Ám Dục
Chương 32
Nghe ngữ khí thân mật của Nam Dạ Tước, trong mắt Diêm Việt nổi lên tia tức giận, anh ta vỗ vỗ vai Dung Ân, trấn an cô: “Bất kể ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, tôi đều thay cô ấy gánh vác, không cần tổng giám đốc Nam phải lo lắng.” Nói xong, liền xoay người dẫn cô đi.
Bước chân Dung Ân vô lực, cô ngẩng đầu, cảm thấy Diêm Việt lúc này thật đẹp trai. Trước đây, cô đã từng mơ ước người mình yêu có thể vì mình chống đỡ tất cả, lúc này, cuối cùng cũng thành hiện thực. Sự sợ hãi còn sót lại trong lòng đã thay bằng hạnh phúc. Tay ôm eo Diêm Việt càng chặt thêm chút nữa, thì ra, hạnh phúc của cô, đã bắt đầu rồi.
“Tước thiếu, Tước thiếu …” Tên mặc đồ đen vẫn đi theo anh mở miệng gọi.
Nam Dạ Tước châm điếu thuốc, ánh mắt không thay đổi, thần sắc cũng bình thường, rít hai hơi thuốc, sau đó ra lệnh: “Đưa ông ta vào bệnh viện, lập tức cho người dọn dẹp lại phòng bao như mới, còn nữa, tiêu hủy đoạn băng giám sát, phía bệnh viện phái người đi giải quyết, kết quả kiểm tra không thể có thuốc kích thích.”
“Thế nhưng, chỉ khi kết quả kiểm tra chứng thực ông ta đã sử dụng thuốc kích thích, cô gái vừa rồi mới có thể không gặp rắc rối.” Anh ta nghĩ, quan hệ giữa cô và Nam Dạ Tước hẳn không đơn giản.
“Tôi muốn cô ta gặp rắc rối!” Dự án Vạn Đạt lần này là của chính phủ, mặc dù làm như vậy sẽ liên lụy đến Nghiêm Tước, nhưng anh sẽ có biện pháp để thoát thân. ” Không phải anh ta muốn gánh vác sao? Được, tôi cho hắn ta cơ hội này!”
Tên mặc đồ đen đã dựa theo lệnh của anh đi làm việc. Nam Dạ Tước đứng im lặng ở cửa hội quán một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên hung hăng ném điếu thuốc trên tay xuống đất, dẫm mạnh mấy phát cho bõ tức: “Mẹ kiếp!”
“Việt, em gặp rắc rối.” Lúc trong phòng tắm nhà Diêm Việt, Dung Ân tắm rửa sạch sẽ, bây giờ đang ngồi thất thần ở mép giường.
“Đừng sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết.” Lúc nãy Diêm Việt không hỏi, chờ cô tỉnh táo lại, ôm Dung Ân vào lòng.
“Lẽ ra, hôm nay là buổi đàm phán về dự án Vạn Đạt…” Dung Ân đem những chuyện xảy ra trong phòng bao, kể tường tận cho Diêm Việt: “Em cũng không hiểu lúc đấy mình làm sao nữa, như là phát điên…”
“Ân Ân, bình tĩnh lại.” Diêm Việt thấy cảm xúc cô thật vất vả mới khống chế được lại bắt đầu kích động, vội cầm lấy tay cô: “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ giải quyết.”
“Nhưng.” Bây giờ chỉ cần cô nhắm mắt lại, sẽ nhớ đến khuôn mặt đầy máu của ông ta: “Ông ta… ông ta có chết không?”
“Thật lòng anh càng muốn như vậy!”
Dung Ân hoảng sợ, lúc này Diêm Việt mới ý thức rằng ngữ khí của mình khiến cô sợ hãi, hai tay nhẹ nhàng đỡ Dung Ân nằm xuống giường: “Chạm vào em, đập vỡ đầu ông ta đã là quá nhẹ, Ân Ân, em làm tốt lắm.”
Cô dựa sát vào ngực anh ta. Tay anh ta đặt trên lưng Dung Ân, ôm cô vào lòng thật chặt: “Em ngủ đi, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, đã có anh ở đây.”
“Ừm.” Dung Ân yên tâm gật đầu, sau khi tắm rửa thân thể toát ra hương hoa nhài thanh nhã, mái tóc còn ẩm ướt xõa lên cổ anh ta, cô cứ thế nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngón trỏ từ mi tâm của cô vén những sợi tóc vương trên mặt, Diêm Việt chống một tay lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô không chớp mắt. Lúc này, cô ngủ thật yên ổn, có Diêm Việt ở bên, cho dù mưa giông chớp giật cô cũng sẽ không tỉnh dậy. Chỉ có điều, anh ta không biết, kể từ khi anh ta ra đi, đây là lần đầu tiên cô ngủ yên giấc.
