Ác mộng của đêm
Chương 90 : Nội Gián
Bên ngoài Homestay là một thế giới hỗn loạn.
Còn trong nhà, trong hành lang không có một ai.
Khánh Trần cầm theo khẩu súng Glock 34 ra ngoài.
Diệp Vãn nói rất đúng.
Khánh Trần tuy rằng rất cẩn thận, nhưng sâu bên trong không thiếu dòng máu liều mạng.
Giống như thời điểm hắn xuyên qua vào nhà tù số 18, chưa từng hướng một ai cầu xin, dù cho bị nhốt trong nhà giam tối tăm hay sử dụng cách tra tấn bằng nước.
Hắn dựa vào dòng máu điên cuồng này, đối mặt với cái chết thể hiện ra thái độ của chính mình.
Đây mới là nguyên nhân chính mà Lý Thúc Đồng lựa chọn hắn.
So sánh giữa năng lực trí nhớ siêu phàm và tính cách, Lý Thúc Đồng vẫn thích cá tính hơn.
Có thể sau lưng mình không có một ai chờ đợi, hay có thể hắn không nhung nhớ quá khứ.
Khánh Trần vẫn luôn dũng cảm tiến về phía trước, không quay đầu lại, không hối hận.
Lúc này, Vương Vân từ trong phòng chạy ra.
Cô bước ra ngoài hành lang, bỗng nhiên nhìn thấy Khánh Trần.
Bản thân cô cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng lại không quá quen thuộc với Khánh Trần, nên không thể nào nhận ra được.
Khánh Trần lạnh lùng nhìn đối phương, hắn nhìn thấy quần áo cô chỉnh tề, không hề có dấu hiệu nào giống như vừa bị làm nhục, dung mạo vẫn xinh đẹp như cũ.
"Anh.
.
." Vương Vân nhìn thấy Khánh Trần che mặt bỗng ngẩn người ra.
Khánh Trần đưa súng lên, bắn hụt hai phát đầu, hai phát sau lần lượt trúng vào hai đùi trái phải cô gái.
Sau đó, hắn không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
Khánh Trần chợt phát hiện, mình cũng rất có năng khiếu sử dụng súng đấy chứ?
Tất cả mọi người lần đầu sử dụng súng, nhất định phải dùng rất nhiều đạn mới có thể biết được khả năng của súng.
Cảm giác sử dụng súng, bao gồm sức giật, tốc độ đạn, còn phải quen thuộc cả quá trình di chuyển của viên đạn.
Quan trọng nhất là quen thuộc phản ứng của tay tại thời khắc bóp cò.
Nhưng vấn đề này, Khánh Trần chỉ cần bắn qua mấy viên là có thể ghi nhớ trong đầu.
Cho nên, hai viên đạn đầu tiên bắn Vương Vân đều lệch.
Nhưng hai viên sau đã được tính toán kỹ càng.
Tiếng la hét của Vương Vân từ phía sau truyền tới.
Tâm trí Khánh Trần không có sự dao động nào.
Rất nhiều điểm mấu chốt trong chuyện này đã được xâu chuỗi lại.
Bỉnh thường, bốn người bọn họ sẽ cùng nhau tới trường.
Nhưng ngày 30 tháng 9 Vương Vân đến lớp một mình, còn hẹn với Nam Canh Thần.
Cả ngày trời trên trường, chỉ cần tới thời gian nghỉ giữa tiết Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân, Bạch Uyển Nhi sẽ tụ tập bên ngoài hành lang.
Nhưng Vương Vân vẫn ở lại trong lớp.
Cô ta ngồi lỳ trong lớp lo lắng một ngày trời.
Cho nên, sau khi Khánh Trần nhận ra có nội gián, còn báo cho đám tội phạm thời gian thay đổi.
Hoặc có thể vì để phối hợp với bọn chúng mà cố tình thay đổi thời gian xuất hành.
Hắn đã hỏi Lưu Đức Trụ: Là ai đưa ra ý kiến thay đổi thời gian?
Lưu Đức Trụ trả lời: Bạch Uyển Nhi.
Trong đầu Khánh Trần suy nghĩ, điều này không hợp lý.
