Ám Dục
Chương 31
Lúc này, ông ta cũng không vội. Cởi áo khoác ngồi trở lại ghế sô pha, thần sắc kích động như gà chọi, cầm gói thuốc bột nhỏ trên bàn lên: “Ha ha, ngay cả thứ tốt này cũng đã chuẩn bị chu đáo.
Toàn thân Dung Ân toát mồ hôi lạnh, bị hơi nóng điều hòa phả thẳng vào người, toàn thân nhớp nháp, cực kỳ khó chịu.
Ông ta ngửa cổ, uống hết cả gói thuốc bột với rượu mạnh. Chỉ một lát sau, biểu hiện đã trở nên bất thường. Hai mắt ông ta sáng rực lên, toàn thân hưng phấn, hai mắt không buông tha nhìn Dung Ân chằm chằm, cô lùi một bước, ánh mắt như chó sói bám theo một bước.
Ông ta đứng lên, cởi hết áo trên người, để lộ ra những ngấn mỡ chảy xệ. Dung Ân chợt cảm thấy buồn nôn: “Ông định làm gì?”
Trong một phòng theo dõi của hội quán.
Người đàn ông ngồi bắt chéo hai chân, điếu thuốc trên tay đã tàn hơn một nửa, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình giám sát. Bên cạnh, một kẻ mặc trang phục đen, thái độ cung kính mà lo lắng: “Tước thiếu, nếu cứ tiếp tục như vậy… Có thể sẽ xảy ra phiền phức không?”
Nam Dạ Tước không trực tiếp trả lời, nhìn hình ảnh người chạy kẻ đuổi trên màn hình: “Lão già kia, uống một lúc nhiều như vậy, không sợ nghẹn chết.”
Người đàn ông mặc áo đen thấy anh nói như vậy, cũng không dám nói thêm gì nữa. Nam Dạ Tước là ông chủ, nếu xảy ra chuyện, tất nhiên anh sẽ có cách giải quyết
Dung Ân chạy vòng quanh bàn, vì chạy trốn mà những sợi tóc bết chặt vào cổ áo, trông chật vật đến tội nghiệp. Ông ta quả thực đã nhịn đến mức khó chịu, dứt khoát lật đổ cái bàn, xông đến chỗ Dung Ân.
Không phải Nam Dạ Tước sợ lần cá cược này thua, mà là, cái gì Dung Ân cũng nghĩ rất đơn giản. Đây, coi như là cho cô một bài học nho nhỏ.
“Người đẹp, tôi sẽ “yêu” em, lại đây…” Cánh tay ông ta ôm lấy eo Dung Ân, đẩy mạnh cô lên ghế sô pha. Hai tay bắt đầu xé rách quần áo của Dung Ân…
Cảm giác vô cùng tuyệt vọng trào dâng. Chỗ nằm của Dung Ân, vừa đúng với góc độ máy quay. Qua màn hình giám sát lạnh lẽo, Nam Dạ Tước đem tất cả vẻ mặt của cô lúc này thu vào trong mắt. Nhục nhã, không cam lòng, mà nhiều hơn, đó là sự tuyệt vọng.
Điếu thuốc châm vẫn chưa hút một hơi đã cháy đến đầu lọc, làm nóng ngón tay anh. Phản ứng đầu tiên của Nam Dạ Tước là bỏ tay ra, đầu thuốc liền rơi trên sàn nhà.
“Khoan đã… Chờ chút.” Dung Ân cố gắng giữ chặt cổ áo, cô biết, càng chống cự sẽ càng tốn sức lực: “Để tôi uống một ngụm rượu được không?”
Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng không muốn để ý đến.
“Dù sao tôi cũng không thể trốn được, hãy để tôi uống một chút rượu, như vậy… Ông cũng có thể thỏa mãn…” Cô cố hết sức bình tĩnh nói ra những lời này, sự phản kháng trong mắt, cũng đã giảm đi rất nhiều.
“Được.” Ông ta nghe cô nói vậy, ngồi thẳng người lên: “Nhanh lên…”
Dung Ân mềm nhũn trượt từ sô pha xuống, ngã trên nền nhà, lúc này, cô giống như một con rối vô hồn.
