Hiên Ngọc Mặc đem Cổ Lỗ Lỗ đi chơi thực ra cũng không phải đến nơi nào xa lạ lắm, chính là phía sau hoa viên của phủ thái phó. Thật lòng Cổ Lỗ Lỗ không thích nơi này lắm, hoa viên rất xinh đẹp nhưng nàng chỉ thích những nơi đơn giản, trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, nàng ôm lấy cổ Hiên Ngọc Mặc. Hiên Ngọc Mặc vừa tức giận vừa buồn cười, cúi đầu nhìn kẻ đang quấy rối trong lòng ngực mình, “lần này bé con lại muốn làm gì nữa đây?” “Tiểu Mặc nhi, ngươi không phải là thái tử sao, thái tử hẳn nên ở trong cung a, ngươi vì cái gì lại đến ở phủ thái phó?” Cổ Lỗ Lỗ nháy mắt tỏ vẻ tò mò hỏi. Hiên Ngọc Mặc chạm nhẹ mũi nàng nói “Tiểu nha đầu thật nhiều chuyện, thái phó đại nhân là thầy của ta, ta đương nhiên phải đi theo người, huống chi trong cung cũng không phải là nơi thật tốt để học tập”. “Sư phụ?” Cổ Lỗ Lỗ hô to, “lão nhân kia cũng là thầy của ngươi? Ta thật nhìn không ra học vấn của hắn làm sao đạt đến trình độ uyên thâm được”. “Bé con, thái phó đại nhân tốt xấu gì cũng là cha của ngươi, ngươi nên tôn trọng người mới đúng”. Cổ Lỗ Lỗ không cam lòng khi bị cắt ngang, nàng không phải không tôn kính Cổ Thánh Thông, thật sự là ấn tượng tốt đối với hắn đã không còn, bởi vì ngay lúc nàng mới ra đời chính hắn đã cho đem nàng bỏ vào buồng sưởi tối tăm kia. Hiên Ngọc Mặc đem Cổ Lỗ Lỗ đặt vào ghế đá, Cổ Lỗ Lỗ bởi vì còn nhỏ, thân mình ngồi thẳng chưa được, chỉ có thể chổng bốn vó lên trời. Bình thường trẻ con giai đoạn này hẳn là đang bi bô tập nói, tuy rằng nàng từ hiện đại xuyên không đến, tình trạng này cũng có thể thông cảm, nhưng mà đối với người khác nhìn thấy cảnh này thật đáng buồn cười. “Tiểu Mặc Nhi, ta không thể nhìn thấy ngươi”. Cổ Lỗ Lỗ lớn tiếng kêu. Đã không nhìn thấy được hắn, nàng ở nơi này để làm gì. “Bé con, ngươi im lặng một chút được không, ta muốn luyện kiếm”. Luyện kiếm? Làm thế nào mà nàng lại quên người cổ đại dường như còn có thể luyện võ công đánh kiếm, với lại còn có khinh công, có dịp mở mang tầm mắt nàng làm sao có thể bỏ qua được, nghĩ vậy, thân thể nàng không ngừng vận động muốn đứng lên, ngọ ngoạy muốn nhìn phong thái Hiên Ngọc Mặc luyện kiếm ra sao. Chính là…aaa…aa Tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp hoa viên yên tĩnh, Cổ Lỗ Lỗ rớt xuống mặt đất, thực may mắn là mông chạm đất trước. Một trận đau đớn từ cái mông nhỏ của nàng truyền đến, nàng oa oa khóc lên. Hiên Ngọc Mặc có chút bắt đắc dĩ lắc đầu, một tay cởi tã lót trên người nàng cẩn thận xem xét. Cổ Lỗ Lỗ vừa định nói nam nữ thụ thụ bất thân, lại phát hiện bọn họ làm sao gọi là nam nữ, rõ ràng là một bé trai còn chưa trưởng thành cùng một nữ nhân mê sắc xuyên qua còn nằm trong tã lót mà thôi. “Bé con này thật không biết an phận, hiện tại không sao, xương cốt mềm như vậy chỉ sợ dễ gãy”. Hiên Ngọc Mặc lời nói mang theo chỉ trích, bất quá hắn thực lo lắng cho nàng. Cổ Lỗ Lỗ nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia vì lo mông của nàng bị gãy xương mà vội vã đứng lên, trong lòng vô cùng sung sướng.