Ác Nữ Quay Về
Chương 82 : Danh tiết hoàn toàn bị hủy hoại
Đại phu nhân nhìn một mảnh hỗn loạn trước mắt, quả thực tim như muốn vọt lên não, vội vàng ngăn lại trước mặt Lăng Thanh Dương, một mặt hối lỗi nhìn Bắc Đường Ngôn và Bắc Đường Kỳ: "Hai vị Vương gia xin thứ tội, trong phủ hiện tại có chút bất tiện, vẫn xin hai vị Vương gia dời bước cho."
"Đại phu nhân e là không thể giải quyết nhỉ?"
Bắc Đường Kỳ không hề có chút ý muốn nể tình, nhưng lại không nghĩ tới Lăng Thanh Dương bên này vừa nhìn thấy Bắc Đường Kỳ liền bước thẳng tới, khỏa thân nhào tới phía Bắc Đường Kỳ.
Bắc Đường Kỳ nhanh tay lẹ mắt né sang chỗ khác, Lăng Thanh Dương do sơ ý nên trực tiếp ngã nhào trên đất, mặc dù bị đau, nhưng lại không tỉnh táo lại được, ngược lại lại hướng về phía Bắc Đường Ngôn phóng tới.
Bắc Đường Kỳ trốn đến khu vực an toàn, vỗ vỗ tim nhỏ của mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "May mà Bản vương nhanh nhạy, nếu không thì vô ý, sẽ hủy Đại tiểu thư mất!"
Nhìn xem dáng vẻ ghét bỏ của Bắc Đường Kỳ, sắc mặt Đại phu nhân chợt tái xanh, nhất là khi nhìn thấy Lăng Thanh Dương bất chấp đuổi theo Bắc Đường Ngôn chạy khắp tứ phía, càng cảm thấy thể diện cả đời này của mình đều bị ném đi hết rồi.
Lăng Thanh Ngọc thấy Lăng Thanh Dương vậy mà lại bám riết quấn lấy Bắc Đường Ngôn_người mà nàng ta thầm thương trộm nhớ, lập tức liền sốt ruột, tiến lên một bước hung hăng cho Lăng Thanh Dương một bạt tai: "Náo như vậy đã đủ chưa!"
Cơ hồ là cùng một khắc ấy, Lăng Nhược Hi âm thầm nháy mắt với Liễu Tuyền, Liễu Tuyền khó hiểu xoay người sang chỗ khác, nhưng lại lén bắn ra một cây kim châm từ trong tay áo, không hề có sơ hở cắm vào đầu của Lăng Thanh Dương.
Lăng Thanh Dương bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhìn lại trong viện của mình người đứng vây xem tấp nập, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, ánh mắt bỗng nhiên rơi trên gương mặt của Bắc Đường Ngôn, vội vội vàng vàng phúc thân: "Thần nữ ••••••• A!"
Cúi đầu nhìn xuống, Lăng Thanh Dương lúc này mới phát hiện mình vậy mà lại thân trần như nhộng đứng ở đó, lập tức thét ầm lên.
"Aiyo, cái mồm này, lỗ tai của Bản vương thật sự quá đáng thương đi mà!" Bắc Đường Kỳ chậc chậc xoa xoa lỗ tai vừa bị tra tấn bằng âm thanh, một mặt ủy khuất.
Không ai giữ ngươi ở lại đây để nghe rồi lại phàn nàn này kia có được không? Là chính ngươi có đuổi thế nào cũng không chịu đi đấy có được không!
Đại phu nhân thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn mang một bộ dáng thật bất đắc dĩ, lấy áo khoác trong tay khoác lên người Lăng Thanh Dương, lạnh lùng nhìn đám hạ nhân chung quanh: "Còn thất thần ra đấy làm gì? Đưa Tiểu thư đi thay quần áo nhanh lên!"
Vừa nói, vừa đặt ánh mắt lên người Lăng Thanh Ngọc, ánh mắt này không được tính là thân thiện lắm, thậm chí còn có chút hùng hổ dọa người.
