được gì, nên để hắn trốn trong góc, nhưng nếu như Hoa Nạp Đức biết Tử Long vì thế mà để cho hắn giống như tên tiểu tặc trốn trốn tránh tránh không dám ra mặt, hắn cũng sẽ không hưng phấn như thế. Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Tử Long nhìn Hoa Nạp Đức đang kích động, trong lòng cũng nở nụ cười. Mặc dù từng gặp qua Hoa Nạp Đức vài lần từ sau khi rời khỏi Không Gian thành, nhưng cũng không thể cùng hắn gặp mặt, lần này gặp mặt vì Hoa Nạp Đức đã nhận biết thân phận của hắn, trong lòng vô số cảm xúc không nói nên lời. Nhìn hai người ôm một chỗ, Ngả Tuyết mỉm cười, ba người ở phương bắc tuyết sơn cùng trải qua, rốt cục lại tụ họp cùng nhau, lúc này trong lòng bọn họ phi thường mừng rỡ. Một lúc lâu, hai người buông tay, cùng đánh giá đối phương, ngón trỏ cùng ngón cái Hoa Nạp Đức không ngừng xoa cằm, lắc đầu nói: “ Ta nói lão đại, sao ngươi càng ngày càng thay đổi, nếu không phải có Ngả Tuyết làm chứng, ta thật không dám tin tưởng ngươi biến thành thế này, thực sự là đáng tiếc cho gương mặt anh tuấn của ngươi, nhưng cũng tốt, trái lại giúp cho ta càng thêm suất khí, ha ha ha…” Vừa nói Hoa Nạp Đức vừa cười ha hả. Tử Long cũng biết Ngả Tuyết cũng không nói lộ ra tình hình thật sự của hắn cho Hoa Nạp Đức, điều này cũng hợp ý hắn, nếu như để Hoa Nạp Đức biết hắn chính là Xích Phát Vương Giả Ngọc Long, hắn không biết sẽ thế nào. Nhìn Hoa Nạp Đức, Tử Long bất đắc dĩ nói: “ Ta nói a Đức, sao ngươi vẫn cứ như trước, không thay đổi chút nào, vẫn tự kỷ như trước.” “ Ách, ha ha, lão đại ngươi chẳng phải cũng thế sao, còn thích giả trang xấu xí, nghe Ngả Tuyết nói, ngươi mang mặt nạ mới biến thành như vậy, nào, lấy mặt nạ ra cho ta xem..” Lời còn chưa nói xong đã đưa tay sờ sờ lên mặt Tử Long, thế nhưng làm sao cũng không tìm được vết tích của mặt nạ, không khỏi nghi hoặc nhìn Tử Long. Tử Long nhíu mày, trêu Hoa Nạp Đức: “ Hừ hừ, a Đức, tìm gì vậy? Trên mặt ta có nở hoa sao?” Hoa Nạp Đức bĩu môi, ôm cằm nhìn Tử Long chăm chú nói: “ Lão đại, không phải ngươi lột da người chết dán lên mặt chứ, thật là ác tâm.” Tử Long nhất thời không nói gì, Hoa Nạp Đức nhìn dáng vẻ của hắn, nói tiếp: “ Bỏ đi, bỏ đi, nhìn cũng là ta suất hơn, đi thôi, chúng ta đi uống ngon một bữa, còn nhớ lúc ở phương bắc tuyết nguyên từng nói qua gì phải không.” Hoa Nạp Đức nói, còn nhìn Ngả Tuyết, lại nhìn Tử Long cười hắc hắc. Tử Long trợn mắt nói: “ Không nên nhiều lời vô ích như vậy, muốn đi uống cũng nhanh chút đi.” Nói xong xoay người hướng ra ngoài điện đi đến, phía sau Hoa Nạp Đức kêu to: “ Lão đại, ngươi chờ một chút, sao ngươi không chút trượng nghĩa…” Vừa bước ra đại điện, Hoa Nạp Đức liền phát hiện Tử Long đang ngây người đứng yên, hắn cùng Ngả Tuyết liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ nghi hoặc trong ánh mắt đối phương, hai người nhìn theo ánh mắt Tử Long, thình lình phát hiện rất nhiều cư dân của La Nhuận thành đang đứng trên sân rộng. Khi những người này nhìn thấy Tử Long đi ra, cả sân đang ồn ào chợt