Âm Hoàng

Chương 14

Edit: Đa Mộng Beta: Trangki Huyết sắc cứ như trong nháy mắt từ trên mặt của cậu biến mất hầu như không còn. Đầu ngón tay đều đang phát run. Rồi sau đó, một loại sát khí âm lệ đến cực điểm từ trong mắt cậu phụt ra. Lăng Nhất Quyền không nói hai lời, trực tiếp tiến lên thô bạo túm Saisite quăng ra sau, nhất thời cả người người nọ liền ngã sấp xuống bàn, mặt ngơ ngác khó hiểu. (=.,= tội nghiệp thằng nhỏ, nó có biết zề đâu cơ chứ) “Hai phút sau trong văn phòng nhìn không thấy anh, anh liền cút cho tôi!” bỏ lại một câu với Bạch Thiên Nghiêm cũng đang kinh ngạc, Lăng Nhất Quyền đen mặt đá cửa mà ra. “……” Saisite trừng mắt nhìn, một bên xoa cái eo bị đụng đau của mình, một bên như cũ mặt có chút không hiểu, đặc biệt là bộ dạng Lăng Nhất Quyền mặt lạnh lùng nói ngoan độc lại càng khiến nội tâm cậu khiếp sợ không thôi. Cậu chưa từng thấy qua biểu tình nào ngoài kiểu mặt than của Lăng Âm Hoàng, này rất hiếm thấy nha. “Cậu ta sao vậy? Đỉnh đầu cũng đang bốc khói kìa……” Nửa đùa nửa tò mò, Saisite không khỏi hỏi Bạch Thiên Nghiêm, lại phát hiện sắc mặt người sau so với lúc nãy phải nói là trắng bệch. Rồi sau đó người đàn ông lại giãy dụa muốn đứng lên. “Chú điên rồi sao? Bây giờ sao có thể lộn xộn như vầy được!” Saisite thấy Bạch Thiên Nghiêm cư nhiên thật sự muốn đến phòng làm việc, nhất thời sốt ruột, người này căn bản ngay cả khí lực cũng không có! Thở hổn hển ngồi dậy, Bạch Thiên Nghiêm cảm thấy cảnh tượng trước mắt lại đang xoay tròn điên cuồng, liền muốn ngã xuống tại chỗ lần nữa. May mắn y đúng lúc bắt được áo Saisite, dựa vào cậu thở hổn hển một hồi lâu, mới ấm ách nói: “Dìu tôi đứng lên……” “Đừng làm rộn, bên kia có chuyện gì tôi giúp chú đi xử lí, bây giờ chú cần phải nghỉ ngơi, thuốc không có hiệu quả nhanh như vậy đâu.” Bạch Thiên Nghiêm nhăn mày lại, hít vào một hơi thật sâu, cư nhiên chỉ dựa vào năng lực ý chí buộc mình miễn cưỡng đứng lên. Y nhìn thoáng qua cửa, lắc lắc lắc lắc vừa muốn nhấc chân thì toàn bộ thân thể liền phảng phất như mất đi khống chế ngã xuống, mà Saisite một bên sắc mặt không vui thuận thế kéo y vào trong lòng giữ vững: “Chú nhất định phải đi sao?” Bạch Thiên Nghiêm mặt không chút thay đổi gật gật đầu: “Dìu tôi qua.” “Tôi đây ôm chú qua.”Vừa nói xong, Saisite liền xoay người chuẩn bị đem người ôm ngang lấy. (=..=) Nhưng giọng nói băng lãnh đến cực điểm của Bạch Thiên Nghiêm lập tức truyền tới: “Mi điếc sao? Nghe không hiểu của ý của ta?” “……” Saisite ủy khuất  bĩu môi (ẻm bĩu môi:s), chưa từng bị người đối đãi như thế khiến sắc mặt cậu có chút khó coi, nhưng cậu cư nhiên không nói một tiếng, phục tùng lời Bạch Thiên Nghiêm, cẩn thận đỡ y đi ra ngoài. Khoảng cách rõ ràng không tính xa, Bạch Thiên Nghiêm lại đi đến nỗi cả người đều toát mồ hôi. Nhưng dần dần, y đã có chút khí lực. Đến tầng cao nhất, y đuổi Saisite đầy mặt không vui đi, một mình một người đi vào tận cùng bên trong văn phòng. Y cũng không rõ đến cùng đã qua hai phút chưa, có lẽ đã qua