Âm Mưu Của Nữ Phụ, Mẹ Kế Đến Đây
Chương 22 : Buổi đấu giá biến thái (Cảnh báo chương này có H a*tuy hơi ngắn*)
Tam Tiền Tam nhìn hắn 1 lát, rồi chỉ còn cách quay ra chỗ sảnh đấu giá.
Tên kia thấy nàng như vậy lại càng lấn tới, bờ môi nóng bỏng dò xét lung tung.
"Xin chào mọi người tham gia đấu giá ngày hôm nay, người ngồi ở đây chắc cũng không phải người bình thường phải không nào?" Người chủ trì cầm mic nói to.
"Vậy, xin được mở đầu buổi đấu giá với món đầu tiên."
"Linh lung quả 200 năm. Mỗi quả nâng cao 10 năm võ khí của cổ võ giả. Lần này đấu giá chùm 5 quả, giá khởi điểm 20 triệu, mỗi lần nâng giá không được thấp hơn 1 triệu."
Lời của người chủ trì vừa ngắt, có vài người hưng phấn bắt đầu giơ biển đấu giá, lại có một số người tiếc rẻ chậc lưỡi. Dị năng giả với ma pháp sư đối với cái này chẳng có tí hứng thú nào.
Tam Tiền Tam cũng không để ý, cái quả này chẳng có chút tinh thần năng lượng nào cả, với cổ võ giả thì là báu vật, còn với nàng là đồ bỏ đi.
Cuối cùng, một cổ võ giả mua được nó với giá 108 triệu.
Lại có vài món nữa được đưa ra nhưng Tam Tiền Tam vẫn bất động. Đột nhiên có thứ gì đó chọc vào mông nàng.
Hóa ra Tà Thiên ăn đậu hũ này gìơ rốt cục nhịn không nổi mà phát ra tà hỏa rồi. Tam Tiền Tam cũng cảm thấy được mình cũng đang có phản ứng. Mặt nàng rịn lên vệt đỏ mê người.
Tà Thiên mỉm cười xấu xa, áp nàng lên mặt kính, hướng mặt nàng ra đại sảnh.
"Chúng ta vừa tham gia buổi đấu giá vừa làm một ít chuyện kích thích a~"
Tam Tiền Tam vừa há miệng đã bị một cái lưỡi chen vào ngăn cản. Thật là, người như thế nào thì cơ thể như thế, gian xảo mà lươn lẹo vô cùng. Tam Tiền Tam bị hắn hút hồn đến choáng váng. Mặt nàng càng lúc càng đỏ dữ dội.
"Tiếp đến là một vật phẩm rắt kì lạ. Các giám định gia tìm ra một nguồn năng lượng bí ẩn bên trong nó, thế nhưng cả cổ võ giả, ma pháp sư lẫn dị năng giả đều không sử dụng được. Giám định gia vẫn cho rằng nó có công dụng gì đó."
"Bắt đầu đấu giá vật phẩm thần bí. Giá khởi điểm là 2 triệu, mỗi lần tăng giá không được ít hơn 100 ngàn."
Tam Tiền Tam vừa nghe vậy đã định thần lại, tay nhỏ khẽ sờ soạng muốn bấm mic. Tà Thiên thấy vậy trong đầu đột nhiên nhảy một cái, tay hắn đã bấm mic hộ nàng, nhưng miệng hắn lại khóa chặt miệng nàng, tay bắt đầu sờ xuống dưới nơi bí ẩn.
"A~" Nàng vừa mở miệng định báo giá lại bị hắn nhéo một cái nơi ngực, phát ra tiếng kêu mê người.
Cả sảnh lặng im 3 giây.
"A... lão tử... cứng!" Một đại hán hô to.
"Con mẹ nó! " Một tên che dụng quần hơi nhô ra.
Mấy tên khác định thần, vội che dụng quần lại, muốn chạy ra ngoài giải quyết. Đột nhiên một đám áo đen xuất hiện, khẽ liếc mắt bọn người đi đấu giá ngụ ý im lặng, ngồi yên đấy.
"Trời a!" Cả đám nhìn bọn họ rồi nhìn cái túp lều nhỏ xinh của mình, chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
"Hai... hai triệu... 100 ngàn... a~"
Hắn ác ý tiến vào rất đúng lúc, cái màng một bị xé rách không thương tiếc.
"Hả?" Tà Thiên đột ngột đứng hình.
Lần đầu tiên?
Lần đầu tiên!
"Chết tiệt!" Hắn hung bạo ra vào, mặc kệ nàng rên rỉ với cái mic đang bật.
Mẹ kiếp! Tránh hoài tránh mãi cuối cùng vẫn là đụng phải xử nữ hay sao ?
Được, nếu vậy thì... em đừng mong tôi sẽ bỏ qua cho em!
"A... hức... nhẹ chút..."
Tam Tiền Tam thật sự cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Phương Tiền Tiền thì sở hữu một cơ thể "đảm đang", lẳng lơ vô cùng, ấy vậy mà Tam Tiền Tam cô lại mang theo tinh thần khống dị năng xuyên về đây nên sự khống chế cơ thể rất cao.
Dị năng càng mạnh thì cảm giác càng mãnh liệt a... cơ thể thì lại...
"A!" Tam Tiền Tam đột ngột bị hắn thúc mạnh, trước mắt là một màu trắng.
Lần đầu tiên của nàng thật sự chóng vánh vô cùng.
Tà Thiên nhìn nàng xụi lơ trước mặt, khóc không ra nước mắt. Này cô bé, tôi còn chưa... xong mà...
Thây kệ, lát nữa tiếp tục nha cô bé! Tà Thiên cúi xuống hôn lên trán nàng, bế nàng ra khỏi phòng đấu giá.
"A, mang cái thứ kia đến cho nàng! Nàng thích nó." Tà Thiên căn dặn người phía sau.
"Vâng."
Khi họ khuất bóng, một bóng lưng yêu nghiệt bước ra khỏi góc khuất. Tiếng cười khanh khách câu ngươi khiến sống lưng người ta mềm nhũn.
"A~ Thật sự là một tiểu yêu tinh mê người nha, chỉ mới lần đầu mà đã chọc người như vậy, nếu được ta dạy dỗ ngươi sẽ thế nào nha~" Yêu nghiệt cười như gió xuân, móng tay lại cào lủng bức tường sắt.
"Chết tiệt! Lại bị hắn phát hiện ra trước! Cô bé, em phải là của tôi nha..."
Yêu nghiệt kia rời đi với tiếng cười khàn khàn đầy mê hoặc.
Cô bé à, lại bị một tên khác tóm được rồi. Mặc niệm cho cô a...
*đảm đang: dam dang a~*
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
4 chương
42 chương
10 chương
24 chương
501 chương
393 chương
45 chương