Cặp đôi cưới gấp
Chương 1
Editor: Bơ
Ngay góc đường có một quán cà phê với khung cảnh lãng mạn ấm áp, không gian vô cùng tĩnh lặng, rất thích hợp cho các cặp đôi đến đây tâm sự.
Ngồi ngay chiếc bàn kê sát cửa sổ là một cặp đôi một nam một nữ.
Chàng trai uống một ngụm cà phê, suy tư một lúc rồi mới mở miệng nói: “Cẩm Y, em đừng trách Diệc Nhu, dù sao chuyện này hoàn toàn không phải là lỗi của cô ấy, huồng hồ, cô ấy lại là người bạn thân nhất của em.”
Cô gái ngồi đối diện với chàng trai, cười lạnh lùng, cao giọng: “Bạn thân nhất của tôi á? Bạn thân coi nhau như chị em mà lại đi cướp bạn trai của tôi, sao tôi có thể coi như chẳng có chuyện gì xảy ra? Nếu tôi không nhìn thấy tận mắt anh và người bạn thân nhất của tôi đấy hú hí với nhau thì chắc hai người còn nghĩ tôi là đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời có phải không? Ố ồ, phải nói là cô bạn thân của tôi cũng rất là có trách nhiệm đó nha.”
“Diệc Nhu muốn giấu em bởi vì cô ấy sự em không chịu đựng nổi, cô ấy vẫn luôn tự trách chính mình. Nhưng mà trong chuyện tình cảm không thể gượng ép được, em cũng sẽ không vì chuyện này mà để mất một người bạn như cô ấy chứ”.
Cô gái cười khẩy: “Sao nào? Cô ta giật người yêu của người khác còn mong được làm hòa với tôi nữa hả?”
“An Cẩm Y!” Chàng trai có vẻ thiếu kiên nhẫn, lớn tiếng, “Cô dựa vào đâu mà mở miệng ra là trách Diệc Nhu, cô không cảm thấy bản thân cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm cho chuyện đã xảy ra à?”
An Cẩm Y liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Lưu Hạo Dương, điều tồi tệ nhất với tôi lúc này chính là đã từng coi cô ta như người bạn tốt nhất của mình và đã tin vào những lời đầu môi chót lưỡi của anh!”
“Đủ rồi!” Lưu Hạo Dương cắt ngang, “An Cẩm Y, cô nghĩ cô không liên quan gì tới chuyện đã xảy ra sao? Tôi nói cho cô biết, tôi chọn Diệu Nhu bởi vì cô ấy dịu dàng đáng yêu hơn cô, cô ấy hiểu tôi hơn cô.”
“Lưu Hạo Dương, đừng có biện hộ bất kỳ lý do gì với tôi.” Giọng An Cẩm Y càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. “Cho dù tôi không hoàn hảo, nhưng tại sao anh lại cùng cô ta phản bội tôi? Anh không biết à? Đến con thỏ nó còn chẳng ăn cỏ gần hang.”
“An Cẩm Y, tôi không ngờ cô cũng biết lý sự đấy?” Lưu Hạo Dương không nhẫn nại thêm được nữa, anh ta đứng bật dậy, rời khỏi quán cà phê, bỏ mặc An Cẩm Y một mình với tách cà phê bốc hơi nghi ngút.
An Cẩm Y ngồi thần người một lúc sau đó nhìn dòng người bên ngoài ô cửa sổ, cảm thấy bản thân cô rất hợp với hoàn cảnh bi đát lúc này, bị người cô từng yêu vứt bạch. Cô cười khẩy, sau đó đứng dậy rời khỏi bàn.
Bầu trời chiếu xuống những tia nắng rực rỡ nhưng An Cẩm Y lại cảm thấy thật chói mắt, giống như nắng sẽ làm đau mắt cô. Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, khóe mắt ươn ướt, không biết có phải do nắng hay là vì lý do gì khác.
Hoàng hôn về trên khu phố, đèn nê ông bật sáng lóa mắt, An Cẩm Y lang thang trên đường, trong lòng buồn thảm, cô muốn tìm ai đó để nói chuyện, lúc mở điện thoại nhìn hai dãy số quen thuộc, cô càng thấy nực cười với chính mình.
Nếu không nhìn thấy tận mắt, có lẽ cô sẽ không bao giờ tin rằng hai con người mà cô tin tưởng nhất lại có thể phản bội cô, và cô sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc hai người đó cùng diễn kịch trước mắt cô.
