Ác Bá

Chương 294 : Nói cho hắn biết

Bùi Đông Lai xoay phắt người lại, con mắt trợn trừng tròn xoe. Cường Tử! - Làm sao cậu biết mà đến? Bùi Đông Lai kinh ngạc hỏi. Cường Tử cười nói: - Lời thoại sai rồi, anh hẳn nên phải cảm động nói như vầy: Cường Tử! Cám ơn cậu! Sau đó cảm động kiềm không được nước mắt rơi như mưa quỳ rạp xuống đất, cam tâm tình nguyện phục tùng bái tạ khí thế bá vương của tôi. Bùi Đông Lai lau mồ hôi nói: - Như vậy còn chưa đủ, tôi chưa cho rằng báo đáp đã đầy đủ, cho nên lấy thân báo đáp có phải chăng? Cường Tử đổ mồ hôi: - Được, nhìn thấy anh như vậy tôi không được bình tĩnh lắm. Bùi Đông Lai: - Mọi suy nghĩ đều sáng rõ, tâm giống như đóa sen nở. Cường Tử nói: - Quan trọng là, anh tất cả suy nghĩ đều rõ ràng, mông giống như hoa cúc nở. Bùi Đông Lai:... - Lát nữa xử trí hai tên vô tổ chức vô kỷ luật các anh tiếp! Cường Tử hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bùi Đông Lai, nhấc chân đến bên cạnh tên người Nga sắp hôn mê kia, tên người Nga này thấy Cường Tử từng bước đi tới, giơ tay lên thật khó khăn muốn chĩa súng vào Cường Tử nổ súng. Tay của y vừa mới nâng lên, Cường Tử đã ngồi xuống bên cạnh y, chậm rãi cầm lấy khẩu súng từ trong tay y sang. - Mày tên là gì? Cường Tử vuốt súng trong tay, thấp giọng hỏi. Người nọ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Cường Tử, dường như không hiểu được Cường Tử nói cái gì. Bùi Đông Lai đứng dậy tại chỗ cười khùn khụt, dùng tiếng Nga lặp lại một lần. - Pakov! (Pờ-kov) Tên người Nga kia trả lời. Cường Tử thở dài, đứng lên ném súng cho Bùi Đông Lai: - Hỏi thử hắn xem, còn có người nào ở Nội Mông hay không. Nói thật thì để cho hắn một con đường sống, không nói thật chỉ có con đường chết. Bùi Đông Lai cười ha hả nhận lấy súng, vừa đặt mông ngồi xuống trước mặt tên người Nga, gã đột nhiên nhớ ra được vội vàng quay đầu nói với Cường Tử: - Nhanh đi giúp Cáp Mô, cậu ta dẫn theo tên người Nga chạy chắc được vạn thước rồi đó. Lúc này, ở nơi xa truyền đến thanh âm của Cáp Mô: - Tên mập họ Bùi kia giờ mới nhớ đến ông đây, thực con mẹ nó không nghĩa khí! Bùi Đông Lai thấy Cáp Mô và Kim Tiểu Chu từ một phía khác đi tới, thở dài một hơi nói: - Chưa chết nữa à? Kim Tiểu Chu và Cáp Mô đi đến bên cạnh Cường Tử, Cáp Mô liếc mắt xin lỗi Cường Tử nói: - Xin lỗi nha Cường Tử, tôi không ngờ tên mập họ bùi này là kẻ buôn người không có đạo đức, thiếu chút nữa bán tôi vào trong âm tào địa phủ rồi. Kim Tiểu Chu cười nói: - Còn may hai chúng tôi không trở về, bằng không hai người các anh một người bị bắn chết, một người bị người ta đuổi chết. Cáp Mô nói: - Đừng có trêu chọc, cậu nếu như không đến, hai thằng cháu nội kia cho dù chạy