Bi kịch của Ngô Song bắt đầu vào một buổi trời trong nắng sớm.  Sáng sớm hôm đó, Ngô Song ra khỏi nhà chạy bộ trên đoạn đường mà mọi ngày cô vẫn chạy qua. Khi đi ngang khách sạn Thời Đại cũng nằm trên con đường này, cô nhìn thấy Vương Trường Tuấn, bạn trai quen được ba tháng của Ngô Song.  Hắn mặc một thân tây trang sang trọng, ôm trong lòng người đẹp, tình chàng ý thiếp từ cửa khách sạn đi ra.  Nhìn một màn này, trong đầu Ngô Song bỗng dưng trống rỗng, cô dừng chân, đứng như pho tượng nhìn chằm chằm hai người phía đối diện.  Có lẽ đang thân mật nói gì đó, đôi cẩu nam nữ này lại không phát hiện Ngô Song đứng bên kia đường từ bao giờ. Hồ ly tinh kia rất tự nhiên kiểng chân hôn lên khoé môi Vương Trường Tuấn, ngọt ngào gọi một tiếng: "Tiểu Tuấn Tuấn". Một nổi căm giận xông thẳng lên đầu Ngô Song, cô đè gằn giọng, nghiến răng nghiến lợi từ trong miệng phun ra ba chữ: "Vương! Trường! Tuấn!" Đôi cẩu nam nữ giật mình, Vương Trường Tuấn xoay người, nhìn Ngô Song với ánh mắt không thể tin được. Thấy cô một thân mặc đồ thể thao, lại để mặt mộc, sắc mặt xanh mét của Ngô Song, mặt Vương Trường Tuấn trở nên trắng bệch, khó nhọc mở miệng: "Ngô... Ngô Song?" Ngô Song không trả lời, vài bước đã đi qua bên kia đường, chỉ vào cô gái đứng bên cạnh hắn, hỏi: "Cô gái này là ai?" Vương Trường Tuấn phản ứng lại, vội đẩy cô gái kia ra, lắp bắp trả lời: "Đây...... đây là em...... em họ của anh....." Ngô Song chất vấn: "Các người ở khách sạn làm gì? " "Không..... không làm gì cả, là em ấy đến đây chơi......anh định dẫn em ấy đi dạo...." "Đồ xảo biện, tôi mà tin cô ta là em họ anh mới là lạ." Hồ ly tinh kia một bên cầm tay dựa vào người Vương Trường Tuấn, nhìn về phía Ngô Song với ánh mắt đầy ý khiêu khích.  "Thôi đi, đừng làm loạn." Vương Trường Tuấn xấu hổ mà đẩy ả kia ra, quay sang nhìn Ngô Song cười dỗ ngọt: "Song Song, em đừng hiểu lầm, em họ anh có tính hay đùa thôi. Ha ha..."  "Ha ha..." Ngô Song cười theo hắn, bỗng nhiên vươn tay, không chút do dự mà tát lên mặt hắn một cái. Bốp!  Một tiếng chói tai vang lên, Vương Trường Tuấn choáng váng, ả hồ ly tinh cũng bất ngờ. Chỉ có Ngô Song oán hận nhìn chằm chằm tên khốn kia, lòng bàn tay đỏ lên, run nhẹ.  "Ngô Song, cô điên rồi à, sao lại đánh tôi." Vương Trường Tuấn lấy tay bưng mặt, trong nháy mắt bộ dạng trở nên hung dữ đáng sợ.  "A, mới có con ruồi đậu trên mặt anh đó." Mặt Ngô Song vẫn thản nhiên như đang nói thật.  Vương Trường Tuấn thẹn quá hoá giận: "Cô nói láo!" "Tôi không nói láo, không tin anh xem, nơi này còn có một con." Cô nói xong, không đợi Vương Trường Tuấn lấy lại tinh thần, vươn tay, " bốp ", hướng đến mặt bên kia của hắn mà đánh.  Nháy mắt, gương mặt trắng nõn của Vương Trường Tuấn xuất hiện hai dấu tay hồng hồng, trái phải hai bên, thập phần đối xứng.  "Cô.... cái bà điên này, người đàn bà đanh đá, cô dựa vào cái gì dám đánh tôi? Mẹ tôi cũng chưa từng đánh tôi, cô dựa vào cái gì lại dám? Tôi liều mạng với cô!" Vương Trường Tuấn thật sự nổi giận, không màn đến hình tượng mà tiến lên muốn liều mạng với Ngô Song.  Thấy cảnh này, ngay cả đám bảo vệ của khách sạn cũng đều vì Ngô Song mà đổ mồ hôi. Đang muốn lao ra khuyên can, trăm ngàn lần không nghĩ tới, đối mặt với người đàn ông cao lớn đang lao tới như chó điên cắn càng, Ngô Song chỉ nhẹ nhàng tránh né vài cái đã thoát được. Vương Trường Tuấn không kịp phản ứng, lại dùng sức quá mạnh liền ngã xuống, mông hướng thẳng lên trời tạo tư thế quỳ rạp trên mặt đất, rên đau hừ hừ.  