Âm Hoàng
Chương 13
Edit: Đa Mộng
Beta: Trangki
Khu vực trung tâm thành phố vào buổi tối này có vẻ phá lệ náo nhiệt, khắp nơi đều tràn ngập bầu không khí màu hồng ngọt ngào.
Trên đường các cặp tình nhân trẻ ôm nhau, từng khuôn mặt đều đầy vẻ hạnh phúc dào dạt.
Cửa hàng trang sức trên đường dành riêng cho người đi bộ bày đủ loại hoa văn hình trái tim và hoa hồng, thỉnh thoảng có dàn bong bóng hồng nhạt bay lên trời, phía trên tràn ngập lời chúc phúc và tên người yêu.
Không muốn một mình một người ở trong nhà, Bạch Thiên Nghiêm mặc một thân đồ đen, mặt không chút thay đổi đi ở trên đường cái phồn hoa. Thân ảnh cô đơn cùng thần tình lạnh lùng khiến y và bầu không khí chung quanh không hợp nhau.
Hôm nay là thất tịch, là lễ tình nhân……
Đi vào nội thành nhìn chung quanh một lượt sau, mới ý thức được sự thật này, Bạch Thiên Nghiêm cười cười, mang theo một phần chua xót.
Trên các giá sắt trong các cửa hàng xung quanh đều bày những móng quà tinh xảo dành cho ngày lễ tình nhân, lại không có cái nào là y có tư cách tặng, cho dù là một tấm bưu thiếp rẻ nhất.
Không có dừng lại, y rẽ ngoặc hướng về một nơi ở chỗ sâu trong ký ức.
Đó là một khu vui chơi nhỏ bị bỏ hoang, trục xoay đã hư hao, ngựa gỗ xoay tròn và xích đu cũng sớm không có người hỏi thăm, dưới ánh đèn đường mờ mờ có vẻ càng phát ra tàn tạ và cô độc.
Người đàn ông hơi ngồi xổm trước ghế đu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve vết rỉ sắt loang lổ trên ghế, suy nghĩ lại bay tới rất xa.
Thời điểm kia, Bạch Thiên Nghiêm chỉ là một thiếu niên, mà Lăng Nhất Quyền vẫn còn là một đứa trẻ mũm mĩm.
Đứa trẻ kia, do phương pháp giáo dục của gia đình mà không có thời thơ ấu ngây thơ hồn nhiên như những đứa trẻ bình thường, chỉ biết giống như cái máy lặp đi lặp lại lối sinh hoạt có quy luật.
“Tôi không có mẹ, cha tôi đại khái một năm chỉ có thể nhìn thấy hai lần.”
“Chơi? Tôi không cần.”
Mũm mĩm, nho nhỏ Lăng Nhất Quyền, từng dùng giọng nói rất bình tĩnh nói với Bạch Thiên Nghiêm những chuyện này.
Nhưng Bạch Thiên Nghiêm cũng hiểu được, đối phương nói “Không cần”, chỉ là vì không có người chân chính bồi cậu mà thôi.
Bạch Thiên Nghiêm lúc ấy không có tiền gì, đại bộ phận thời gian chỉ có thể dẫn cậu tới nơi này chơi.
Ngay từ đầu đứa trẻ kia cũng không nguyện ý, ngại bẩn.
Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, thiên tính trẻ con khiến cậu chung quy không thể chống đỡ được sự mê hoặc của việc vui chơi.
Tuy rằng ở mặt ngoài vẫn mất tự nhiên như trước, nhưng khi Bạch Thiên Nghiêm mời lần nữa cậu lại cẩn thận ngồi lên xích đu, mang theo giọng sữa thản nhiên nói: “Thật không có biện pháp với anh, đẩy đi. (=..=)”
Vì thế, vào những lúc như vậy, Bạch Thiên Nghiêm luôn nhịn không được trêu đùa cậu, vì đứa trẻ kia thật sự mặt than đến mức đáng yêu. Chỉ là vô luận y nói đùa gì, đứa trẻ kia vẫn đều mặt than như trước, phần lớn thời gian chỉ lẳng lặng nghe y nói. Nhưng Bạch Thiên Nghiêm luôn có thể từ trên khuôn mặt không chút thay đổi của Lăng Nhất Quyền, phân biệt được cảm xúc thật của cậu.