theo tôi cả một đêm, ai mệt chết trước còn chưa rõ đâu. Bùi Đông Lai thấy Cáp Mô không có việc gì, xoay người hỏi Pakov: - Ông chủ của tao bảo tao hỏi mày, lần này tổng cộng có bao nhiêu người của chúng mày đến Nội Mông, ngoại trừ ở đây còn có căn cứ nào khác không? Gã không đợi Pakov trả lời, lấy một ngón tay chỉ Cường Tử nói: - Nhìn thấy cậu ta không, đó là ông chủ của tao. Tuy rằng thoạt nhìn cậu là một chàng trai rất nhã nhặn, nhưng tao nói cho mày biết, cậu ta là một kẻ điên! Biết rõ vừa rồi cậu ta nói gì với tao không? Cậu ta nói nếu như mày không trả lời thành thật, cậu ta dùng súng chèn vào cửa sau của mày! Bùi Đông Lai sửa lại vẻ mặt nghiêm túc nói: - Ông chủ của tao nói, nếu như mày không nói thật, dùng súng chèn vào cho mày nở thành hoa cúc, nếu như vẫn còn không chịu nói thật, dùng lựu đạn chèn vào hoa cúc của mày, nếu như còn không nói nữa, vậy thì đành phải cắt con gà con của mày thôi. Pakov sợ tới mức sắc mặt tái đi, thì thào nói một câu: - Tôi còn tưởng rằng cậu ta dùng súng cối chèn vào hoa cúc của tôi, vậy thì tiêu rồi. Bùi Đông Lai:... Gã quay đầu lại liếc nhìn Cường Tử nói: - Uy hiếp hắn không có tác dụng, có cần tôi dụng hình không? Cường Tử liếc nhìn gã người Nga kia, tự nhủ tố chất chính thống của băng đảng Liên Bang Nga đã được đề cao nhiều rồi nha. Hắn vẫy tay nói: - Anh xem rồi làm đi, tôi và bọn Cáp Mô ca đến bên kia ngồi hút điếu thuốc. Nói xong, ba người Cường Tử, Kim Tiểu Chu và Cáp Mô đi vào trại của bọn người Nga. Đợi bọn Cường Tử đi vào, sắc mặt Bùi Đông Lai biến đổi, tay đưa lên quất một bạt tai vào mặt tên người Nga kia! Chát! Tiếng vang thật to! - Đừng tưởng ông đây nói giỡn với mày, mười năm nay kẻ chết ở trong tay lão tử nhiều hơn lông trên hai con dê, mày nếu như không thành thật, tao bây giờ từng đao xẻo thịt mày ra. Bùi Đông Lai hung dữ nói. Người nọ bị đánh ngây cả người ra, trong tổ chức Gấu Bắc Cực Liên Bang Nga, chức vụ của y cho dù không được tính là cao, nhưng rất được coi trọng. Y ở trong mắt thủ lĩnh Aliyev Pavlyuchenko (A-li-dơ Pa-lít-chen-ko) của Gấu Bắc Cực chính là người nối nghiệp tốt nhất được bồi dưỡng mấy năm gần đây. Đến Nội Mông lần này, Pakov chính là muốn đến kiếm chút vốn liếng, sau này trở về có thể thăng chức lần nữa. Một tái tai này đã đánh tỉnh y, khiến cho y hiểu được cho dù mình có nói thật, tên mập trong có vẻ hòa khí này cũng sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên Pakov chọn cách im lặng. Ánh mắt của y trở nên hung ác, nhìn chằm chằm đôi mắt Bùi Đông Lai. - Nói, hay là không nói? Bùi Đông Lai hỏi. Thấy Pakov không có phản ứng, Bùi Đông Lai nhe rằng cười một tiếng nói: - Tao thích nhất đàn ông cứng nhé. Gã nắm