Ái phi của trẫm là một đứa trẻ

Chương 14 : Chơi trò mất tích

Não đậu hũ? Hiên Mặc Ngọc suy nghĩ thật lâu rốt cục gật đầu khẳng định, đậu hủ căn bản chính là không có đầu óc,nha đầu Cổ Lỗ Lỗ kia tại sao nói hắn là não đậu hũ nhỉ? Hắn có chút bận tâm nhìn cánh cửa mở rộng, hắn có nên đuổi theo nàng hay không? Nếu đuổi theo nàng, hắn có thể khẳng định đến cuối cùng hắn lại đầu hàng. Nếu không đuổi theo,nửa đêm canh ba này vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Ở trong lòng tự cân nhắc hồi lâu, Hiên Mặc Ngọc vẫn quyết định trước tiên hãy nhịn xuống, đuổi theo hướng cửa đi ra ngoài. Nha đầu kia không tuân theo quy củ gì hết, để nàng chịu khổ một chút cũng là tốt cho nàng, về sau không dám gây chuyện nữa, huống chi phủ Thái Phó này thủ vệ dày đặc, tuyệt đối không phát sinh chuyện gì xấu được. Đầu hắn tựa vào góc giường, vô ý thức nâng tay vuốt ve cổ mình, cảm xúc mềm mại vừa mới trôi qua vẫn chưa biến mất. Hắn không phải không thừa nhận, hắn đối với hành vi của Cỗ Lỗ Lỗ, trong tiềm thức kỳ thật cũng không ngăn cấm. Cổ Lỗ Lỗ chạy đi một đoạn, lại quay đầu nhìn về phía sau một chút. Ở trong lòng nhịn không được thầm oán hận, tiểu tử Mặc nhi, cư nhiên không có đuổi theo, yên tâm để mặc nàng một mình chạy ra ngoài. Nàng thất bại liền dừng bước ngồi dưới đất, ô ô, chính là bi kịch thế giới, cha luôn nghiêm khắc, mẫu thân yếu đuối không dám nói, ngay cả người duy nhất từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tiểu Mặc nhi cũng không cùng nàng chơi đùa, điều này làm cho nàng không cách nào chịu nổi a. Hừ! Cổ Lỗ Lỗ bỗng nhiên đứng lên, hai tay chống nạnh, rất giống một bà nội trợ. Nàng cũng không tin bọn họ đều nhẫn tâm như vậy, nàng nhất định phải làm ra một chuyện kinh thiên động địa. Đó chính là, chơi trò mất tích! Gọi hắn, hắn không thèm đuổi theo ra ngoài, cũng không cùng nàng chơi đùa, lại dám chọc tức nàng như vậy, nàng sẽ khiến cho hắn hối hận. Cổ Lỗ Lỗ sau khi nghĩ thông suốt, lúc này mới ngâm nga hát tiểu khúc, chạy về phía căn phòng tối đen.Địa hình Tử Vân các này nàng rất thông thạo. Bởi vì, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, có ai nghĩ được rằng người mất tích lại ở gần ngay trước mặt đâu. Cổ Lỗ Lỗ sờ lên cằm âm thầm tự khen mình tài trí thông minh. Nhưng chỉ chốc lát, mặt liền xụ xuống, nhưng như vậy thì nàng không thể ôm tiểu Mặc nhi, gặm tiểu Mặc nhi sao? nàng cũng không xác định được bản thân mình có thể chịu được hay không. Đêm, một mảnh tối đen phủ kín mọi nơi. Ngẫu nhiên có tiếng quạ kêu vang vọng giữa không trung, Cổ Lỗ Lỗ ở phía sau Tử Vân các, trong căn phòng chứa củi bé nhỏ cố gắng tìm vị trí thoải mái, ôm hai tay ngủ tiếp. Mặc dù có chút lạnh lẽo, nhưng nàng tin tưởng là mưa gió qua đi cầu vồng sẽ rực sáng, nàng quyết định rồi, Tiểu Mặc Nhi sẽ phải luôn phục tùng theo ý nàng.