Cậu vui vẻ, cậu giận dỗi, cậu cô độc……
Phút chốc, Bạch Thiên Nghiêm phảng phất như có thể xuyên thấu qua không gian giao thoa nhìn thấy một bé trai nho nhỏ trắng nõn mà xinh đẹp ngồi ở trên xích đu, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc, mang theo sự lạnh lùng trời sinh. Nhưng khi cậu quay đầu nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, cái loại thần thái khóe mắt hơi mang theo nét cười này, lại khiến tâm người ấm lên.
Biểu tình như vậy, Lăng Nhất Quyền chỉ biểu lộ qua với Bạch Thiên Nghiêm.
Trái tim căng thẳng, trên khuôn mặt không chút thay đổi của người đàn ông phảng phất như đang hiện ra một khe nứt.
Y đứng lên chậm rãi ngồi xuống ghế gỗ dài cũ nát ở bên cạnh, bình tĩnh nhìn cái xích đu đã bị hư hỏng kia.
Phải rời khỏi cậu —
Đột nhiên giác ngộ khiến người đàn ông rũ mắt xuống, lông mi thật dài che khuất ánh sáng trong mắt, cánh môi tựa hồ đang cười, ngón tay lại không thể khống chế đè ngực lại……
Đau quá……
Cùng lúc kia, đau giống nhau……
Rõ ràng mới gặp lại không bao lâu…
Tươi cười trên mặt người đàn ông sâu thêm vài phần, lại có loại tuyệt vọng chua xót lặng lẽ tràn ra.
Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, y đã hãm sâu như vậy. Chỉ mới bị yêu cầu rời khỏi bên cạnh đối phương, tim cũng đã đau đến mức như đang bị chậm rãi xé rách……
Thậm chí y còn chưa kịp hoàn toàn ngăn lại hy vọng xa vời của mình, hiện thực cũng đã hung hăng cho y một bạt tai, rõ ràng mà dứt khoát nói với y _ người kia vĩnh viễn cũng sẽ không phải của mình.
Bản thân chỉ vì một chút thân cận của đối phương mà mừng thầm, thật là vừa ngốc lại vừa tham lam.
Từ từ nhắm hai mắt, người đàn ông hít thở thật sâu, tựa hồ làm như vậy sẽ có thể giảm bớt đau đớn.
Một giọt chất lỏng lạnh băng đột nhiên gõ vào trên chóp mũi y……
Y chậm rãi mở mắt ra, nhìn về bầu trời đêm tối đen.
Từ góc độ này của y nhìn lên trên, xuyên thấu qua đèn đường mờ nhạt, vô số giọt mưa màu vàng giống như cảnh quay chậm, thong thả từ trung tâm phân tán bay xuống bốn phía, tràn ngập cả bầu trời.
Trong lúc nhất thời, cảm giác như trên thế giới phảng phất chỉ còn một mình y……
Thật tĩnh lặng…
Nhiệt độ cơ thể từng chút một bị đoạt đi.
Người đàn ông không cử động, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, mặc cho nước mưa đánh vào trên mặt mình, cảm giác nhỏ vụn mà khiến người lạnh đi.
Tiếng mưa rơi ở bên tai, chợt xa chợt gần, giống như tâm chưa định của y.
Y cần một chút thanh tỉnh, để nhận thức thấu triệt lập trường của mình.
◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇◇
Chân trời, dần dần lộ ra ánh sáng mông lung.
Thành thị bị mưa cọ rửa một đêm có vẻ ướt sũng, mang theo nhè nhẹ mát lạnh của mùa thu.