Cô bấm số gọi cho Lâm Mộng Hiểu, cô ấy cũng là một trong những người bạn thân từ nhỏ.
Lúc Lâm Mộng Hiểu nghe thấy giọng cười mà như khóc của An Cẩm Y, “Tớ thất tình rồi,” không nói gì nữa, liền chạy ra ngoài tìm An Cẩm Y.
An Cẩm Y cười cười: “Chỉ có cậu là tốt với tớ.”
Lâm Mộng Hiểu nhìn thấy bộ dạng này của cô nàng, không dám rủ cô tới quan bar, dù sao cả hai cũng là con gái, mà quán bar là chỗ toàn đàn ông, đến đó rồi chẳng biết sẽ gặp phải chuyện gì, cho nên kéo cô nàng đến một quán nướng bên đường.
Lúc cả hai ngồi xuống, An Cẩm Y kêu trước mười hai chai rượu. Lâm Mộng Hiểu liền nhíu mày: “Y Y, cậu định mượn rượu giải sầu hả?” Sau đó, cô nhìn ông chủ, cười cười, đổi mười hai chai thành hai chai.
Sau khi đổ rượu vào hai cái ly, , Lâm Mộng Hiểu lo lắng hỏi: “Y Y, cậu và Lưu Hạo Dương tại sao lại như thế? Tự nhiên hai người lại chia tay hả?”
“Do không hợp nhau thôi.” Uống cạn ly rượu, An Cẩm Y cảm thấy lòng ấm áp đi nhiều.
“An Cẩm Y, trời lạnh lắm đấy, tớ đang uống trà với cả nhà liền phải chạy tới đây với cậu thế mà cậu chỉ nói với tớ ‘do không hợp nhau’ thôi à?” Lâm Mộng Hiểu cảm thấy bất mãn, bực tức cắn một miếng thịt dê.
Uống cạn hai ly rượu, An Cẩm Y cảm thấy choáng váng hết cả đầu, trước giờ tửu lượng của cô không được tốt cho lắm, từ nhỏ tới giờ cũng chẳng bao giờ uống rượu với ai, lúc còn học Đại học, cho dù là tụ tập hội họp gì đi nữa, cô không bao giờ đụng tới một giọt rượu, và cũng bởi vì cô là con gái, nên chẳng ai ép được cô uống. Thế nên, không một ai biết được tửu lượng của cô như thế nào cả.
An Cẩm Y rót thêm một ly rượu nữa, cười nói: “Để tớ nói cho cậu biết lý do thực sự tớ và Lưu Hạo Dương chia tay.” Cô uống một ngụm rượu rồi nói tiếp. “Đố cậu biết người tình của Lưu Hạo Dương là ai?”
“Là ai vậy?” Lâm Mộng Hiểu cảm thấy hào hứng, biết là bạn của cô đang đau khổ nhưng cô thật sự rất tò mò, nếu là người khác thì họ cũng tò mò giống như cô thôi.
An Cẩm Y lúc này đã ngà ngà say, không trả lời Mộng Hiểu, mà chỉ ngồi cười đau khổ.
Lâm Mộng Hiểu nhìn bộ dạng mơ mơ màng màng của cô bạn, biết chắc là khó mà hóng hớt được điều gì, liền “tập trung vào chuyên môn” ăn thịt nướng.
An Cẩm Y uống cạn ly rượu, hai chai rượu trên bàn trống không, đầu óc quay cuồng, cô nhìn cô bạn đang cắm đầu gắp thịt ăn, cười ngặt ngẽo rồi thì thầm: “Người đó, hai bọn mình đều quen… “
“Tớ cũng biết cô ta à?” Lâm Mộng Hiểu nghe An Cẩm Y nói, máu tò mò lại nổi lên. “Ai vậy trời? Tớ rất muốn biết nè, rốt cục đó là ai mà lại dám làm chuyện kinh khủng như vậy.”
Cô liếc mắt nhìn An Cẩm Y một cái, sau đó bĩu môi uống một ngụm rượu.
“Mạc-Diệc-Nhu” An Cẩm Y nhìn cô bạn, môi nở nụ cười, chậm rãi phun ra ba chữ.
Truyện khác cùng thể loại
95 chương
534 chương
62 chương
10 chương
21 chương
359 chương
150 chương