Theo thói quen cặp lông mày nhíu lại, nhưng rồi từ từ giãn ra. Dung Ân ngủ an lành, khóe môi mím lại dường như mơ thấy điều gì, nhẹ nhàng cong lên. Mặc dù bầu không khí yên ổn bao trùm toàn bộ không gian, nhưng trong hơi thở của cô, vẫn giấu không được sự nhẫn nại mà kiên cường. Ngón cái anh ta nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, cảm giác mịn màng, không hề lay động trái tim lạnh lẽo của anh ta lúc này, anh ta rút tay về, nằm bên cạnh Dung Ân, giữa hai người có một khoảng trống. Diêm Việt suy nghĩ một chút, dường như cảm thấy không ổn, liền vươn tay ra, kéo Dung Ân vào lòng.
Lúc tỉnh lại, mặt trời đã ngả về hướng tây. Dung Ân sợ khiến anh tỉnh giấc, vẫn nằm yên không nhúc nhích, hô hấp cũng trở nên cẩn thận. Cô chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mắt, trong lòng, đột nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ.
Nếu không có đôi mắt đó, Diêm Việt, không hề giống với trước đây một điểm nào cả.
Ngón tay sờ lên trán anh ta, vừa mới chạm vào, anh ta đã cảnh giác mở mắt. Dung Ân giật mình, hai người nhìn nhau, bầu không khí hơi ngượng ngùng.
Bàn tay to của Diêm Việt vòng ra sau đầu cô, đỉnh đầu bị giữ chặt, một nụ hôn từ từ, mang theo sự rung động sâu sắc dừng ở trên môi cô, đầu lưỡi tách hàm răng cô ra, nhẹ nhàng len vào trong miệng cô.
Hồi hộp giống như nụ hôn đầu tiên.
Dung Ân nhắm nghiền mắt, mùi thuốc lá không nồng đậm, ngược lại rất thanh nhã, nụ hôn này kết thúc thật dịu dàng. Khi Diêm Việt buông cô ra, khóe mắt Dung Ân đã ươn ướt, mất đi mà tìm lại được, nếu không phải đã từng đánh mất, ai cũng không thể hiểu được.
“Việt, khuôn mặt của anh tại sao lại biến thành như vậy?”
Gió lạnh thổi tới, ánh tà dương xuyên qua tấm rèm cửa sổ đang bay lên, một chiếc lá cây cũng nhân cơ hội đó liệng vào, rơi xuống bệ cửa sổ. Diêm Việt nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Dung Ân, đem hơi ấm trong lòng bàn tay mình truyền cho cô.
“Đó là lúc ra nước ngoài, vẫn chưa đến một tháng.” Trong căn phòng rộng lớn, thanh âm của anh ta nghe vang vang: “Công việc làm ăn của tập đoàn Viễn Thiệp đắc tội rất nhiều người, khuôn mặt của anh, là bị người ta dùng dao găm hủy hoại.”
Mặc dù đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng đoán so với nghe từ chính miệng người đó nói ra, lực công kích sao có thể giống nhau?
Dung Ân nghẹn ngào, cánh mũi ửng hồng, nước mắt đã rơi xuống cánh tay anh ta.
“Ân Ân chuột túi, em đừng khóc.” Diêm Việt lấy mu bàn tay lau nước mắt cho cô, đau lòng hôn lên trán Dung Ân: “Có phải bây giờ anh càng đẹp trai hơn trước đây không?”
Ân Ân chuột túi, là biệt danh trước đây Diêm Việt đặt cho cô, Dung Ân vòng hai tay ôm eo anh ta: “Bất kể anh có bộ dạng như thế nào, anh đều là Việt của em.”
“Ân Ân, những chuyện như vậy, anh sẽ không bao giờ để nó xảy ra với em một lần nữa.” Diêm Việt nghĩ đến những chuyện xảy ra trong phòng bao, liền không kìm nén được phẫn nộ, thần sắc nham hiểm: “Động vào em, anh muốn ông ta biết thế nào là hối hận.”
“Việt.” Dung Ân ngẩng đầu, lần đầu tiên cô nhìn thấy sự hung ác nham hiểm trong mắt Diêm Việt: “Anh mới tiếp quản Viễn Thiệp, hiện nay đừng để gặp phải chuyện rắc rối gì…”
Sắc mặt Diêm Việt dịu xuống, khiến cô yên tâm. Hai người nằm một lúc sau đó dậy ăn cơm tối, đến tám chín giờ, Diêm Việt mới lái xe đưa Dung Ân về nhà.
Dưới khu nhà ở, vẻ mặt anh ta lười biếng dựa vào thân xe ô tô, hai tay ôm chặt eo Dung Ân: “Đêm nay, đừng về nữa, ở lại chỗ anh nhé.”
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
156 chương
7 chương
43 chương
7 chương
42 chương
60 chương
40 chương