Nam Dạ Tước nắm chặt những ngón tay bị bỏng sưng đỏ, tâm tư hỗn loạn. Dung Ân, chỉ cần một chút uy hiếp, cô đã giao bản thân ra? Sự quật cường trong lần gặp đầu tiên, có thể dễ dàng mất đi như vậy? Sớm biết thế, khi ở Cám Dỗ, anh sử dụng một chút sức mạnh, có lẽ đã sớm đoạt được cô.
Suy nghĩ đó, khiến Nam Dạ Tước rất khó chịu, không khỏi muốn tìm người giải tỏa một trận.
Trong lòng, lại hơi thất vọng về Dung Ân.
Nam Dạ Tước nhíu mày, thất vọng? Không phải có hy vọng, mới có thất vọng sao? Sự khác thường này, khiến anh rất buồn bực. Hình ảnh dừng lại ở thần sắc tham lam của ông ta, anh suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng tìm được ình một cái gọi là lý do.
Đàn ông đều là loài động vật hiếu thắng, trước đây, anh vì muốn có được Dung Ân, không tiếc bỏ ra một số tiền lớn chơi trò chơi này với cô. Nhưng hôm nay, lão già này lại dễ dàng đạt được như vậy, chả trách làm anh thấy khó chịu.
Dung Ân cầm lấy chai rượu đổ trên nền nhà, tay vừa chạm vào đã nghĩ đến mẹ.
Khóe mắt cô cay cay, cuộc sống lúc nào cũng bấp bênh. Người mà cô nghĩ rằng kiếp này sẽ không còn được gặp nữa, lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Cô cứ tưởng hạnh phúc sắp mỉm cười với mình, vận mệnh, lại một lần nữa đem hy vọng mới nhen nhóm của cô bóp chết trong một hoàn cảnh dơ bẩn như thế này.
Mẹ…
Nếu không có cô, mẹ sống trên đời này sẽ rất cô đơn.
Bàn tay Dung Ân hơi thả lỏng, vì cô quay lưng lại, nên ông ta không nhìn thấy động tác của cô, chỉ thúc giục liên tục: “Nhanh lên… Ông đây không nhịn được nữa.”
Một bàn tay chạm lên vai, Dung Ân hoảng sợ quay đầu, nhìn khuôn mặt buồn nôn sau lưng, suy nghĩ của cô hỗn loạn. Những lo lắng vừa rồi đều đã bay đến chín tầng mây, chờ đến khi cô phản ứng lại, chai rượu trong tay đã vung về phía trước, trực tiếp, đập lên cái trán nhẵn bóng của ông ta, máu tươi ngay lập tức chảy ra!
“A a ——” Tiếng tru như giết heo, tựa hồ khiến màn hình giám sát run lên.
“Mẹ nó, máu… Máu…” Ông ta sờ trán, nháy mắt, đôi mắt trừng lớn như hai quả chuông: “Con điếm chết tiệt, tao sẽ giết mày!”
“Choang ——” Lại là một cú đập mạnh nữa, khiến mắt ông ta nổ đom đóm. Máu bắn tung tóe trên mặt Dung Ân, mùi tanh khiến cô buồn nôn.
Tiếng mắng chửi dần dần nhỏ lại, cô chưa từng gặp trường hợp như thế này. Thấy ông ta lại muốn xông đến, chai rượu trong tay trở thành vũ khí phòng thân duy nhất, cô siết chặt, lại đập mạnh xuống.
“Tước thiếu, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là sẽ xảy ra chuyện mất!” Người đàn ông lo lắng nhìn chằm chằm màn hình.
Ghế dựa đột nhiên bị đẩy ra, Nam Dạ Tước đứng dậy, lo lắng đi nhanh ra ngoài. Không thể tưởng tượng được, dồn cô vào đường cùng, cô sẽ có hành động như vậy.
Vừa bước vào phòng, mùi rượu nồng nặc hòa với mùi máu tanh sộc thẳng vào mũi, trong phòng càng lộn xộn hơn rất nhiều. Nam Dạ Tước đá văng tất cả những gì chắn đường anh, lúc đi đến phía sau Dung Ân, cô đang vung chai rượu trong tay lên, sắp đập xuống.
