Ác mộng của đêm
Chương 92 : Mọi Việc Kết Thúc
Bên trong chiếc MPV, tên thủ lĩnh đám tội phạm biết không thể cắt đuôi được Khánh Trần, nên quyết định giảm tốc độ lại.
Gã còn súng, mà đối phương đã không còn.
Sau khi tới một đoạn rẽ, gã bỗng nhiên dừng xe lại, mở cửa kính ra.
Thời điểm thân xe vuông góc với mặt đường, tên thủ lĩnh tội phạm đã đặt súng nhắm trước.
Gã nhắm thẳng vào Khánh Trần, chuẩn bị bóp cò.
Nhưng có một điều tên tội phạm kia không nghĩ ra được, thời điểm gã giảm tốc độ, Khánh Trần đã lấy khẩu súng từ hông ra.
Hai người đồng thời bóp cò, cùng một lúc.
Trên người Khánh Trần có hai khẩu súng.
Trước đó, hắn cố tình bắn hết một khẩu, kèm theo động tác ném khẩu súng ấy đi để cho tên tội phạm nhìn thấy.
Bởi vì hắn biết mình rất khó đuổi kịp chiếc xe.
Điều này khiến tên thủ lĩnh quyết định giảm tốc độ, quay lại giết hắn.
Tên thủ lĩnh hoảng sợ, gã vừa nổ súng đã vội vàng cúi đầu xuống trốn, nên họng súng có phần bị lệch hướng.
Lỗ tai thủ lĩnh truyền đến cảm giác tê tê, giống như vị vật gì xuyên thủng.
Thậm chí gã còn ngửi thấy mùi tóc của mình bị đốt khét lẹt.
Tại nửa đêm, trên con đường núi, tiếng súng vang lên, Khánh Trần cũng đã bị thương.
Cho dù đối phương đã bị lệch họng súng, nhưng viên đạn vẫn như cũ lao tới, xuyên qua bả vai hắn và để lại trên đó một rãnh máu thật sâu.
Khánh Trần mất đi cân bằng, ngã soài trên mặt đất.
Quán tính thời điểm chạy bộ, kèm theo con đường núi khá dốc, khiến hắn lăn lộn không ngừng.
Hắn mím môi thật chặt, lại lần nữa đứng dậy, nhìn theo chiếc xe đang di chuyển trên con đường núi, càng ngày càng xa.
Bởi vì hắn muốn thu hẹp khoảng cách với chiếc MPV nên đi chân đất băng qua một đoạn núi giữa hai nhánh con đường.
Trên đường núi ấy, Khánh Trần vừa chạy vừa cầm theo một viên đá to hơn đầu người.
Chân hắn giẫm lên nhánh cây cùng những viên đá trên đường, những dây thần kinh dưới bàn chân truyền đến cảm giác khiến thân thể không ngừng run rẩy.
Chẳng biết từ khi nào, lòng bàn chân vốn dĩ bình thường nay đã dập nát.
Lòng bàn chân đen xì, đó là màu hỗn hợp giữa máu và bụi đất trên đường, nhìn qua vô cùng tàn nhẫn.
Có điều, hắn cố quên đi những nhánh cây ven đường đập vào mặt, cố quên đi vết thương trên vai không ngừng chảy máu.
Hơn thế nữa, hắn cố quên đi những viên đá hay nhành cây mà mình vừa giẫm lên.
Hắn phải khiến tên tội phạm kia phải trả giá thật đắt.
Khánh Trần càng chạy càng nhanh.
Thời điểm hắn băng qua khu vực núi rừng, cảnh tượng trước mắt giống như một bàn cờ thật lớn.
Giờ phút ấy, hắn không còn là kỳ thủ, mà chỉ là con tốt hung hăng vượt qua dòng sông Sở Hà.
Thân thể chất chứa một bầu nhiệt huyết.
Con đường núi này, bàn cờ này đang dần hình thành trong đầu Khánh Trần.
Hắn chậm rãi tính toán tốc độ của mình và tốc độ đối phương.
Từng tin tức một đan xen trong não bộ Khánh Trần.
Một giây sau, Khánh Trần đã gần tới vị trí giao thoa giữa rừng núi và con đường.
Hơn 10 mét phía trước, chính là chiếc xe tên thủ lĩnh đã đi một vòng đường núi.
Trên những sợi tóc của tên này đã có từng giọt mồ hôi óng ánh văng ra.
"Hô hấp."
"Khống chế."
"Điều khiển."
Nơi này không chỉ có mình con tốt hung hăng tiến tới, theo đó còn có một con pháo đi kèm.
Giây phút ấy, hắn không thể nhìn thấy chiếc MPV như thế nào, mà lập tức ném tảng đá trong tay ra.
Tảng đá ấy bay vào trong không trung.
Tại một vị trí cách đường cái 10 mét, nó tạo thành một đường vòng cung, hướng mục tiêu bay tới.
Tảng đá lao vun vút đi.
Thời điểm lao xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đôi mắt tên thủ lĩnh bỗng nhiên nheo lại.
Hắn đột nhiên đạp mạnh vào phanh, nhưng không kịp nữa rồi.
Chiếc MPV màu đen bị một viên đá từ trên trời rơi xuống.
Một tiếng ầm vang lên, đầu tên thủ lĩnh đập trúng vào vô lăng.
Chiếc MPV mất đi sự khống chế lao vào vách núi ven đường.
Trong đêm tối, không một ai chú ý, trên con đường núi đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi.