Ở trên ghế dài, người đàn ông bị mưa xối một đêm từ trong hàn ý thấu xương phục hồi tinh thần lại, có chút mờ mịt nhìn xung quanh, hơn nửa ngày mới thanh tỉnh lại.
Mình thế nhưng ở trong này cả một đêm sao?
Y cúi đầu nhìn nhìn quần áo hơi chút ẩm ướt của mình, gian nan đứng lên. Người đàn ông cảm thấy đầu choáng mắt hoa, đồng thời, phản ứng đầu tiên đó là nghĩ: đã có người muốn giận rồi, phản ứng thứ hai là muốn lập tức trở về làm bữa sáng cho người đang giận dỗi này. Nhưng người đàn ông đang vội vã nhấc bước đã rất nhanh chậm lại, cuối cùng, người đàn ông đứng ở tại chỗ, bất động.
Căn bản không có người sẽ giận đi!
Lại càng sẽ không có người phát hiện y ở bên ngoài qua một đêm.
Bởi vì ngày hôm qua người kia cùng bạn gái đi ra ngoài, buổi tối căn bản sẽ không về nhà, y lo lắng hiển nhiên quá dư thừa.
Khóe miệng người đàn ông gợi lên một nét cười khổ không rõ, y cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, cuối cùng quyết định trực tiếp đi công ty, vì ở đó y có chuẩn bị quần áo để đổi.
Một giờ sau, Bạch Thiên Nghiêm ngồi tàu điện tới công ty. Bảo vệ đại sảnh trẻ tuổi lại bị sắc mặt trắng bệch của y làm hoảng sợ, vội vàng tiến lên thân thiết nói: “Tiên sinh, ngài không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Bạch Thiên Nghiêm suy yếu cười, tầm mắt cũng đã không thể tập trung, cảnh tượng trước mắt tối sầm một cái.
Tình trạng thân thể giờ phút này của y không xong như vậy, hẳn là liên quan tới việc mới vừa đi tàu điện.Y bị xối mưa cả đêm, quần áo trên người vốn còn ẩm ướt, ở trong tàu điện bị gió lạnh thổi mạnh vậy, đổi lại là ai cũng sẽ không chịu nổi.
Từ chối bảo vệ trẻ tuổi đưa ra đề nghị dẫn y đi bệnh viện sau, Bạch Thiên Nghiêm một mình một người đi đến phòng chứa đồ thay quần áo của nhân viên, lại cảm giác đầu càng ngày càng trầm, cơ hồ sắp đứng không vững.
Xem ra thật sự tuổi đã lớn, chỉ ngâm chút mưa cư nhiên đã biến thành như vậy……
Người đàn ông thở dài một tiếng, suy yếu tựa vào trên ngăn tủ cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, cách giờ vào làm còn hơn một tiếng, công ty hầu như không có người nào, y cũng không có khí lực gì đi mua thuốc ……
Đè huyệt Thái Dương, người đàn ông quyết định tạm thời nghỉ ngơi khôi phục chút thể lực trước giờ vào làm, vì thế, y đi vào phòng nghỉ nhân viên lầu hai mươi lăm. Nơi này ít có người ghé chân nhưng rất sạch sẽ, sô pha màu vàng nhạt phối hợp gối ôm hoa văn ô vuông màu xanh nhạt, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Nhưng người đàn ông lại không có tâm tình thưởng thức, vừa ngã vào trên sô pha, cảm giác choáng váng liền ùn ùn kéo đến thổi quét toàn thân y. Ngay cả khi nhắm mắt lại cũng cảm giác như trần nhà đang xoanh quanh, choáng váng muốn buồn nôn.
Người đàn ông rất nhanh liền lâm vào mê man, ngay cả chăn cũng chưa lấy ra đắp lên.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông đang bị áp lực vây khốn trong ác mộng, cả người từng trận rét run lại cảm giác mặt mình bị người ta vỗ, ngay sau đó nghe được một giọng nam xa lạ có chút lo lắng gọi mình.