Cổ tay bị nắm chặt, Dung Ân biết người đằng sau muốn ngăn cản, nhưng cô vẫn tiếp tục.
Ông ta nằm trên ghế sô pha, cả người đều là máu, chỉ còn mí mắt đang giật giật. Nam Dạ Tước lấy chai rượu trong tay Dung Ân, ôm lấy cô từ đằng sau: “Đừng sợ, không sao nữa rồi.”
Hiếm khi anh dịu dàng như vậy, quả nhiên có tác dụng trấn an không ít. Thân thể căng cứng của Dung Ân dần trở nên mềm mại trong lòng Nam Dạ Tước, sau khi sự kiên trì tan rã, sức lực cũng bị rút hết.
“Con điếm… chết tiệt…” Ông ta hơi mở mắt: “Tao sẽ không… bỏ qua ày, tao, tao nhất định sẽ giết chết mày, tao sẽ tố cáo…”
Ánh mắt Nam Dạ Tước trầm xuống, khóe mắt lạnh lẽo, anh nâng chân thon dài đá vào mặt ông ta. Ông ta không kịp rên một tiếng, ngay lập tức hôn mê.
Dung Ân mệt mỏi trượt xuống, dựa vào người Nam Dạ Tước. Hai tay nắm chặt cánh tay anh như người chết đuối vớ được cọc, móng tay được cắt gọn gàng, xuyên qua áo anh, hằn lên da thịt.
“Chúng ta đi.” Nam Dạ Tước dìu Dung Ân ra ngoài, lần này, hình như anh làm hơi quá. Mặc dù trước đây cô từng làm việc ở Cám Dỗ, nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải những tình huống như thế này. Trong lòng Nam Dạ Tước dâng lên một chút áy náy, vẫn chưa kịp rõ ràng, đã biến mất không còn dấu vết. Chẳng lẽ, cô muốn dùng cách đó để được giải thoát?
Vừa mới ra khỏi phòng bao, đã gặp phải Diêm Việt đang đi đến, phía sau, là tổng giám Cố không biết rời đi từ lúc nào.
“Ân Ân.” Nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, anh ta cũng hoảng sợ. Trên mặt cô và cả trên tay đều có vết máu, không biết cô bị thương ra sao.
Nam Dạ Tước nắm chặt tay Dung Ân, chuẩn bị dẫn cô đi khỏi.
“Việt…” Lúc này, Dung Ân vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy Diêm Việt, sự lo lắng, sợ hãi đã biến mất hơn một nửa. Nhận thấy điệu bộ vô cùng thân thiết của Nam Dạ Tước, cô vội vàng giãy dụa.
“Buông cô ấy ra!” Diêm Việt sải bước về phía trước, tạo nên cuộc đối đầu trực tiếp lần đầu tiên giữa hai người đàn ông, như nước với lửa không thể dung hòa.
Nam Dạ Tước tăng thêm lực, cánh tay ôm chặt Dung Ân, nhưng lúc này cô không hề nhận ra, chỉ biết vùng vẫy: “Buông tôi ra…”
“Anh không nghe thấy cô ấy nói gì sao?” Trong đôi mắt màu hổ phách đã ẩn chứa tức giận, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.
Nam Dạ Tước biết, cho dù anh cứ ép buộc, hôm nay cũng không thể dẫn cô đi. Anh thua ở một điểm, đó là trái tim cô đã dành cho anh ta. Anh buông tay, không tức giận, ngược lại đè thấp thanh âm nói bên tai Dung Ân: “Em muốn đi cùng anh ta sao?”
Lời nói, mang theo ý hỏi mê hoặc, đáng tiếc lúc này Dung Ân nghe không hiểu, cô đẩy Nam Dạ Tước ra, mới đi hai bước, đã được Diêm Việt dang tay ôm vào lòng.
“Được.” Nam Dạ Tước nhếch môi cười, nhìn cảnh yêu đương thắm thiết trước mặt. Dung Ân không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy nụ cười của anh ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm và áp lực, chỉ cần nhìn qua một cái sẽ không thể chống đỡ: “Ân Ân, em sẽ phải quay lại cầu xin tôi.”
Truyện khác cùng thể loại
88 chương
156 chương
7 chương
43 chương
7 chương
42 chương
60 chương
40 chương