an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn. Đột nhiên bọn họ cùng làm ra cử động làm ba người Tử Long vô cùng kinh ngạc, bọn họ không hẹn mà cùng quỳ xuống. Mấy ngàn người chạm đầu gối xuống nền đá cẩm thạch vang lên “ phác thông” tiếng nổ, ngay sau đó đồng loạt hô lên hai chữ: “ Ân nhân.” Hai chữ này như tiếng chuông vang quanh quẩn trên sân rộng, lại còn truyền khắp cả La Nhuận thành. Mọi người cùng quỳ lạy làm Hoa Nạp Đức và Ngả Tuyết vô cùng chấn động, chỉ có Tử Long vẫn đứng yên nơi đó không biết làm sao, ngây người nhìn chăm chú vào những người đang quỳ, môi mấp máy, nhưng không nói ra được lời gì. Mười mấy y hành sư bên trong thạch điện nghe tiếng vang, liền hiếu kỳ chạy ra xem, khi bọn họ nhìn thấy tràng diện đồ sộ như vậy, cũng ngây ra đứng yên. Trong ánh mắt nhìn về phía Tử Long, tràn ngập vẻ ước ao. Trong sự ước ao không có đố kỵ, vì bọn họ thập phần rõ ràng chính Tử Long cứu La Nhuận thành, nếu không có Tử Long thì những cư dân này đã sống trong sự thống khổ cho đến khi chết đi. Tử Long chưa từng trải qua trường hợp như vậy, vốn không biết làm sao ứng phó. Theo hắn xem, mình chỉ nhấc tay giúp đỡ chút lực, thật không ngờ những bách tính lại cảm tạ bằng cách như vậy. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Hoa Nạp Đức, mong muốn hắn giúp giải quyết chuyện này. Hoa Nạp Đức hiểu ý cười cười, chớp mắt đi tới phía trước lớn tiếng nói: “ Tất cả đứng lên đi đừng làm khó cho ân nhân các vị, hãy nghe ta nói vài câu.” Mọi người nghe được hắn nói, liền đứng lên yên lặng lắng nghe. Hoa Nạp Đức hắng giọng nói tiếp: “ Vị ân nhân này của các ngươi tên là Tử Long, là tân nhậm thành chủ của La Nhuận thành. Ta tin tưởng, có một vị thành chủ nhân từ như vậy, La Nhuận thành nhất định sẽ tiến tới sự phồn vinh trong tương lai không xa. Mọi người đứng trên sân vừa nghe, nhất thời liền sôi trào, thanh âm reo vui không ngừng vang lên, chấn động cả thạch điện run rẩy. Nhưng Tử Long nghe hắn nói xong, thân hình rõ ràng run lên, Hoa Nạp Đức rõ ràng là muốn đem hắn nhốt tại La Nhuận thành. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Nạp Đức, ý bảo hắn không được nói lung tung. Nhưng người kia căn bản làm như không nhìn thấy. Hoa Nạp Đức nhẹ nhàng phất tay, người trên sân dần dần an tĩnh lại. Lúc này thanh âm Hoa Nạp Đức truyền ra: “ Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi, tu dưỡng lại thân thể cho tốt, đến lúc đó sẽ cùng tân thành chủ Tử Long kiến thiết lại La Nhuận thành. Ta tin tưởng, ở tương lai không lâu, La Nhuận thành nhất định sẽ trở thành nhất đẳng thành thị của Hán Hoa đế quốc.” