Ác mộng của đêm
Chương 91 : Một Lữ Khách Thời Gian Khác
Hơn mười nhà homestay bị đốt cháy, lửa phóng lên tận trời.
Ngọn lửa được gió núi thổi, không ngừng lan ra.
Một ngày nghỉ lễ vui vẻ của khách du lịch, không ngờ biến thành một trận náo loạn đầy nguy hiểm.
Cả một vùng trời được chiếu sáng, giống như trong màn đêm xuất hiện một vầng ráng chiều.
Không thể đếm hết số lượng du khách ra bên ngoài tránh lửa, sau đó chứng kiến sự kiện nổ súng.
Khiến tất cả mọi người điên cuồng chạy trốn.
Cuối cùng chỉ còn lại hai tên tội phạm, hoà mình vào đám đông.
Một người kéo theo Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân nhanh chóng đến bãi đỗ xe dưới núi.
Lữ khách thời gian còn nhiều, bọn chúng có thể nhanh chóng tìm đồng bọn mới.
Điều bọn chúng cần làm lúc này là lên xe rời khỏi núi Lão Quân, những việc khác không cần để ý làm gì.
Ngay thời điểm bọn chúng chạy trốn, tên thủ lĩnh nhóm tội phạm bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt của gã xuyên qua đám đông hỗn loạn, nhìn đến một người thiếu niên che mặt.
Bản thân người thiếu niên cũng đang nhìn về phía này.
Xung quanh người thiếu niên này là đám đông hỗn loạn, phía sau là ánh lửa ngập trời.
Nhưng trong mắt đối phương vô cùng bĩnh tĩnh, chỉ tập trung vào mình.
Trong lòng tên thủ lĩnh dâng lên cảm giác sợ hãi, gã ta có dự cảm không lành.
Gã biết người kia đã nhắm vào mình.
Đêm nay, mình không chết sẽ không thôi.
Tên thủ lĩnh nhớ lại cái chết của lão Lục, hai phát đạn được tính toán kỹ càng, khiến thân thể gã không rét mà run.
Lúc ấy, nếu giữa mình và đối phương không phải là Hồ Tiểu Ngưu, khả năng người chết sẽ là mình.
"Đông Tử, hôm nay không giết thằng nhóc kia, anh em mình khó lòng mà đi được." Tên thủ lĩnh nói: "Chút nữa đến bãi đỗ xe, mày nhớ để ý ánh mắt của tao."
Tên thủ lĩnh nói xong, lập tức rút súng ra, bắn hai viên đạn vào bụng Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân, sau đó mặc kệ hai thằng này gục xuống đất.
"Đại ca, anh làm gì vậy?" Đông Tử ngạc nhiên hỏi.
"Thằng nhóc kia có lẽ biết hai tên học sinh này, tao thử xem hai tên này có thể kéo dài thời gian cho chúng ta hay không? Còn nữa, chúng ta còn phải phục kích đối phương, không nên dẫn theo những đồ vật vướng tay vướng chân." Tên thủ lĩnh giải thích xong vứt lại Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân ở đó, rồi chạy vào khu vực đỗ xe.
Nơi này hiện tại có hơn 100 xe khách.
Số lượng xe này chính là một loại bảo vệ tự nhiên.
Giống như một mê cung che tầm mắt con người.
Khánh Trần không một tiếng động lại gần hai người Hồ Tiểu Ngưu.
Sau khi hắn xác định đối phương vẫn còn hô hấp, lập tức lấy chiếc điện thoại mà đám tội phạm đã trả lại cho Hồ Tiểu Ngưu gọi 120.
Trong khu du lịch chắc chắn có trạm xá, dù những bác sĩ y tá ở đó chưa xử lý qua vết thương trúng đạn.
Song vết thương của Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân ở vị trí dạ dày, không nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ cần nhân viên y tế đến kịp thời cầm máu, sẽ giữ được mạng sống của hai người này.
Hắn nhìn Hồ Tiểu Ngưu nằm dưới đất rồi nói: "Đã gọi điện cho nhân viên y tế.
