Ái phi của trẫm là một đứa trẻ

Chương 13 : Não đậu hũ

“Tiểu Mặc nhi, ta cũng đã chuẩn bị xong, làm sao ngươi liền làm ngay đi?” Vẻ mặt Cổ Lỗ Lỗ nhìn qua thực vô tội, ánh mắt kia giống như có hơi thất vọng, nhưng những lời nàng nói lại làm cho Hiên Ngọc Mặc thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép. Cô bé này đến tột cùng là nghĩ cái quái gì thế này, vì sao không giống với nữ tử mà hắn từng gặp qua một chút nào. Những nữ tử khác ở tuổi này, đều nên có chút ngượng ngùng mới phải, nhưng Cổ Lỗ Lỗ, cư nhiên so với nam tử còn phóng khoáng hơn. Hiên Mặc Ngọc nhắm mắt lại, không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, xem ra vẫn là Thái Phó đại nhân nghĩ chu đáo, dù sao cũng đã mười hai tuổi rồi, lại cùng hắn ngủ chung một chỗ, nếu việc này truyền ra ngoài chẳng phải là tổn hại danh tiết nữ nhi rồi sao? Hiên Ngọc Mặc lại liếc mắt một cái, nhìn Cổ Lỗ Lỗ cười khổ, tuy rằng, nàng có lẽ một chút cũng không để ý. “Nha đầu, ngày mai ngươi quay về phòng ngủ của mình đi, ta và ngươi nay đều đã trưởng thành, lại ngủ chung như vậy, sẽ bị người ta nhìn vào chê cười.” Hiên Ngọc Mặc tận lực dùng ngữ khí dịu dàng nói, Cổ Lỗ Lỗ mặc dù tùy tiện, nhưng có đôi khi tâm tư rất tinh tế, nếu lời nói có lý, sẽ không đi náo loạn gây chuyện nữa. “Chê cười?” Cổ Lỗ Lỗ tròng mắt xoay tròn, đang nhớ lại ở thời hiện đại nàng xem một bộ phim truyền hình lời kịch kinh điển bên trong không biết tên là gì ,vì thế reo lên: “Ai dám nhìn ta chê cười ta sẽ nhìn lại hắn và cười vào mặt hắn.” Hiên Ngọc Mặc một hồi kinh ngạc. Nha đầu kia tư tưởng quả nhiên không giống với thường nhân, chẳng lẽ nàng thật sự là hoàng hậu Khuynh Thành chuyển thế? Đột nhiên nhìn lại bộ dạng lưu manh này, trông cũng có chút hiền lành tốt bụng. Hắn có chút xấu hổ ho một tiếng, tiểu nha đầu nếu nghe không hiểu, vậy hắn vẫn nên tiến hành dạy dỗ một chút. “Ta nói là, ngươi nay đã trưởng thành,lại ngủ ở chỗ này của ta, đối với thanh danh của ngươi sau này cũng không tiện.” “Thanh danh? Cái đó có đáng giá tiền không? Ta với ngươi ngủ cùng nhau ai dám nói gì, bản thân ngươi là thái tử, nếu ai nói gì ngươi thì ngươi hãy giết hắn chu di cửu tộc là xong.” Cổ Lỗ Lỗ bộ dáng vẫn như cũ chính là cười híp mắt. “Lỗ Lỗ, ngươi quả thật là nghe không hiểu ý của ta, hay là đang giả vờ ngây ngốc?” Cổ Lỗ Lỗ nhíu nhíu mày, “Ta thực nghe không hiểu, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Hiên Mặc Ngọc hít sâu một hơi.“Ý ta là , ta và ngươi hiện tại nam nữ hữu biệt, sau này nên chú ý một chút mới tốt.” Hắn lo lắng nhìn Cổ Lỗ Lỗ, sợ tiểu nha đầu này sẽ nghĩ ra lý do lộn xộn gì nữa, hắn thừa nhận nếu nàng còn nói gì nữa, hắn cũng không còn lý do phản kháng, nhất định tắc trách rồi bỏ qua cho nàng. Cổ Lỗ Lỗ im lặng nhắm mặt, miệng chu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nín thở tới đỏ ửng, chờ mãi không thấy gì, cuối cùng khó khăn nghẹn ngào thốt ra mấy chữ: “Hiên Ngọc Mặc, não ngươi làm bằng đậu hũ.” Nói xong liền bò xuống giường rồi tông cửa xông ra ngoài.