Trong toà thành xanh lục có một nơi, nơi đó nồng nặc mùi máu tanh cùng mùi thịt thối rữa, “Ngươi nói thật à?” Trong căn phòng tối tăm phát ra một giọng nghi vấn. “Dạ phải, ả ta có một đôi mắt vô cùng đẹp, Tư tế Đại nhân cũng là được ả ta cứu, thuộc hạ nghĩ, ả ta nhất định rất đặc biệt.” Đang nói chính là người nam nhân có ngũ quan nguyên vẹn. “Ha ha ha ha ha ha, trừ khi, ‘kẻ có duyên’ mà ta chờ đã đến rồi? Ha ha ha, ta cuối cùng cũng chờ được rồi.” Trong căn phòng truyền ra tiếng cười âm u đáng sợ, vang khắp cả toà thành, khiến người nghe sởn tóc gáy. *********** Trên đường, một thân ảnh lớn kèm một thân ảnh nhỏ đang lê bước đi không mục đích. “Chỗ này rất lớn nha, chúng ta phải đi đâu để tìm đây? Dứt khoát đi báo cảnh sát đi.” Tĩnh Nghi càng ngày càng mất lòng tin rồi, đã 3 ngày rồi, cái đồ ngu ngốc kia rốt cuộc chạy đi đâu chứ? Minh Diệm làm lơ lời đề nghị của Tĩnh Nghi, cảm ứng của nó càng lúc càng mãnh mẽ, người khẳng định cách nó không xa. “Đến đây, đến đây, thời đại hỗn nguyên (*) mới tinh đây.” ( (*) Thời đại hỗn nguyên: Theo như truyền thuyết của nhân gian Trung Quốc thì, trước khi trời đất được tạo nên rõ ràng như hiện nay, thì nó là một đống hỗn độn, mơ hồ… Chỗ này Mã cũng không biết là đang rao bán cái gì nữa, có thể là mô hình??) “Đồ cổ, đồ cổ đây, mọi người chớ nên bỏ qua, đồ cổ chính tông đây.” “Mọi người không mua cũng không sao, nhất định phải xem thử, qua đây xem thử đi.” Trên quảng trường thành phố, từng tiếng rao hàng thay phiên vang lên, Tĩnh Nghi thích náo nhiệt cũng không muốn bỏ lỡ. “Ê, tiểu quỷ, chúng ta đi xem thử được không?” Đôi mắt háo hứt của Tĩnh Nghi nhìn vào dòng người đông đúc, trong lòngvội vã muốn đi đào bảo vật. “Không được.” “Đi mà, chỉ một lát thôi, một lát thôi cũng được, cũng không làm lỡ mất bao nhiêu thời gian của mày.” Tĩnh Nghi dỗ ngọt. “Không.” Nó vẫn thốt ra một từ cự tuyệt. “Hứ, tao nói cho mày biết, sự nhẫn nại của tao cũng có giới hạn, mày đi cũng được, không đi cũng phải đi.” Nói xong, Tĩnh Nghi bèn dốc hết sức lực, giật, lôi, kéo, tóm lại có thể làm cho nó đi xem với cô, có thể nói cô dùng hết thập bát ban võ nghệ (*). ( (*) Thập bát ban võ nghệ: Nghĩa đen là biết sử dụng 18 loại binh khí gồm mâu, chuỳ, cung, nõ (ná), súng, roi, giản, kiếm, xích, móc câu, búa, rìu, qua, kích, kiêng, bổng (gậy), thương, bát (bồ cào). Nghĩa bóng chỉ dùng hết tất cả các cách, cách nào cũng lôi ra xài…) Phải chen chúc trong đám đông chật chội, Minh Diệm khắp người khó chịu, cái đồ ngu ngốc này rốt cuộc muốn mua cái gì? “Ê, tiểu quỷ, cái này đẹp không?” Tĩnh Nghi từ dưới đất cầm lên một cái mặt nạ màu đỏ đeo vào trưng cầu ý kiến của nó. Minh Diệm liếc một cái rồi không thèm ngó ngàng gì đến, Tĩnh Nghĩ bất đắc dĩ miệng làu bàu tiếp tục tìm kiếm đồ tốt. Đau, trong phút chốc, ngực của Minh Diệm lại truyền đến từng đợt từng đợt đau đớn, đi ra khỏi đám đông, cơn đau ở ngực của nó bắt đầu dần dần giảm đi, bỗng nhiên, nó thoáng nhìn thấy một người đàn ông trung niên bán tranh, lại như có quỷ thần sai khiến đi về phía đó. “Nè, anh bạn nhỏ, cháu muốn xem tranh à.” Người đàn ông trung niên cười ha ha hỏi. Minh Diệm mỉm cười gật đầu, nhìn một chút, cũng không có gì mới lạ, vừa chuẩn bị xoay người bỏ đi, người đàn ông đó ha ha cười nói: “Bây giờ người mua tranh ít lắm.” Vừa nói ông vừa mở cuộn tranh trong tay. ‘Soạt’ một cái, cuộn tranh màu xanh ngọc bích kia mở ra trước mặt nó, sau đó được treo lên giá trước mặt, trong chớp mắt, nó đứng hình tại chỗ. Bầu trời màu xanh ngọc bích, thế giới màu xanh ngọc bích, bức tranh này thật kỳ dị quá đi, nó thậm chí có thể cảm giác được ‘nó’ đang sống. Tầm nhìn chậm rãi hướng xuống phía dưới. “A…” Minh Diệm không cầm được kinh ngạc cảm thán một tiếng. “Nè, anh bạn nhỏ, cháu làm sao vậy? Có chỗ nào không được khoẻ sao?” Người bán tranh thấy nó la thất thanh, không nhịn được bèn quan tâm hỏi thăm. Nó nhìn thấy rồi, trong bức tranh này có một nhân vật duy nhất, mà nhân vật này, nó lại cảm thấy rất quen thuộc, là người, thật sự là người. “Minh Diệm, mày đang ở đâu?” Tĩnh Nghi không nhìn thấy nó đâu liền kêu lên. “Ta ở chỗ này.” Minh Diệm vẫy vẫy tay, gọi cô qua. “Ê, mày đừng có chạy lung tung, mày hù chết tao rồi nè.” Tĩnh Nghi nhìn thấy nó liền bắt đầu oán trách không ngừng. “Mua bức tranh này đi.” Nó nói. “Hả? Cái gì?” Tĩnh Nghĩ không nghe rõ. “Nhanh lên, mua bức tranh này.” Tĩnh Nghi tuy không biết nó tại sao lại muốn mua, nhưng ánh mắt nóng vội của nó khiến cô chỉ có thể thoả hiệp, nhìn ví tiền càng lúc càng xẹp, trong lòng Tĩnh Nghi liền vô cùng đau đớn, Tô Tiểu Thiến, lần này mà tìm được cậu, mình nhất định đòi cậu trả tiền!