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Hoa Nạp Đức vừa nói xong, những thanh âm reo vui lại truyền đến, vang vọng thật lâu trong La Nhuận thành. Hồi lâu sau, mọi người mới lưu luyến rời khỏi sân rộng. Lúc này trên sân chỉ còn lại ba người Tử Long. Tử Long căm tức nhìn Hoa Nạp Đức: “ A Đức, ngươi sao có thể tùy tiện làm chủ? Lúc nào ta đã biến thành La Nhuận thành chủ chứ. Ngươi làm như vậy không phải là lừa dối bách tích trong La Nhuận thành sao?” Hoa Nạp Đức nở nụ cười giảo trá nói như trấn an: “ Lão đại, ngươi khoan nóng giận, lẽ nào ngươi đã quên thân phận của ta sao? Ân tứ một thành nhỏ thì ta vẫn có thể làm chủ đó. Huống hồ làm thành chủ không tốt sao, ngươi biết Xích Phát Vương Giả Ngọc Long không, hắn là Cô Không thành chủ, lão đại ngươi không thể kém hơn hắn, dựa vào thứ gì mà thân phận lại thấp hơn hắn.” Trong lòng Tử Long cười thầm, vốn chỉ là một người, thế nào lại kém hơn. Kỳ thật, hắn cũng không phải không muốn tiếp thu La Nhuận thành, nhìn Thiên Cơ môn, từ lâu đã thúc đẩy hắn sản sinh ra ý niệm mở rộng thế lực, chỉ là hắn vốn không thích bị ràng buộc, bên trong Cô Không thành còn có Dương Hà và Hỏa gia, thế nhưng nơi này không có người đáng tín nhiệm giúp hắn quản lý, tòa thành này nếu tiếp quản vốn sẽ không thể tách ra được để làm việc khác. Hoa Nạp Đức như nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói tiếp: “ Lão đại yên tâm, trước tiên ta sẽ giúp ngươi phái người quản lý La Nhuận thành, chờ khi ngươi có thời gian, có hứng thú thì về tiếp quản là được, chỉ là cho ngươi làm thành chủ trên danh nghĩa, còn không được sao?” Điều này thật hợp ý Tử Long, nhưng dám tính kế hắn, Hoa Nạp Đức cũng phải trả giá: “ Được thì được, nhưng ta có một điều kiện.” Hoa Nạp Đức vỗ ngực tự tin nói: “ Có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt đối không vấn đề.” “ Ta muốn La Nhuận thành tự trị, có thể chứ?” Tử Long dừng tại hai mắt Hoa Nạp Đức, chậm rãi nói. Yêu cầu này Tử Long cũng không phải tùy ý đưa ra, La Nhuận thành nếu không hoàn toàn thuộc về hắn, sau này lúc đối phó với Thiên Cơ môn, sẽ liên lụy rất nhiều, làm việc trói chân trói tay. Tử Long vừa nói, Hoa Nạp Đức cúi đầu suy nghĩ một chút, lập tức như nghĩ ra điều gì, ngẩng đầu nói: “ Không thành vấn đề, ai bảo ngươi là lão đại của ta, không phải chỉ là một tòa thành thị thôi sao, coi như ta tặng ngươi đón gió tẩy trần vậy. Nhưng ta chỉ phái người giúp ngươi quản lý một năm, một năm sau ta buông tay mặc kệ, La Nhuận thành sau đó biến thành bộ dáng gì thì phải dựa vào ngươi thôi.” Tử Long thong dong mỉm cười, vỗ vai Hoa Nạp Đức nói: “ Còn cần ngươi nói, yên tâm đi, thành thị của ta tương lai sẽ không kém hơn Hán Nạp thành. Được rồi, ngươi không phải nói mời ta uống rượu sao? Đi đâu uống?” “ Đi theo ta.” Nói xong, Hoa Nạp Đức mang theo Tử Long và Ngả Tuyết đi tới một hướng của thạch điện, nguyên lai, Hoa Nạp Đức đặt Phong Năng xa tại chỗ này. Phong Năng xa của hắn cũng cỡ một gian phòng, bên trong đầy đủ vật phẩm, so với Phong Năng xa lần đầu hắn dùng thì xa hoa hơn rất nhiều. Hoa Nạp Đức dọn ra một bàn tiệc rượu, những món ăn giản dị thật ngon đặt trên bàn, hai bầu rượu ngon cũng đặt một bên. Hoa Nạp Đức mời hai người cùng ngồi, rót rượu, nhất thời mùi rượu phiêu tán, dù là Tử Long ngửi được cũng phải tâm động. Ba Ba đang ngủ say ngửi được mùi rượu liền như liều mạng chiến đấu sinh tử cùng người khác, mạnh mẽ nhảy lên, nhảy trên