“……” Người đàn ông mím môi miễn cưỡng mở ra một khe mắt, tầm mắt mơ hồ một mảnh, mơ hồ nhìn thấy một thanh niên thoạt nhìn dường như rất trẻ ngồi xổm bên cạnh mình – mái tóc màu vàng nhạt rất ngắn, hình như còn đeo khuyên tai……
Nhìn rất quen mắt…… Hơn nữa, trên người hình như còn có mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Bạch Thiên Nghiêm cau mày, một lần nữa nhắm mắt lại, đau đầu, choáng váng khiến y thật sự không có tinh lực để ý tới đối phương.
Rồi sau đó, người đàn ông cảm giác được mái tóc ướt mồ hôi của mình dường như đang bị chậm rãi đẩy ra, cùng với một đạo hô hấp nhợt nhạt phun ở trên mặt mình, trán bị một cái gì đó ấm áp dán lên.
“Chú sốt rất cao, chú Thiên Nghiêm.” tiếng nói trầm thấp từ tính cũng có chút quen tai, vì khoảng cách quá gần mà cái mũi dựng thẳng của đối phương dán lên trên mũi Bạch Thiên Nghiêm, có vẻ lành lạnh, “Đừng nói tối hôm qua bị mắc mưa đi?”
Cánh môi tái nhợt của Bạch Thiên Nghiêm cố hết sức động, lại khép lại.
Hiện tại cả người y một trận lạnh một trận nóng, thống khổ chỉ thầm muốn ngủ.
Trong lúc mơ hồ, người thanh niên bên cạnh tựa hồ rời đi, một lát sau, một tấm chăn mềm mại mà sạch sẽ đắp lên người y, đắp thật kín xong, tiếng nói trầm thấp lại dựa vào lỗ tai y nhẹ giọng cất lên: “Tôi có mang bí dược của gia tộc mình, hạ sốt rất nhanh, chờ tôi một lát.”
Nói xong, Bạch Thiên Nghiêm cảm giác được đối phương đóng cửa đi ra ngoài, trong phòng lại lần nữa khôi phục một mảnh yên tĩnh. Nếu không phải cái chăn trên người mình truyền đến sức nặng chân thật, y đã tưởng rằng mình vừa rồi đang nằm mơ.
Đang mơ mơ màng màng muốn một lần nữa mê man đi thì đối phương đã trở lại, thân trên của y được một cánh tay hữu lực nâng dậy, phía sau lưng được chêm một tấm đệm.
“Chú Thiên Nghiêm, chú chưa ăn sáng đi? Bụng rỗng uống thuốc là không được, trước uống chút sữa đặc đi.”
Nghe người kia nói, Bạch Thiên Nghiêm cảm giác được một cái ly ấm áp đưa tới bên môi mình, mùi sữa truyền đến. Nhưng vì thân trên bị nâng lên mà đầu càng choáng váng khiến y càng thêm khó chịu, căn bản uống không được.
“Tôi giúp chú đi.”
Người thanh niên tuấn mỹ thấy người đàn ông có vẻ nuốt vào thực khó khăn, do dự một lát, liền tự mình ngậm một ngụm sữa, đỡ cái gáy Bạch Thiên Nghiêm, nhắm ngay đôi môi cánh hoa của y cúi đầu đút xuống, người sau tựa hồ khôi phục chút thanh tỉnh, kháng cự quay đầu.
Y không thích người khác thân cận y như vậy, hơn nữa loại hành động này khiến y nhớ tới một vài ký ức không vui. (o.O ký ức j thía? *liếm liếm mép*)
Người thanh niên nheo lại đôi mắt xanh thẳm, dứt khoát chế trụ cái gáy Bạch Thiên Nghiêm, hữu lực dùng lưỡi tách đôi môi cánh hoa của y ra, không cho phép kháng cự đem sữa đưa vào.
“…… Ô……” Bạch Thiên Nghiêm khó chịu nhíu chặt mi, đôi môi vô lực bị tách mở, đầu lưỡi nóng ướt của đối phương cùng với sữa đều xâm nhập vào. Nhất thời, trong khoang miệng ngoài sữa ra còn có hơi thở nam tính xa lạ.