Lăng Thanh Ngọc cũng biết vừa rồi mình có chút xúc động, cho nên liền cúi đầu, cũng không dám đối mặt với Đại phu nhân.
Lăng Nhược Hi lúc này đỏ hoe mắt tiến lên một bước, kéo cánh tay của Lăng Thanh Dương, ngẹn ngào nói: "Đại tỷ tỷ, tỷ cũng đừng đau buồn quá, muội biết, nhất định là tỷ bị người khác hãm hại!"
Hiện giờ cả người Lăng Thanh Dương đều rơi vào trạng thái mơ hồ, nàng ta căn bản không biết chuyện gì xảy ra, vì sao lại biến thành cái dạng này, chỉ cần nghĩ tới bản thân mình trần như nhộng bị người xem đi xem lại, Lăng Thanh Dương thực sự muốn ngay lập tức đi tìm cái chết.
Nhất là lúc nhìn thấy dáng vẻ Lăng Nhược Hi giả mù sa mưa, càng cảm thấy nổi trận lôi đình, hung hăng đẩy một cái, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi cút ngay cho ta! Đồ sao chổi nhà ngươi, đều là ngươi, đều do ngươi mà ra cả!"
Lăng Nhược Hi đã sớm liệu đến kết quả như vậy, cho nên căn bản cũng không để ý, nhưng lại thừa dịp đang loạn rút kim châm trên đầu Lăng Thanh Dương ra, không hề để lại một chút dấu vết nào.
Liễu Tuyền tiến lên một bước, đỡ Lăng Nhược Hi dậy, lạnh lùng nhìn Lăng Thanh Dương, khinh thường nói: "Chính ngươi không biết xấu hổ, lại còn trách người khác làm gì?"
Lăng Nhược Hi nhân thể, nghe thấy lời nói ấy của Liễu Tuyền thì xém chút bật cười ra tiếng, lúc đầu xem như Liễu Tuyền đối với mình cũng là đã đủ ác mồm ác miệng, lại không ngờ rằng con người hắn vậy mà cũng tinh tế thật.
Sắc mặt của Đại phu nhân càng trở nên thêm khó coi, lúc này đã không còn tâm tư đâu mà để ý nhiều thứ nữa, trực tiếp quét ánh mắt đặt trên người gã hán tử quần áo không chỉnh tề đứng bên cổng: "Đem người này trói lại cho ta!"
Lăng Thanh Ngọc trước đó không hề chú ý tới gã nam nhân này, bây giờ nhìn lại, còi báo động trong lòng vang lên inh ỏi, đây không phải là một trong hai nam nhân nàng ta tìm đến để gây tai họa cho Lăng Nhược Hi đấy sao? Còn một kẻ nữa đi đâu rồi?
Vô thức nhìn lại phía Lăng Nhược Hi, vừa vặn đụng phải ánh mắt tựa như cười nhưng lại không phải cười của Lăng Nhược Hi, lập tức cảm thấy trong lòng hơi hồi hộp, vội vàng nói: "Có ai không! Đem cái gã làm ô nhiễm sự trong sạch của muội muội trói lại cho ta, kéo ra ngoài đập chết hắn cho ta!"
"Thanh Ngọc tiểu thư đây hẳn là đang định giết người diệt khẩu ư?" Giọng nói của Bắc Đường Kỳ không lớn mấy, lại có thể chứng thực rõ nhất tội của Lăng Thanh Ngọc.
"Vương gia đây là ý gì? Muội muội bây giờ phải chịu ủy khuất như vậy, e rằng vừa nhìn thấy sự ô uế đến thế lại sẽ càng thương tâm, chẳng lẽ thần nữ không được giết hắn sao?"
Lăng Thanh Ngọc nói từng câu từng chữ gần như muốn rỉ máu, nếu không phải đã sớm biết bản mặt ghê tởm của nàng ta, thật đúng là sẽ cho rằng nàng ta chính là một tỷ tỷ tốt ra mặt thay cho muội muội.