Tôi đã xem qua vết thương của các người, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng."
Hồ Tiểu Ngưu bỗng nhiên dùng hết sức lực của mình, giữ chắn ống tay áo Khánh Trần.
Môi tên này đã trắng bệch, âm thanh cũng trở nên run rẩy: "Tôi biết ngài rất lợi hại, xin hãy giúp tôi giết hai tên kia."
Khánh Trần nhìn vào bãi đỗ xe như mê cung.
Không đợi hắn trả lời, Hồ Tiểu Ngưu bỗng nhiên nói: "Ngài là người của Lưu Đức Trụ đúng không? Xin mời hỗ trợ báo thù.
Tôi sẽ trả thù lao giống lần trước, gấp đôi số vàng.
Tôi không muốn hai anh hùng Côn Luân kia chết vô ích.
Ngài không cần để ý đến bọn tôi."
Khánh Trần yên lặng suy nghĩ.
Hắn không biết giây phút kia đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho Hồ Tiểu Ngưu kích động đến vậy.
Cậu ta có thể không màng đến tính mạng của mình, chỉ cầu hỗ trợ báo thù.
Hắn nhỏ giọng nói: "Các người nằm im tại chỗ, đừng cử động làm ảnh hưởng đến vết thương.
Yên tâm, hôm nay bọn chúng sẽ chết."
Hắn nói xong, bèn đứng dậy bước vào bãi đỗ xe như mê cung kia.
Đây là khoảnh khắc vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì hắn rất rõ, những tên tội phạm kia đang chờ mình.
Mê cung biến thành chiến trường, ai bước vào trước sẽ nắm lợi thế tuyệt đối: Về tầm nhìn, địa hình, thời cơ.
Mỗi một yếu tố chiến đấu, Khánh Trần đều rơi vào tình thế bất lợi.
Nhưng lần này Khánh Trần không đặt vấn đề vàng vào trong lòng.
Đêm nay, hắn chỉ muốn giết người.
Hắn suy nghĩ, rồi vận dụng cả tay và chân bò lên đỉnh một chiếc xe khách.
Rõ ràng, trần xe chỉ là lớp sắt mỏng manh, vậy mà hắn bước lên đó không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
Thời điểm hắn di chuyển sát bên ngoài chiếc xe bỗng nhiên phát hiện một tên tội phạm đang quỳ trên mặt đất.
Người này giống như nằm trên một miếng dính chuột thật lớn, gã muốn nâng họng súng lên cao 10 centimet cũng là một việc khó khăn.
Khánh Trần bỗng nhiên nhìn về một phía khác.
Nơi đó, có một người mặc chiếc áo Hoodie, đầu đội mũ trùm đứng trong bóng tối, lại còn mang theo khẩu trang.
Người nay vươn cánh tay ra hướng về phía tên tội phạm nằm dưới đất kia, mở lòng bàn tay ra.
Chỉ một hành động đơn giản của người này, vậy mà giống như nắm giữ mạng sống của một người trong tay.
Lữ khách thời gian!
Hơn nữa, người này còn là người siêu phàm trong truyền thuyết.
Khánh Trần suy nghĩ, năng lực của người này là vận dụng trọng lực sao?
Người lữ khách thời gian đang đội mũ trùm đầu đứng trong bóng tối kia nghiêng đầu về phía hắn nói: "Người này đã bị bắt, còn người bỏ lại tên này chạy trốn giao cho anh."
Tiếng con gái truyền đến qua lớp khẩu trang.
Khánh Trần ngạc nhiên một chút.
Trong chớp mắt ấy, hắn đã hiểu.
Thì ra hai tên tội phạm định nấp sau xe đánh lén mình.
Cuối cùng cô gái lữ khách thời gian phát hiện, lập tức ra tay khống chế.
Bởi vì năng lực đối phương quá mức quỷ dị, cho nên tên thủ lĩnh mới bỏ lại đồng bọn mà chạy trốn.
Khánh Trần nhìn đối phương.
Người này cao khoảng 1m76, thân hình mảnh mai cân xứng, chỉ là người này đứng ở trong bóng tối nên không nhìn rõ mặt mũi.