Bài xích, cực kỳ bài xích!
“Cút……” Cực kỳ không muốn, đẩy thân thể cường kiện đặt ở trên người mình của đối phương ra, có thể do sốt cao mà suy yếu nên hai tay chỉ có thể miễn cưỡng chống trên ngực đối phương.
Đút xong một ngụm sữa, người thanh niên hơi hơi ngẩng đầu liếm liếm cánh môi khêu gợi của mình, phát hiện còn có vài giọt sữa trắng ngà trượt xuống cái cổ màu mật ong nhạt của Bạch Thiên Nghiêm, cậu lại cúi đầu một đường theo cổ chậm rãi liếm hết chúng, còn thuận tay mở cổ áo sơ mi của người đàn ông ra để y hô hấp thông thuận một chút.
“Tôi tự uống……” Thật vất vả được buông ra, trán đã toát ra mồ hôi, Bạch Thiên Nghiêm suy yếu quay đầu, tiếng nói khàn khàn kia mang theo giọng mũi nồng đậm, có khuynh hướng cảm xúc mềm mại, “Saisite……”
Tới giờ đầu óc mơ hồ của y mới miễn cưỡng phân biệt được thân phận đối phương.
Saisite không nói gì, chỉ ôn nhu cười cười, lại ngậm một ngụm sữa, sau đó ôm eo y cúi đầu xuống, không biết cố ý hay là vô tình, nếu Bạch Thiên Nghiêm cật lực phản kháng, cậu còn dùng răng cắn nhẹ cánh môi run rẩy của người đàn ông *. (*:chỗ này có phiên bản là: dùng hành động thực tế cự tuyệt thỉnh cầu không thiết thực của Bạch Thiên Nghiêm. Với thể lực hiện nay của Bạch Thiên Nghiêm, căn bản cũng không có khả năng cầm chắc một ly sữa tươi!)
Cuối cùng bị đút cả một ly sữa, Bạch Thiên Nghiêm tức giận đến mức đầu càng muốn hôn mê, đôi môi ướt át rốt cục có chút huyết sắc trở nên đỏ bừng, y hơi thở dốc.
Trong lúc mơ hồ, y cảm giác đôi môi mềm mại của Saisite lại tiến lên, lần này là thuốc.
Nước thuốc màu xanh đặc chế đắng muốn chết.
“Ô……” Cúi đầu ngâm một tiếng, Bạch Thiên Nghiêm bị cái vị cực đắng này khiến y phản xạ có điều kiện bắt lấy tóc Saisite, đôi chân thon dài vô thức muốn đá văng đối phương ra, lại bị Saisite thuận thế xả một cái, trực tiếp khoát lên cái lưng rắn chắc của đối phương, thế nên tư thế này lại giống như Bạch Thiên Nghiêm chủ động đem chân móc lên lưng đối phương *. (*: chỗ này có phiên bản là: Để thuận lợi đút thuốc cho Bạch Thiên Nghiêm, Saisite thuận thế kéo một cái, khiến cho chân của y ngoan ngoãn khoát lên cái hông rắn chắc của mình, phòng ngừa y đá lung tung hại bản thân vô ý đem thuốc đổ hết lên cả người.)
Cạch!
Lúc này cửa gỗ màu đen đột nhiên bị đẩy ra, Lăng Nhất Quyền đã tìm Bạch Thiên Nghiêm một buổi tối tiến vào, vừa nhìn thấy hình ảnh bên trong, cả người lập tức cương tại chỗ, khuôn mặt luôn không có tình tự kịch liệt run lên, khó có thể tin nhìn hai người ở trên sô pha. ( Editor: đệt, tới chả đúng lúc tý nào vậy ca =..=) ( Beta: Cảm giác bác này với Vân gia sống chỉ để bị bắt gian, chẳng làm gì cũng bị bắt gian. Qúa đen mà:v)
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
12 chương
25 chương
39 chương