Ái phi của trẫm là một đứa trẻ

Chương 12 : Ta chuẩn bị xong rồi

Hiên Ngọc Mặc quả nhiên đấu không lại Cổ Lỗ Lỗ, có đôi khi hắn nghĩ rằng, nha đầu này có phải do lão thiên phái tới tra tấn hắn hay không? nàng giống như là một loại khắc tinh của hắn, luôn khiến hắn thấy ủy khuất, mỗi khi nàng rớt nước mắt hắn lại chịu không nổi, buộc lòng phải ngoan ngoãn đầu hàng. Chẳng hạn như hiên tại, hắn buồn cười nhìn Cổ Lỗ Lỗ giống y con bạch tuộc, chảy nước miếng vào trong lòng ngực hắn, bộ dạng khi ngủ giống như đang phiền não chuyện gì đó, không giống cô bé chút nào. Nhưng chỉ cần tỉnh lại, nàng sẽ bắt đầu tìm hắn đùa chơi, làm cho hắn không còn chìm đắm trong sách. Không biết là cố ý hay vô tình, Cổ Lỗ Lỗ tựa hồ không thích hắn mỗi ngày đều cắm đầu vào sách vở, trong lòng hắn biết nàng thầm oán hắn đã quên mất nàng, cho nên nhiều khi cũng không so đo cùng nàng . “Nha đầu, với bộ dạng này của ngươi, ngày sau ta đi rồi một mình ngươi phải làm sao bây giờ?” Hắn vỗ về cái trán của nàng nhẹ nhàng nói. Trong lúc ngủ mơ Cổ Lỗ Lỗ khẽ run lên, sao lại thế này, tự nhiên nàng cảm thấy bất an đến kỳ lạ. Bất quá mặc kệ, hôm nay chạy một ngày đã mệt rồi, nàng tranh thủ thời gian ngủ dưỡng sức đủ tinh thần trước, ngày mai lại bị Hạ Hương – tên tay sai luôn dùng thủ đoạn hèn hạ lôi nàng trở về . Thời điểm nửa đêm, trực giác mách bảo cho Hiên Mặc Ngọc biết trên cổ hắn có vật gì đó đang ngọ nguậy, lông mày của hắn vừa mới phản xạ có điều kiện hướng cổ mình sờ soạng, lại đụng phải một cái gì đó mềm nhũn. Cái gì mềm mại như vậy nhỉ, là cái gì nhỉ? Lại cẩn thận sờ sờ, hắn lập tức tỉnh táo lại. Cái gì đó mềm mại chính là khuôn mặt tròn tròn của Cổ Lỗ Lỗ. Giờ phút này nàng nhoài người hướng lòng ngực của hắn, dùng sức mút lấy cổ của hắn. Trời ơi ! Hiên Mặc Ngọc vuốt ve trán của mình, hắn không biết đã nói với nàng qua bao nhiêu lần rồi, không thể tùy tiện dùng miệng chạm vào hắn, lần nào nàng cũng bỏ ngoài tai lời hắn nói, sau đó không đến một khắc đồng hồ sau lại tiếp tục lưu lại nước miếng trên mặt cũng như trên cổ hắn. Cũng không biết từ lúc nào đã thành thói quen, tiểu nha đầu kỳ quái này luôn cho mình là đúng, hơn nữa vẫn cho như vậy chưa đủ gần gũi. Xem ra, cho nàng bài học là điều cần thiết. Hiên Ngọc Mặc ôm Cổ Lỗ Lỗ, sau đó xoay người một cái đem nàng đặt ở dưới người mình.Hai tròng mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ở trên mặt nàng đánh giá qua . Hắn nghĩ đến nữ tử mười hai tuổi, đại khái đều nên biết chút chuyện nam nữ thụ thụ bất thân rồi, nhưng Cổ Lỗ Lỗ dâu có sự giác ngộ như vậy, giờ phút này trên mặt nàng căn bản không có sợ hãi cùng chả ngượng ngùng, ngược lại, nhìn qua giống như là. . . . đang mong đợi? Hắn điên rồi, không phải hắn điên rồi chính là đầu óc nha đầu bị cháy hỏng rồi. “Lỗ Lỗ à Lỗ Lỗ, sau này không được lén tấn công ta như vậy nữa, nếu không một khi ta tức giận lên sẽ không để ý tới ngươi nha”. Hiên Ngọc Mặc nói hết lời, đang muốn rời khỏi nàng, nàng nhanh nhẹn trở tay ôm lấy cổ của hắn. Cười tủm tỉm nhìn hắn nói: “Tiểu Mặc nhi, ta cũng đã chuẩn bị xong, làm sao ngươi liền làm ngay đi?”