Người nam nhân nghe Lăng Thanh Ngọc nói như vậy, lập tức nhẫy cẫng lên, vội vàng hô toáng lên: "Xin Thanh Ngọc tha mạng! Còn không phải là do Tình Tuyết_người của ngài gọi tiểu nhân tới sao? Vừa vào cửa đã nhìn thấy Đại tiểu thư như vậy rồi, thật sự không có quan hệ gì với tiểu nhân đâu!"
Nghe đến đó, Đại phu nhân tựa như cũng đã hiểu rõ chuyện gì, sắc mặt nhìn Lăng Thanh Ngọc cứ như nhìn thấy kẻ thù, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Là ngươi gọi hắn đến?"
Lăng Thanh Ngọc run rẩy một trận trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra một bộ mặt thập phần ủy khuất: "Mẫu thân minh giám! Nữ nhi sao lại có thể làm ra chuyện như vậy được? Nhất định là kẻ bần hèn này đang nói hươu nói vượn!"
Lăng Nhược Hi nhìn Lăng Thanh Ngọc như thế, thực cảm thấy nàng ta không đi làm nội ứng trong trại địch cũng đáng tiếc thật, tiến lên phía trước, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của Đại phu nhân, nhu thuận nói: "Nhược Hi biết Đại bá mẫu tức giận, nhưng mà hiện giờ cũng không phải là lúc để hoài nghi người một nhà chúng ta, Đại tỷ tỷ như vậy, nhất định là có nguyên nhân của sự tình, không bằng, mời Liễu công tử bắt mạch cho Đại tỷ tỷ đi?"
Mặc dù Đại phu nhân biết Lăng Nhược Hi cũng không phải là kẻ tốt lành gì, nhưng lời này lại là ý muốn trong lòng Đại phu nhân, hừ lạnh một tiếng, hất tay Lăng Nhược Hi ra, thản nhiên nói: "Vậy làm phiền Liễu công tử rồi."
"Không cần bắt mạch, Đại tiểu thư trúng phải Thanh Ti Nhiễu." Liễu Tuyền căn bản cũng không muốn tiến lên bắt mạch, trực tiếp nhàn nhạt mở miệng.
Nghe đến đó, sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc càng trở nên thêm khó coi, nhưng rất nhanh liền kịp thời lấy lại phản ứng, trực tiếp hướng mũi dùi về phía Lăng Nhược Hi: "Tam muội muội! Muội thực sự quá tàn nhẫn mà!"
Lăng Nhược Hi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại mang vẻ mặt không hay không biết: "Thanh ngọc tỷ tỷ đây là có ý gì?"
"Có ý gì? Cứ xem như ngày thường Thanh Dương đối với muội có phần hơi nghiêm khắc một chút, nhưng muội cũng không thể cùng với người ngoài, hãm hại muội ấy như vậy chứ, cho dù có nói thế nào đi nữa, muội ấy cũng là tỷ tỷ ruột thịt của muội mà!" Lăng Thanh Ngọc liều mạng hất thau nước bẩn lên đầu Lăng Nhược Hi, cũng chính là vì hòng rửa sạch hiềm nghi của mình.
Lăng Nhược Hi nghe đến đó, hai mắt đẫm lệ, gắt gao cắn môi dưới, tựa như là phải chịu ủy khuất cực lớn: "Thanh ngọc tỷ tỷ, Nhược Hi thật sự nghe không hiểu, cả ngày hôm nay, Nhược Hi vẫn luôn đánh cờ cùng với Liễu công tử trong viện của mình, thực sự không biết đã đắc tội gì với hai vị tỷ tỷ, mà lại phải đặt tội danh lên đầu của Nhược Hi như vậy, đôi vai của Nhược Hi gầy yếu, thật sự không thể đảm đương nổi đâu!"
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
56 chương
76 chương
129 chương
71 chương