Ngay từ đầu, Khánh Trần nhìn thấy đối phương, cảm thấy dáng người rất cao cộng thêm chiếc áo hoodie rộng thùng thình.
Hắn cứ nghĩ người này là con trai.
Không ngờ lại là con gái, giọng nói phát ra cũng rất trẻ.
"Còn ngây người ra đấy làm gì, chờ một lúc nữa là tên kia chạy thoát đấy." Cô gái thần bí lên tiếng.
Từ phía xa đã truyền tới tiếng khởi động xe.
Khánh Trần có thể nhìn thấy chiếc xe MPV bắt đầu di chuyển.
Tên thủ lĩnh đám tội phạm đang ngồi trên ghế lái, rồ ga thật mạnh, hướng phía ngoài khu du lịch phóng đi.
Khánh Trần không suy nghĩ nhiều nữa, nhảy từ trần xe khách xuống, giật khẩu súng từ tay tên tội phạm đang quỳ dưới đất, sau đó tăng tốc chạy như điên.
Cô gái trong bóng tối nhìn chằm chằm theo Khánh Trần.
Thời điểm cô nhìn thấy hắn bỗng nhiên ngây người ra, đôi chân kia đã be bét máu.
Nhưng người thiếu niên ấy dường như không cảm nhận được đau đớn.
Cô nàng từ từ bước ra khỏi bóng tối tới cạnh tên tội phạm.
Cô đứng nhìn tên này đang quỳ trên nền xi măng.
Một giây sau, lòng bàn tay đang mở ra của cô bỗng nhiên nắm chặt lại.
Tên tội phạm đang quỳ dưới đất kia hét lên một tiếng, đôi chân đã bị ép chặt xuống mặt đường.
Có thể do trọng lực quá lớn, đã làm cho hai đầu gối tên này phát ra tiếng vỡ vụn.
"Đây trừng phạt những người đã chết đêm nay trả cho mày." Cô gái thì thầm nói, sau đó đút hai tai vào trong túi áo, bước trở vào khu vực bóng tối.
Bãi đỗ xe chỉ còn lại tên tội phạm có hai đầu gối vỡ vụn, nằm xuống đất không ngừng kêu la.
Chiếc xe MPV màu đen đang đi trên đường núi để tới đường lớn.
Con đường này có quá nhiều chỗ rẽ hình chữ U với lại lòng đường khá nhỏ.
Nó nhỏ đến mức tên tội phạm không thể đi nhanh được.
Phía sau xe, tiếng súng liên tục vang lên.
Trong lòng tên tội phạm hiện tại đã rất sợ rồi.
Bởi trình độ bắn súng của thằng nhóc kia rất tốt, dù cho tốc độ di chuyển như vậy vẫn có thể bắn vào thân xe.
Nhưng đến cả bản thân gã cũng không ngờ tới, vì mình muốn tối ưu ống giảm thanh đã kết hợp với loại súng Glock 34, và một loại đạn đặc biệt để giảm tiếng nổ tới hơn một nửa.
Loại đạn này ngoại trừ có thể giảm âm thì không có gì đặc biệt, hơn thế nữa còn kèm theo ống giảm thanh nên sát thương không thể vượt quá 20 mét.
Loại này chỉ có thể áp dụng cho khoảng cách gần, hay dùng cho việc ám sát.
Giờ phút này, gã có cảm giác mình rất may mắn, bởi vì sự lựa chọn vừa rồi của mình.
Nếu không hiện tại mình đã chết rồi.
Tiếng súng dần ngừng lại.
Thằng nhóc kia đã bắn hết đạn, không những thế còn vứt khẩu súng luôn.
Nhưng Khánh Trần vẫn không dừng bước.
Bên trong kính chiếu hậu, tên tội phạm có thể nhìn rõ, thằng nhóc che mặt kia vẫn bám theo gắt gao.
Nó vẫn kiên trì theo bám ở đằng sau, giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình ngay tại chỗ này.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
51 chương
76 chương
40 chương
17 chương
1332 chương