một bàn tay Pakov lên, vừa muốn vặn gãy xương cổ tay của Pakov, đã nhìn thấy Kim Tiểu Chu sắc mặt u ám từ trong trại quay trở ra. - Giao cho tôi. Kim Tiểu Chu nghiến răng nói. Bùi Đông Lai bị dáng vẻ dữ tợn của Kim Tiểu Chu sợ nhảy dựng, theo đó đứng lên nói: - Sao vậy? Kim Tiểu Chu lạnh lùng nói: - Tự anh đi nhìn đi. Trong lòng Bùi Đông Lai có cảm giác không tốt, ngay sau đó sải bước đi vào trại. Gã vừa mới đi vào trại đã ngửi thấy một mùi máu tươi, khuôn mặt Cường Tử trắng bệch đứng một bên. Bùi Đông Lai nhìn thấy Cường Tử tay nắm chặt, khớp xương trên nắm tay đã trắng không còn chút máu. Cáp Mô ngồi xổm trên mặt đất, ôm một người máu thịt bầy nhầy, khóc không còn biết trời đất gì nữa. Bùi Đông Lai chưa bao giờ nghĩ đến, người như Cáp Mô này sẽ khóc thành dáng vẻ này. Trong ấn tượng của gã, Cáp Mô là gã đàn ông cứng cỏi cho dù Triệu Long Tượng chết cũng không rợi một giọt nước mắt. Anh ta là loại người có khổ cũng giấu ở trong lòng rất khó trút ra ngoài, mà bây giờ Cáp Mô đau khổ khóc thê lương như vậy, Bùi Đông Lai thật sự bất ngờ. Lúc này, Bùi Đông Lai lúc này mới nhìn rõ ràng, trong ngực Cáp Mô ôm một cô gái. Một cô gái máu thịt mơ hồ miễn cưỡng còn có thể nhìn ra giới tính. Thân thể của cô ta khá cao lớn, từ mái tóc dài hơi chút quăn xoắn cũng có thể nhìn ra, hẳn là phụ nữ Mông Cổ địa phương. - Châu Lan! Châu Lan! Cáp Mô vừa gào khóc, vừa lay lay cô gái trong ngực gào thét. Cô gái này, Cường Tử cũng quen biết, chính là Châu Lan Kỳ Nhật Cách hai người Cáp Mô và Mãi Mãi Đề cùng lúc coi trọng, cô gái Mông Cổ cơ thể rất rắn chắc thẳng thắn kia. Mãi Mãi Đề khi vừa mới đến nơi này đã bị nụ cười trên khuôn mặt cô gái Mông Cổ này say đắm, mà sau khi Cáp Mô đến đây vừa thấy đã yêu thương say đắm. Thực ra Châu Lan cũng không xin đẹp, so với nhưng cô gái xinh đẹp trắng nõn mọng nước trong thành phố nàng có vẻ thô ráp hơn rất nhiều. Nhưng, Châu Lan có một phần thuần phác hiền lành khó có được. Cô bị gió cát trên thảo nguyên thổi bay mất gò má không mọng nước, mà trở nên thô ráp. Thân hình của cô nàng cũng không phải loại hoàn mỹ khiến cho đàn ông vừa liếc nhìn đã muốn phạm tội, vòng eo của cô rất thô. Khí chất của cô cũng không phải loại quyến rũ và uyển chuyển của phụ nữ đẹp, mà là một loại chất phác gần với thiên nhiên. Cho nên, một cô gái không xinh đẹp như cô, lại quyến rũ đánh gục hoàn toàn hai người Cáp Mô và Mãi Mãi Đề. Cường Tử biết rõ, bốn ngày trước đây Châu Lan tự mình cưỡi ngựa muốn đi đến một cái thôn hơn một trăm dặm ở phía bắc thăm họ hàng của cô, lúc ấy còn mang theo một túi đầy ngập kẹo đồ ăn vặt Cường Tử đưa cho cô, có đồ trang sức, quần áo giầy, thậm chí mọt con công chúa búp bê