mười phút cũng không chừng. Nhưng y thật sự đã cố hết sức. Mới đi tới cửa, liền thấy Đoan Trang Nam đen mặt ủ rũ đi ra, tựa hồ vừa bị ai hung hăng ép buộc một phen, phong độ cũng không còn, cơ hồ là lắc lắc đi ra. Nhưng lúc đi ngang qua bên cạnh Bạch Thiên Nghiêm, hắn đột ngột dừng lại, trừng mắt liếc nhìn Bạch Thiên Nghiêm cứ như nhìn thấy đầu sỏ gây chuyện, ngón tay chỉ chỉ chóp mũi y một hồi lâu, cắn răng tỏ vẻ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi. Cửa lại mất tác dụng …… “Lăng đổng.” Đẩy cửa tiến vào, Bạch Thiên Nghiêm đứng trước bàn làm việc của Lăng Nhất Quyền. Lăng Nhất Quyền ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc có vẻ đã khôi phục như bình thường, trên khuôn mặt tinh xảo không lộ ra một tia cảm xúc, không để ý đến Bạch Thiên Nghiêm đã tới, thậm chí không có nhìn y một cái, chỉ cúi đầu lẳng lặng phê duyệt giấy tờ. Bạch Thiên Nghiêm im lặng đứng năm phút đồng hồ, không khí băng lãnh mà áp lực khiến y khó chịu đến nỗi hô hấp cũng có chút khó khăn. Hơi mím môi, y vừa muốn mở miệng giải thích gì đó, Lăng Nhất Quyền đầu cũng không nâng ngăn y lại, giọng như hàn sương không có chút độ ấm: “Tôi không muốn nghe anh nói.” “……” Bạch Thiên Nghiêm trầm mặc, thật sự không có mở miệng nữa. Văn phòng một lần nữa im lặng xuống, ngoại trừ ngẫu nhiên có tiếng lật xem tài liệu thì cũng không có bất cứ động tĩnh nào. Người đàn ông vẫn như cũ đứng thẳng tắp, mồ hôi trên trán chảy thành dòng, chậm rãi theo cằm y nhỏ xuống. Tình trạng thân thể y vẫn vậy, rất không ổn, vừa rồi toàn bộ là bằng ý chí hơn người để qua bên này. Hiện tại im lặng đứng, choáng váng lại đánh tới lần nữa, hình ảnh trước mắt đều chồng chéo lên nhau, lắc lư không ngừng. Mặc dù vậy, y vẫn như cũ cố gắng đứng thẳng. Không muốn chật vật ngã xuống trước mặt người này, cũng không cho rằng mình làm sai điều gì. Mấy giờ kế tiếp với Bạch Thiên Nghiêm mà nói, là thời gian khó khăn nhất, phảng phất như mỗi một giây đều là một thế kỷ hít thở không thông. Đợi đến khi Lăng Nhất Quyền ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thiên Nghiêm, người sau trừ bỏ sắc mặt hơi trắng bệch ra, thân thể cũng đã không có gì dị thường quá lớn. Sau khi ra một thân mồ hôi nhễ nhại, sốt cao đáng sợ kia đã bị thuốc của Saisite bức hạ. Lăng Nhất Quyền im lặng nhìn y một lát, mới thản nhiên nói: “Ký túc xá nhân viên hiện tại có phòng trống, anh dọn qua đi.” “Dạ.”Bạch Thiên Nghiêm gật gật đầu, trong đôi mắt là bình tĩnh không gợn sóng. Y vốn muốn xin chuyển ra khỏi biệt thự, hiện tại chỉ đổi thành Lăng Nhất Quyền chủ động yêu cầu mà thôi. Đều giống nhau, không có gì phải khổ sở. Nghĩ thì như vậy, nhưng y lại không biết ngón tay mình không thể khống chế run rẩy…… Đêm đó, Bạch Thiên Nghiêm liền bắt đầu thu dọn hành lý. Cầu hồ ly ở cạnh cửa lén lút nhìn, có vẻ cũng cảm thấy gì đó, ngốc ngốc theo dõi y bận trước bận sau. Rốt cục, bốn chân vừa ngắn vừa mập của cầu hồ ly nhún một cái, xông lên trước ôm lấy cẳng chân Bạch Thiên