bàn, nâng lên một chén rượu của Hoa Nạp Đức, ngửa đầu uống ừng ực, một chén rượu rất nhanh bị nó uống cạn, Ba Ba lại nâng chén hướng Hoa Nạp Đức ném tới, xoa xoa chiếc miệng nhỏ nhắn: “ Thật sự là rượu ngon, a Đức, thật khó cho ngươi còn nhớ rõ cho ta uống một ngụm.” Tử Long vừa nghe, nhịn không được cười to, đánh lên đầu Ba Ba: “ Vật nhỏ, lúc nào đã biến thành tửu quỷ, có đúng là a Đức dạy hư ngươi không…” Hoa Nạp Đức làm sao chịu nghe những lời này, vội cắt lời Tử Long: “ Lão đại, sao chuyện gì cũng đổ cho ta? Đây không phải lỗi của ta, sau khi ngươi đi, ta cũng rời học viện rất nhanh, Ba Ba luôn đi theo bên người Ngả Tuyết.” Ngả Tuyết nghe vậy nhìn Hoa Nạp Đức, mỉm cười nói: “ Nó học biết uống rượu cũng không liên quant a, Ngưng Hương Ngọc của ta dù giấu kín nơi nào, cuối cùng đều bị nó tìm được, ta còn muốn tìm người tính sổ đây.” Nhìn dáng tươi cười sáng lạn của Ngả Tuyết, Hoa Nạp Đức không khỏi thoáng sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, hắn trước đây từng nhìn thấy nàng cười một lần, chỉ là lần thứ hai nhìn thấy thì không khỏi có chút cảm giác kinh diễm. Lúc này tiếng huyên náo của Ba Ba reo lên: “ Ta nói sao các ngươi nhỏ mọn như vậy hả? Không phải chỉ là chút rượu thôi sao, thật là….Nhưng Ngả Tuyết, kỳ thật ngươi cười đẹp lắm, chỉ là trước khi Tử Long về không nhìn thấy ngươi cười vậy?” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " Ba Ba vừa nói, trên mặt Ngả Tuyết nhất thời đỏ ửng, có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống. Tràng diện trở nên có chút xấu hổ, thế nhưng Ba Ba tựa hồ không nhận ra, thẳng đến khi nhiệt độ không khí chợt lạnh xuống, làm cho nó có một loại cảm giác không rét mà run, nó chú ý tới ánh mắt Tử Long nhìn hướng nó ẩn chứa sự băng lãnh. “ Ta..ta nói là sự thật, ngươi không tin thì hỏi a Đức.” Ba Ba tìm cách bào chữa, muốn chết cũng phải kiếm thêm người làm đệm lưng. Hoa Nạp Đức đương nhiên không phối hợp, dường như không liên quan xoay đầu nơi khác, làm bộ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, thầm nghĩ, Ba Ba chết tiệt, tự mình gây họa còn muốn kéo luôn hắn xuống nước? Nguyên tưởng Tử Long sẽ đập Ba Ba một cái, nào ngờ hắn chỉ chậm rãi rót chén rượu đưa cho Ba Ba, cười nói: “ Tiểu tửu quỷ đúng là tiểu tửu quỷ, nào, uống thêm chén nữa đi. Được rồi, Ngả Tuyết, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ, không biết được không?” Ngả Tuyết nghe vậy ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo một tia hoang mang, ngưng mắt nhìn Tử Long, ngượng ngùng nói: “ Có chuyện gì cứ nói, chỉ cần ta làm được ta làm hết sức.” “ Ta có một vị bằng hữu bị trọng thương, dẫn đến toàn thân đứt hết kinh mạch, muốn khôi phục cần có một thủy tinh hoa trị liệu sư cùng mộc tinh hoa trị liệu sư phối hợp…” Tử Long đi thẳng vào vấn đề nhìn Ngả Tuyết nói. “ Nga? Kinh mạch toàn thân đứt đoạn? Nói vậy không chỉ cần thủy, mộc trị liệu sư mà còn cần ba giọt nước mắt phượng hoàng, cái này ngươi biết không?” Ngả Tuyết nghiêm mặt hỏi Tử Long. “ Ta đã