Sự việc bên này ầm ĩ như vậy, người đi đường vây lại xem, mà hồ ly tinh đứng một bên cũng ngẩn người.  Một lúc sau, ả mới lấy lại tinh thần, lớn tiếng hô hoán: "Trời ơi, đánh người, người đàn bà đanh đá này đánh người."  Ngô Song không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn ả ta một cái, lập tức sát khí quay quanh tứ phía.  Hồ ly tinh liền ngậm miệng, chạy qua đỡ lấy Vương Trường Tuấn, vừa đỡ miệng vẫn không ngừng lải nhải: "Bà điên này ở đâu ra vậy, nói đánh người liền đánh người, hung dữ muốn chết, còn ra tay mạnh như vậy, hèn gì chẳng có đàn ông nào cần....... Ôi ôi, tiểu Tuấn Tuấn, anh không sao chứ, để em xem có chỗ nào bị thương không...." "Cô tránh ra!" Vương Trường Tuấn đẩy ả ra, lảo đảo tự mình đứng lên, đi về phía Ngô Song.  Ngô Song không nhích một bước chân, vẫn điềm nhiên đứng đó, bình tĩnh nhìn hắn lại gần.  Hiện tại hắn rất tức giận, tóc tai bù xù, trên mặt chỗ xanh chỗ tím đan xen. Dáng vẻ bây giờ của hắn khác xa với ba tháng trước, ôn hoà lễ độ, luôn miệng nói "Em là nữ thần của anh." Là một thanh niên anh tuấn nho nhã.  Đến gần, Vương Trường Tuấn không dám động thủ, mà chỉ vào mặt Ngô Song lớn tiếng kêu gào: "Ngô Song, đừng cho là tôi không dám đánh cô, vì coi cô là phụ nữ tôi mới không so đo với cô. Cô nghe cho rõ đây, tôi muốn chia tay cô, hiện tại, lập tức!" "Tốt, vậy anh đem tây trang trả lại cho tôi đi." Ngô Song ngước mắt, khinh thường mà liếc hắn một cái.  "Được, ai cần bộ đồ này của cô chứ!" Vương Trường Tuấn nhanh chóng lột sạch tây trang, ném trên mặt đất.  "Còn có áo sơ mi." Vương Trường Tuấn luyến tiếc, vẻ mặt do dự.  "Sao? Không muốn trả?"  "Đây, cái áo này khó coi muốn chết, tôi mặc nó vì cho cô chút mặt mũi thôi. Cầm đi!" Vương Trường Tuấn đem áo sơ mi cở ra, thân trên chỉ còn lại cái cà vạt màu hồng phấn trơn bóng đeo trên cổ. Trên người còn nhìn thấy có vài ba vết cào xanh đỏ, nhìn thật buồn cười.  Xung quanh mọi người cười rộ lên.  Vương Trường Tuấn cảm thấy mất mặt, dứt khoát tháo cà vạt vứt trên mặt đất. "Này là tôi trả cho cô, cầm về cho cả nhà cô mặc." Thật không thể tin lời này là do Vương Trường Tuấn nói, Ngô Song nắm chặt tay kìm chế cơn giận giữ, "Ai muốn lấy cà vạt của anh, trả quần lại cho tôi."  Người vây lại xem ngày càng nhiều, rốt cuộc hắn vẫn không muốn trả lại quần, xanh mặt cảnh cáo: "Ngô Song, cô đừng có làm tới."  "Tôi chỉ là đòi lại đồ của mình, anh đừng có mặt dày không trả."  "Tôi......" Vương Trường Tuấn nghẹn họng, hai mắt đảo nhìn xung quanh, phát hiện có không ít người vây xem và lấy điện thoại ra chụp ảnh.  Phút chốc mặt hắn tái nhợt, cắn răng hạ giọng, nói: "Ngô Song, cô đừng ép người quá đáng. Nói gì đi nữa chúng ta ở bên nhau cũng đã ba tháng, lại làm cùng công ty, sớm chiều gặp mặt, nếu chia tay cũng không cần làm khó coi như vậy."  "Ba tháng." Ngô Song cười lạnh, "Anh cũng nhớ chúng ta quen nhau ba tháng, lý nào không biết mỗi ngày tôi đều chạy bộ qua nơi này? Là anh thiếu suy nghĩ hay trong lòng anh không thèm để tâm."  Bị nói trúng tim đen, Vương Trường Tuấn cũng không cần che giấu, "Ba tháng thì đã sao, bên nhau ba tháng rồi mà đến ngón tay cô vẫn không cho tôi chạm vào. Nếu không phải vì cô có nhà ở nội thành, thì sao tôi thèm bên cô bấy lâu?  Ngô Song, tôi nói cho vô biết, cô đừng tưởng mình có nhan sắc, có năng lực thì nam nhân sẽ quỳ gối dưới chân cô, nằm mơ đi! Tính cách của cô lạnh như băng, hung dữ, tính tình lại như con trai, ai chịu nổi? Cô biết trong công ty mọi người ngầm gọi tôi là gì không? Là Ninja Rùa!  