Trong trí nhớ của hắn, Vương Vân mới là người đáng nghi nhất.
Đáp án Bạch Uyển Nhi không phải điều hắn muốn nghe.
Hiện tại, nhất định thời điểm đám tội phạm đến nhà Giang Tuyết đã xảy ra chuyện gì đó.
Mới dẫn tới, ngay hôm qua mối quan hệ của 4 người có sự thay đổi, dường như ba người cố tình xa lánh hơn.
Kết quả, khi tên tội phạm dẫn Vương Vân đi trái với lẽ thường, sau đó đến lượt Nam Canh Thần.
Khánh Trần đã đoán ra mọi việc.
Tên tội phạm không thể ngu đến mức như vậy.
Thời điểm nguy hiểm trước mắt, tinh trùng lại dồn lên não.
Người này muốn dẫn Vương Vân đi,là để tiện cho việc trao đổi tin tức.
Sau khi bọn chúng dẫn Vương Vân đi, người tiếp theo lại là Nam Canh Thần.
Khánh Trần biết đây không phải trùng hợp.
Cho nên, thời điểm hắn chạm mặt Vương Vân tại hành lang đã lựa chọn nổ súng.
Đây là có lẽ là một mặt vô tình của Khánh Trần, song nó lại bùng cháy nhất.
Không biết nguyên nhân là gì, nhưng chỉ cần hắn nghĩ tới những thi thể nằm lại dưới sân kia.
Hắn biết mình không thể để cô gái này vô tư rời đi được.
Khánh Trần chẳng muốn báo thù cho ai.
Bởi vì hắn và hai thành viên Côn Luân kia chẳng có chút quan hệ nào, và đám người ở Homestay cũng vậy.
Trong suy nghĩ của hắn, đơn giản việc này phải có người gánh chịu.
.
.
Bình thường núi Lão Quân được quản lý rất tốt.
Dù cho nơi đây đón nhận rất nhiều du khách, nhưng 1 giờ đêm trở đi đã không còn bóng dáng một ai trên đường.
Những quán cơm ven đường đã đóng cửa, chỉ còn lại ánh sáng của các cột đèn đường.
Nhưng hôm nay, sự việc tại homestay Vân Thượng quá lớn, khiến cho du khách xung quanh ngôi nhà ấy bị doạ cho sợ hãi.
Các học sinh điên cuồng chạy trốn khắp nơi.
Đám bắt cóc đổi một bộ quần áo khác chậm rãi bước theo sau.
Bọn chúng còn lại bốn người, chia ra kéo Lưu Đức Trụ, Trương Thiên Chân, Hồ Tiểu Ngưu, Bạch Uyển Nhi.
Bọn chúng còn cẩn thận quấn quần áo chỗ hai tay đám người bị trói.
Trên đường đi, Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh nói: "Các người dẫn theo 4 người chúng tôi không chạy thoát được đâu.
Bởi vì sự việc đã vượt ra khỏi kế hoạch của mọi người.
Nơi này lên núi hay xuống núi cũng chỉ có một con đường, nói không chừng người Côn Luân đã bố trí xong các điểm mai phục."
Tên cầm đầu đám tội phạm không có ý cắt đứt lời cậu ta, không những thế còn vui vẻ lắng nghe.
Hồ Tiểu Ngưu nói tiếp: "Nếu như thả bọn tôi ra, các người có thể lên núi.
Dãy núi Phục Ngưu dài 800 dặm, các người tha hồ mà vùng vẫy, thần tiên cũng không bắt được.
Nhưng mang theo chúng tôi, sẽ là gánh nặng của các người, bọn tôi sẽ tạo thành nguy hiểm cho mọi người.
Để lại cho tôi số tài khoản, dù sao mọi người chỉ vì tiền, tôi cam đoan sau khi trở về sẽ trả tiền đầy đủ cho các vị."
Tên cầm đầu cười cười: "Cảm ơn mày đã lo lắng cho bọn tao.
Nhưng mày lo lắng hơi thừa."
Tên này nói xong, ra hiệu cho đồng bọn mở một cái túi ra.
Bên trong có khoảng hơn 10 chai bom xăng.
Gã thủ lĩnh móc ra một cái bật lửa, đầu tiên châm cho mình một điếu thuốc, sau đó đốt vào miếng vải trên chai bom xăng.