Nghiêm, còn ngồi ở trên dép lê y bất động. Bạch Thiên Nghiêm ngẩn người, lắc lắc chân, cái mông tròn xoe như quả cầu bông của cầu hồ ly run rẩy lên, lại mảy may bất động. Lát sau y hiểu ý cười cười, ôn hòa nói: “Ta đã chuẩn bị gan luộc thích nhất cho mi rồi, để ở lầu một đó.” Đuôi cầu hồ ly nhất thời rung lên, “Ngao” một tiếng vội vàng lao xuống lầu đi tìm thức ăn. Nhưng đợi nó ăn ngon lành nửa bát sau, đột nhiên cảm thấy gì đó lại chạy lên lầu thì Bạch Thiên Nghiêm đã cầm hành lý rời đi. Cũng không lưu lại cái gì cả. Mà Lăng Nhất Quyền lại căn bản không có về nhà. Thân ảnh nho nhỏ mũm mĩm, ngốc ngốc ngồi xổm trước cửa, nghiêng đầu kêu vài tiếng “Ngao ngao” lại không có được bất luận lời đáp lại nào. Nó có chút luống cuống, mờ mịt đi về phía bát gan luộc nóng còn dư kia, lại không biết tại vì sao, như thế nào cũng ăn không vô. (iu iêm ý quá T.T) Những ngày sau đó, Bạch Thiên Nghiêm không nhận được bất kỳ thông báo thay đổi công tác nào, nên y vẫn cứ như cũ đi làm theo lệ thường, chỉ có điều không còn nhìn thấy Lăng Nhất Quyền nữa. Nghe nói cậu đã bay đến Mỹ, là vì việc công, nhưng Bạch Thiên Nghiêm lại biết chuyện bên kia chưa cần Lăng Nhất Quyền qua tự mình xử lý. Ở mặt ngoài, Lăng Nhất Quyền đối với Hồng Vũ mà nói là siêu cấp siêu sao mà bất luận kẻ nào đều không thể vượt qua.Nhưng nhân vật cậu sắm vai trong phần lớn thời gian chính là người ra quyết sách, lãnh đạo hướng phát triển của toàn bộ công ty. Mà thiên phú ở phương diện này của cậu tựa hồ so với năng lực ca hát lại càng xuất sắc, không thì Hồng Vũ cũng sẽ không phát triển tới quy mô như hôm nay – một trong ba  công ty giải trí hàng đầu lớn nhất thế giới. Một trong những bằng chứng thể hiện năng lực ra quyết sách của Lăng Nhất Quyền chính là địa vị hiện tại của cậu ở công ty. So với những siêu sao quốc tế khác, làm Âm Hoàng – cậu rất ít xuất hiện trước công chúng, cũng không dễ dàng nhận phỏng vấn, thậm chí ngay cả tham dự hoạt động cũng cực ít, nhưng cậu vẫn vinh quang tột đỉnh toàn cầu. Lượng tiêu thụ đĩa nhạc mỗi lần đều phá kỉ lục mới còn không nói, một số đĩa nhạc có kí tên với số lượng có hạn càng khiến các fans giành giật đến bể đầu (=.,=), đĩa nhạc được đấu giá trên mạng internet quả thực giá lên đến tận trời. Theo điều tra cho thấy, tuy rằng cậu rất ít xuất hiện trước công chúng, nhưng một khi xuất hiện, bất luận là tham dự hoạt động tuyên truyền hay là nhận phỏng vấn từ truyền thông, trong nháy mắt nhất định sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người…… Cho dù một số người ban đầu có thể là chỉ chú ý bề ngoài hoặc sự kiện bên ngoài xung quanh cậu, nhưng đến cuối cùng, ánh mắt mọi người sẽ luôn không thể tự chủ bị dẫn dắt, bất tri bất giác đi chú ý tới cậu và âm nhạc của cậu. Trên thế giới này, người có thiên phú âm nhạc hơn người cũng không ít, nhưng muốn phát triển hơn thì cần những điều kiện và nhiều nhân tố khác nữa. (editor: xin lỗi cắt ngang >””< mỗi lần tới mấy cú tưng bóng này là ta mún đạp nó bẹp dí  >”