lấy được nước mắt phượng hoàng, chỉ cần ngươi chịu hỗ trợ, ta đi tìm thêm một mộc tinh hoa trị liệu sư là được rồi.” Tử Long hơi gật đầu. Hoa Nạp Đức nghe được nước mắt phượng hoàng, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, không khỏi xen vào: “ Chúng ta hình như nhìn thấy phượng hoàng chỗ ngự thú sư, lão đại nhất định là lấy từ đó, đúng không? Nhưng lão đại, ngươi còn chưa nói cho chúng ta gần một năm qua ngươi đã phát sinh chuyện gì…” Nắm trong tay chén rượu, trong mắt Hoa Nạp Đức chợt hiện tinh quang: “ Hơn nữa, sau khi ngươi rời khỏi phương bắc tuyết nguyên nhất định phải trực tiếp tìm chúng ta, bằng hữu thụ thương kia cũng là ngự thú sư sao? Sẽ không phải Tư Cách Lặc Nhĩ kia nhờ ngươi hỗ trợ chứ.” Tử Long giật mình, thầm hô Hoa Nạp Đức giảo hoạt, phân minh nói rõ: nếu như cho hắn biết mình chính là Ngọc Long, không bị hắn phiền chết mới lạ. Không đợi Tử Long nói gì, Ngả Tuyết mở miệng: “ Dù tìm được nước mắt phượng hoàng, nhưng mộc tinh hoa trị liệu sư tìm ở đâu? Theo ta được biết, mộc trị liệu sư trên đại lục rất ít, muốn tìm được bọn họ, sợ rằng…” Truyện "Ám Sư Thần Thoại " “ Ta đã có mục tiêu xác thực, ta có một vị bằng hữu có muội muội là mộc tinh hoa trị liệu sư, chỉ cần tìm được hắn thì không còn vấn đề gì, ngày mai ta sẽ xuất phát.” Tử Long liền nói. Thế nhưng Hoa Nạp Đức không chịu buông tha, trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên nói: “ Di, lão đại, ngươi giao kết bằng hữu khi nào? Sao ta không biết? Lẽ nào ngươi không phải trong phương bắc tuyết sơn đi tìm chúng ta sao? Nói vậy ngươi thật không trượng nghĩa rồi, có thời gian nên nói cho chúng ta biết một năm nay ngươi đã làm gì?” Tử Long lánh nặng tìm nhẹ nói: “ Ách, không thành vấn đề, có thời gian sẽ nói với ngươi, hiện tại…” Lời còn chưa nói xong, chợt nghe “ phanh” một tiếng, ba người nhìn lại, Ba Ba đã say nằm bẹp trên bàn, bên cạnh có chén rượu lật ngang. Khuôn mặt khả ái của Ba Ba đỏ hồng, còn có nước mũi chảy ra, phát ra từng trận “ khò khè”…nhìn Ba Ba, ba người Tử Long thật có chút dở khóc dở cười. Ba Ba nhất định đã cấp cho Ngả Tuyết không ít phiền phức, Tử Long lắc đầu, nhấc Ba Ba đặt lên vai mình, nhìn Ngả Tuyết nói: “ Cảm tạ ngươi khi ta không có mặt đã giúp ta chiếu cố Ba Ba.” Khóe miệng Ngả Tuyết hơi nhếch lên, mỉm cười nói: “ Ngươi quá khách khí, Ba Ba rất nghe lời. Hơn nữa nó còn theo ta nói chuyện phiếm, có nó ta rất hài lòng.” “ Lão đại, sao ngươi không cảm tạ ta, Ba Ba lúc ở đây, ta bị nó hại thảm, mỗi ngày đều phải cẩn thận, ngủ cũng không ngon, chỉ sợ bị nó làm toàn thân cháy đen…Ta còn đánh không lại nó, lại không thể tìm người giúp đỡ, truyền ra quá mất mặt. Đường đường ngọc thụ lâm phong, tiêu sái không gì sánh được, nhị vương tử Hán Hoa đế quốc thế nhưng bị một con thú nhỏ làm cho choáng váng, ngẫm lại thật tức giận. Lão đại, ngươi cần phải làm chủ cho ta a.” Hoa Nạp Đức giả ra vẻ khóc rống lôi kéo góc áo Tử Long tố khổ. Tử Long buồn cười trợn mắt nhìn hắn, trêu ghẹo: “ Đó cũng do ngươi tự tìm