"Lão Lục, ném đi." Người này bình tĩnh ra lệnh cho đồng đội.
Tên tội phạm bên cạnh dùng sức quăng bình đi.
Cái chai vẽ một đường cong tới một homestay bên kia đường.
Bỗng nhiên, lửa lớn bốc lên, lan ra cả một khu vực.
Đám tội phạm vừa đi vừa ném.
Chỉ một lát sau, cả một dãy homestay đều bốc cháy.
Vô số khách du lịch, còn đang ngủ say không biết gì.
Bọn họ vội vàng đến mức không dám mặc quần áo mà chạy ra bên ngoài.
Như vậy vẫn còn chưa đủ.
Tên cầm đầu quay qua nhìn Lưu Đức Trụ: "Nói thật, tao rất muốn mang mày đi.
Nhưng lại sợ khi quay lại Thế Giới Bên Trong, mày kể cho Lý Thúc Đồng nghe.
Nếu lão ấy vì mày báo thù sẽ tìm tới bọn tao, nên tao rất sợ.
Bởi vậy, ngay chỗ này, nói lời từ biệt đi.
Sau khi mày chết, đám du khách kia sẽ càng hoảng loạn."
Tên thủ lĩnh nói với người sau lưng: "Lão Thất, tháo ống giảm thanh ra, để tiếng nổ cho đã.
Âm thanh ấy sẽ khiến những vị du khách đáng yêu kia thêm phần sung sướng."
Thế nhưng, phía sau không một ai trả lời gã.
Tên thủ lĩnh quay đầu lại.
Cách đó không xa, bên trong làn sương mù, vốn dĩ lão Thất đang khống chế Bạch Uyển Nhi thì nay đã nằm trong vũng máu.
Sau lưng gã ta máu không ngừng chảy ra.
Máu được chứa trong lá lách theo vết thương phun ra bên ngoài.
Không biết lão Thất chết lúc nào, cũng không biết kẻ giết người là ai?
Giống như bên trong làn sương mù, còn có một tên thợ săn.
Mà giờ phút này, bọn họ bỗng nhiên biến thành con mồi.
Tên tội phạm phản ứng rất nhanh, trực tiếp tháo ống giảm thanh xuống, nhắm vào Lưu Đức Trụ bóp cò.
Vào giờ phút sinh tử ấy, Lưu Đức Trụ bỗng nhiên bạo phát ra lực lượng sinh tồn.
Cậu ta cong người xuống đẩy thật mạnh tên tội phạm ra thật ra, sau đó chạy thật nhanh vào trong bóng tối, lúc chạy đông lúc chạy tây đề phòng bị trúng đạn.
Tốc độ cực nhanh, lực bộc phát mạnh vô cùng.
Thuốc biến đổi gen thay đổi thân thể của cậu ta, cứu cậu ta một mạng.
Tên thủ lĩnh đám tội phạm không ngờ, một tên rụt rè sợ hãi lại có can đảm phản kháng.
Cùng lúc đó, một tiếng súng vang lên, chuẩn xác găm vào đùi tên tội phạm vừa rồi áp giải Lưu Đức Trụ.
Không đợi tên tội phạm bị thương ngã ra mặt đất, một phát súng tiếp theo của tên thợ săn kia chuẩn xác găm vào đầu người này.
Sắc mặt tên thủ lĩnh trở nên u ám.
Gã ta không còn rào trước đón sau nữa, trực tiếp nổ súng vào đám du khách.
Tiếng súng chát chúa vang lên, đánh thức tất cả du khách.
Đã có người vô hại đứng xem ngã xuống, mọi người hoảng loạn chạy trốn.
Tên thủ lĩnh dẫn theo Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân hoà vào trong đám người, nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe.
Đêm nay, có quá nhiều điều ngoài ý muốn xảy ra.
Vốn dĩ kế hoạch vô cùng kín đáo, lại lần lượt xuất hiện nhiều việc đang dần sụp đổ.
8 tên tội phạm, giờ chỉ còn hai người.
Bọn chúng nhất định phải nhanh chóng rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
51 chương
76 chương
40 chương
17 chương
1332 chương