Tôi nói cho cô biết, không có tên đàn ông nào chịu nổi cô quá ba tháng đâu, toàn công ty chỉ có Vương Trường Tuấn tôi chịu ép mình hẹn hò với bà cô già như cô thôi!"  Vương Trường Tuấn lớn giọng kêu gào, nói một lèo rõ ràng rành mạch, mọi người xung quanh nghe xong chấn động không thôi. Xung quanh lập tức im bặt. Mọi người hết nhìn Vương Trường Tuấn lại ngó đến Ngô Song phía đối diện. Ánh mắt họ có người đồng tình, có người cười nhạo, nhưng đa số đều chờ xem kịch vui. Chờ mong nữ chính phản ứng lại.  Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên mặt Ngô Song không nhìn ra biểu cảm gì, bỗng nhiên tay cô giật giật.  Mới vừa ăn hai cái tác, Vương Trường Tuấn thấy thế liền nhanh tay che mặt, lùi lại một bước. Đáng tiếc một bước kia chưa kịp lui đã thấy Ngô Song nhanh như chớp, giơ chân nhắm thẳng hạ bộ của hắn mà đá tới.  Vương Trường Tuấn nặng nề ngã xuống, hai tay che lại hạ bộ, nằm trên mặt đất đau đớn lăn qua lại vài vòng. Miệng không ngừng rên la như tiếng đồ tể giết heo, trong tiếng kêu tê tâm liệt phế còn kèn theo tiếng mắng: "Con tiện nhân này, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kiện cô, cho cô ngồi tù."  "Được, tôi chờ! " Ngô Song nói xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay đầu ưỡn ngực, nhanh chóng rời đi.  .........  Xui xẻo không chỉ có thế.  Có lẽ ông trời đồng cảm với Ngô Song, làm không khí bỗng chốc thêm bi thương. Mới khi nảy trời còn nắng sớm, bỗng nhiên mây đen giăng đầy, tí tách trời đổ cơn mưa.  Ngô Song không mang dù, thê thảm lê từng bước trên đường.  Tuy rằng ba tháng cũng không có gì ghê gớm, cô cũng đã hung hăng xả hận trên người Vương Trường Tuấn. Lòng tự trong cao ngạo không cho phép cô lộ ra một chút bi thương. Thế nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Chắc ảnh hưởng bởi không khí bên ngoài. Cái thời tiết chết tiệt này!  Ngô Song cúi đầu mắng một tiếng, bên tai bỗng nghe được tiếng kêu cứu: "Cứu mạng, cướp, bắt ăn cướp......"  Ngô Song ngẩng đầu, theo tiếng kêu nhìn lại thấy một tên đàn ông mặc đồ đen, trong tay hắn cầm túi xách nữ, đang chạy như bay.  Mà phía sau hắn còn có bà bác thở hồng hộc đuổi theo. Vội kêu lên mong mọi người xung quanh giúp đỡ: "Mau, bắt lấy tên kia, hắn đã cướp lấy túi xách của tôi, bắt hắn lại a." Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn lao ra như mũi tên, không chút do dự chặn đường tên cướp.  Chặn đường, nhấc chân, xoay người, bắt lấy tay hắn...một loạt đọng tác dứt khoát. Ngay cả Ngô Song cũng chưa nghĩ đến, nàng có thể nhanh nhẹn ra đòn và tránh né như thế.  Tên cướp xui xẻo gặp phải Ngô Song, chịu đừng cơn đau, xoay người, còn tưởng mình gặp phải cảnh sát. Không nghĩ lại thấy được một cô gái tóc ngắn thanh tú đứng phía sau. Ngay lập tức, tên cướp móc ra một con dao sắc nhọn, uy hiếp: "Tôi cảnh cáo cô, đừng xen vào chuyện của người khác. Nếu không đừng trách tôi không khách khí..." Ngô Song căn bản không thèm nghe hắn nói hết, chỉ thấy cô không chút do dự xông lên phía trước, trực tiếp đá rơi con dao. Không để tên cướp kịp phản ứng đã bắt lấy cánh tay của hắn, quay người lấy phần lưng chống đỡ, mạnh mẽ nắm lấy vai của hắn mà quật ngã.  Cô quật ngã tên cướp, dùng hết sức bình sinh quật hắn, lại cộng thêm sự tức giận tên bạn trai phản bội khốn kiếp khi nảy, dám cùng con hồ ly tinh kia vụng trộm sau lưng mình.  Đáng thương cho tên cướp đã ngất xỉu, hắn còn chưa kịp rên một tiếng.