Tên thủ lĩnh yên lặng ngồi trong xe, do đầu vừa mới va chạm với vô lăng nên bị thương khá nặng, máu me đầm đìa.
Nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Do đầu xe va chạm với núi, nên động cơ đã hỏng, bên trong xe còn nghe rõ tiếng xèo xèo.
Súng cũng không biết đã bay đi đâu.
Gã dùng bả vai đẩy cửa xe ra, bước đi loạng choạng.
Gã muốn đi vào trong núi, không có xe nên không thể đi đường cái được.
Nếu không, khi mình xuống núi đã có đám Côn Luân chờ sẵn.
Nhưng mà, tên tội phạm nhìn thấy, thằng nhóc che mặt kia đang đứng trên núi ngay phía trên khúc cua
Chỗ đối phương ném đá, cách mặt đường tầm 10 mét, cho nên muốn đuổi theo mình bắt buộc phải chạy trên núi.
Có một điều gã thủ lĩnh nghĩ mãi không ra, bàn chân thằng đó đã bị thương rất nặng, tại sao vẫn còn muốn đuổi theo mình không buông?
Bỗng nhiên, tên nhóc kia lại tăng tốc, lại một lần nữa chạy đến.
Chớp mắt ấy, tên thủ lĩnh nhóm tội phạm cảm thấy sợ hãi.
Dù bản thân gã sở hữu máy móc thay thế, nhưng hiện tại gã đã không còn dũng khí chiến đấu trực diện.
Gã quay người chạy trốn, còn chưa chạy nổi hai bước đã mất cân bằng ngã soài ra đất.
Tai nạn vừa rồi ảnh hưởng đến não của gã, đi đường cũng không vững vàng nữa rồi.
Tên thủ lĩnh tội phạm giãy dụa bò dậy.
Gã nhìn thằng nhóc đang tiến lại gần, lòng đầy quyết tâm.
Gã đứng thẳng người lên, hét lớn: "Đến đây? Không phải mày muốn giết tao sao? Nhanh lên."
Nhưng đối phương lại không trả lời.
Chỉ thấy thằng nhóc đó lấy từ đâu ra một con dao bấm đâm thẳng về phía cổ tên thủ lĩnh.
Tên thủ lĩnh giật mình, gã vội vàng điểu khiến đôi tay bằng máy của mình ngăn cản trước mặt.
Trong chớp mắt ấy, con dao trong tay thiếu niên đã đổi hướng trên không trung, lưỡi dao sắc bén lướt qua cánh tay bằng máy, tạo thành tia lửa.
Tên thủ lĩnh không hiểu được, tại sao đối thương lại thu lại lực quá nhanh, giống như mục tiêu của hắn không phải cổ mình vậy.
Gã thấy thiếu niên gập lưng xuống chuyển hướng mũi dao về phía đùi mình đâm tới.
Lần này, tên thủ lĩnh vẫn nhanh hơn.
Cánh tay bằng máy hành động sau mà lại tới trước.
Chỉ cần gã có thể bắt được cánh tay đối phương, bóp nát.
Như vậy gã sẽ là người thắng trong trận chiến này.
Nhưng trực giác tên thủ lĩnh mách bảo gã.
Gã nhìn thấy động tác của đối phương lần này vẫn là động tác giả.
Đối phương tạo cho mình cơ hội vung tay, khiến mình để hở ra vị trí sườn trái, nơi này để hở quá rộng.
Không đợi gã kịp phản ứng, con dao bấm trong tay thiêu niên đã đâm vào vị trí lá lách của gã.
Giây phút đó, tên thủ lĩnh đám tội phạm bỗng nhiến nhớ lại chiến trường Đông Nam Á.
Dường như gã đang phải chiến đấu với một đại sư sử dụng dao.
Từ khi trận chiến bắt đầu, gã chưa hề động tới được thân thể đối phương.
Cho dù bản thân mình bị thương, đầu bị đập phải, nhưng điều này thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Đối phương như một cơn gió, bắt không được, sờ càng không.
Mà có thể giết người.
Từng hành động của thiếu niên vô cùng chuẩn xác, từng bước một khiến mình lộ ra sơ hở.
Mà mỗi hành động của mình đều nằm trong sự tính toán của đối phương.
Giống như đang biểu diễn nghệ thuật.
Gã sợ.
Thiếu niên rút dao ra, xoay người rời đi.
Tên thủ lĩnh đám tội phạm có thể cảm nhận được, máu trong cơ thể mình đang không ngừng tràn ra bên ngoài.
Hắn nhìn thấy bóng dáng thiếu niên đã không còn hứng thú với bên này nữa.
Giống như mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không cần phải trò chuyện làm gì mất công.
Thì ra, người thiếu niên này chịu đựng tất cả mọi nỗi đau, chỉ vì muốn mình phải chết, và không để lại cho mình một con đường sống nào.
"Vì cái gì?" Tên thủ lĩnh giãy dụa, cố gắng hỏi nhằm giải đáp nghi ngờ trước khi chết.
Khánh Trần suy nghĩ rồi nói: "Tôi đã đồng ý với người khác.
Đêm nay ông nhất định phải chết."
Người thiếu niên nói xong bèn quay người rời đi.
Lúc này, bỗng nhiên điện thoại trong túi tên thủ lĩnh vang lên.
Thân thể thiếu niên dừng lại, hình như có chỗ nào nghi ngờ.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
51 chương
76 chương
40 chương
17 chương
1332 chương