“Ngươi nhiều lời quá đó.” Nam nhân trên cung điện thu hồi chưởng, nở nụ cười tà mị, đôi mắt tím như loài lang sói lại một lần nữa loé lên tia sáng lãnh khốc. Quần thần phía dưới sợ hãi toàn bộ bò ngay ra đất, “Minh Vương bớt giận, Minh Vương bớt giận.” “Cút” Một tiếng quát ra lệnh phía trên, quần thần run sợ lẩy bẩy chạy ra ngoài. Bên ngoài cung điện. Thiếu niên tóc trắng anh tuấn rạng ngời, lúc này đang ôm lấy ngực, máu ở chỗ đó đang không ngừng tuôn trào, đau đớn đốt cháy toàn thân, ý thức cũng đang dần dần trở nên mơ hồ. “Hữu hộ pháp huynh sao rồi?” Đông Phương Quỷ bước đến đỡ lấy Hữu hộ pháp đang thổ huyết. Đông Phương Quỷ, đứng đầu trong tứ phương, thuộc hạ là 3 huynh đệ, phân biệt là, Bắc, Nam, Tây! Bọn họ đều là tinh anh của Minh Giới! “Đại ca, Hữu hộ pháp thương thế quá nặng, chúng ta phải nhanh chóng đưa đến chỗ của Minh Huyền trưởng lão” Bắc tiến lên vội vàng nói. “Quỷ Đại, Hữu hộ pháp rốt cuộc thế nào rồi?” Quần thần cũng vội vàng hỏi thăm. Đông Phương chỉ quăng ra một câu, “Huynh ấy cứ giao cho bọn ta, các người nhanh chóng trở về đi.” Nói xong, y làm một cái ánh mắt cho Bắc Phương Quỷ, hai người dìu Hữu hộ pháp liền biến mất. Bắt mạch, quan sát, Minh Huyền trưởng lão râu tóc bạc trắng vuốt tuốt chùm râu dài trước ngực, trầm mặc hồi lâu, ông nhíu mày hỏi: “Các ngươi lại chọc giận Minh Vương nữa à?” ‘Bịch bịch’ một tiếng, Đông Phương cùng Bắc Phương vội vàng quỳ xuống. “Trưởng lão, lần này người nhất định phải xuống núi thôi, Minh Vương có lẽ vẫn còn sẽ nghe lời của người, chúng ta một câu cũng chưa nói hết liền…” Đông Phương cúi đầu không biết phải làm sao. Lão nhân tóc dài chau mày nhìn về phương xa, hồi lâu, thở dài một tiếng, “Haizz, nên đến thì vẫn phải đến thôi.” “Trưởng lão?” Bọn họ không hiểu. “Tiểu Bạch giao cho ta, các ngươi lui xuống đi.” Minh Huyền trưởng lão trầm tĩnh nói. “Dạ.” Đông Phương trả lời một tiếng, cả hai người nhanh chóng biến mất. Haizz, nên đến thì vẫn phải đến thôi, các ngươi vì sai lầm cũng đã gánh chịu hết 3000 năm rồi, mong rằng kiếp nạn trời đất này, các ngươi có thể bình an vượt qua! ********** “Nàng không ăn thịt sao?” Y mỉm cười nhìn Tô Tiểu Thiến chỉ toàn ăn rau không nhịn được hỏi. Tô Tiểu thiến mỉm cười một cách rất mãn nguyện, “Không cần, tôi cảm thấy rau ăn rất ngon.” Kỳ thực, cô nhìn thấy đĩa thịt kho, cô vô cùng muốn ăn, chỉ là… cô không biết rốt cuộc đó là thịt gì. “Nàng tên là gì?” Y mỉm cười dịu dàng hỏi. Tô Tiểu Thiến đối với đôi mắt xanh dịu dàng như nước của y, trong lòng bỗng nhiên ‘bùm’ một tiếng, giống như có giọt nước thấm vào trong tim, nhẹ nhàng, êm dịu, rất thoải mái, rất ấm áp. Đặt chén đũa xuống, Tô Tiểu Thiến đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào nhất, “Tôi tên Tô Tiểu Thiến, còn anh?” “Ta tên Vũ, Vũ của lông vũ.” Y nhẹ giọng nói. “Vũ?” Tô Tiểu Thiến khẽ đọc, quả nhiên người cũng như tên , Vũ, rất văn nhã nha! Còn cô… Tô Tiểu Thiến khuôn mặt chờ đợi hỏi: “Mẹ, tại sao tên con là Tiểu Thiến vậy, nghe nói đặt tên đều có câu chuyện!” Mẹ Tô: “Con tưởng là mẹ muốn sao, lúc đầu khi sinh con, ba con mê Tiểu Thiến do Vương Tổ Hiền (1) diễn, còn nói, ma nữ đó có khí chất, càng đáng ghét hơn là, ông ấy lén ở sau lưng mẹ làm hộ khẩu cho con, lúc đó may mà chưa làm cho mẹ tức đến ngất xỉu luôn, thật là cái tên tục khí.” Tô Tiểu Thiến (cười ngượng ngịu): “Hả… tục khí? Vẫn… vẫn hay mà!” Mẹ Tô, (căm tức nói): “Vẫn hay cái gì, nói cho con biết, mẹ lúc đó đã nghĩ ra được một cái tên rất hay cho con rồi, tuyệt đối dễ nghe, tuyệt đối khiến người ta khó quên!” Tô Tiểu Thiến: “Hả? Thật sao? Là tên gì vậy?” (Chờ mong) Mẹ Tô, (khuôn mặt tự hào): “Tô Phục (*), nghe hay chưa, Tô Phục, thoải mái, xem đi nghe đến liền làm cho người ta thoải mái dễ chịu!” ( (*) Tô Phục (苏服) có âm đọc ‘sufu’ gần giống từ thoải mái (舒服) là ‘shufu’, bên Trung Quốc khoái chơi trò đặt tên đồng âm giống này lắm.) Tô Tiểu Thiến lúc đó nghe xong lời giải thích như vậy, cả khuôn mặt đều giựt giựt, Tô Phục? = Thoải mái? 囧, cô phải cảm tạ ba cô thật tốt, nếu không, cô sẽ càng thêm thống khổ rồi! (1) Vương Tổ Hiền: Diễn viên từng đóng vai Nhiếp Tiểu Thiến rất thành công trong tác phẩm Thiện Nữ U Hồn