trẻ con yêu thích Mãi Mãi Đề và Cáp Mô đưa cho. Những vật này, cô đều mang theo, vốn định đưa cho đứa con út của người họ hàng của cô. Chỉ là, ai lại nghĩ tới, Châu Lan sẽ bị những tên người Nga chết tiệt kia bắt được. Hiện tại, cô gái thiện lương này đã hấp hối. Trên thân thể cô đầy vết thương máu chảy ra từng giọt, có vết dùng dao cắt ra, có vết móng tay cào ra, còn có vết bị phỏng, còn có vết thương đã trương mũ. Hai nhũ hoa no căng trên ngực của cô, đều bị cắt mất. Cáp Mô ôm đầu Châu Lan Kỳ Nhật Cách, máu dính đầy đôi tay Cáp Mô. - Là... là anh à. Hơi thở Châu Lan mỏng manh nói mấy chữ, ánh mắt của nàng đều sưng tấy, có thể nhìn ra được Cáp Mô đã là không dễ dàng gì rồi, khóe miệng bi xé nát, miệng vết thương nhìn thấy mà giật mình. - Châu Lan! Là tôi, tôi là Cáp Mô! Châu Lan Kỳ Nhật Cách muốn mỉm cười, nhưng vừa há miệng máu đã chảy ra bên ngoài. Dáng vẻ hiện giờ của cô, ai có thể tưởng tượng ra bốn ngày nay cô chịu đựng ngược đãi thảm thiết cỡ nào! - Cáp... Cáp Mô, được... được gặp lại anh lần nữa, thật tốt. Châu Lân muốn giơ tay chạm vào mặt Cáp Mô, nhưng xương cổ tay của cô cũng đã gãy nát rồi, tay cô đã buông thỏng, đong đưa qua lại. - Có một câu... giúp tôi... giúp tôi nói cho Mãi Mãi Đề. Nước mắt Cáp Mô chảy ào ào, từ cằm nhỏ xuống trên người Châu Lan Kỳ Nhật Cách, cùng với máu trên người cô trộn lẫn lại với nhau. - Cô nói đi! - Thực sự... tôi... bằng lòng gả cho anh ta. Châu Lan muốn mỉm cười, nhưng, cô lại nhắm mắt. - A! Cáp Mô ngửa mặt lên trời rên một tiếng. Ngoài trại, Kim Tiểu Chu một dao cắt rơi một ngón tay của Pakov. Y lập tức đau gào thét lên, vẻ mặt của y tràn đầy nỗi sợ hãi. - Không được! Mày không được đối xử với tao như vậy! Ánh mắt Kim Tiểu Chu lạnh lẽo, một dao nữa, cắt lìa một ngón tay của Pakov. - A! Mày sẽ bị Gấu Bắc Cực trả thù! Tao thề sẽ vặn đầu của mày vứt xuống! Pakov quát lên. Kim Tiểu Chu lạnh lùng liếc nhìn y một cái, trong ánh mắt đều là sát ý lạnh như băng. Y đứng lên một cước giẫm lên đầu Pakov, giơ tay chém xuống cắt mất một lỗ tai của Pakov. - Tao đang muốn cắt mày ba nghìn đao, cũng không thể chuộc được tội ác mày phạm phải! Kim Tiểu Chu mắng chửi. Bùi Đông Lai vọt thẳng từ trong trại ra, gã nhìn thấy Pakov lăn lộn khắp mặt đất. Bùi Đông Lai xông tới, một cước giẫm trên mặt của y, một cước này giẫm thẳng lên đè nát mũi của y. - Cẩu tạp chủng! Bùi Đông Lai nghiến răng nghiên lợi mắng chửi. Kim Tiểu Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua, Cường Tử đi ở đằng trước, Cáp Mô ôm Châu Lan toàn thân là máu đi ở đằng sau. Kim Tiểu Chu nhăn mũi, nước mắt thuận theo khuôn mặt của anh ta chảy xuống. - Tao giết mày, cho màu xuống dưới là nô bộc cho cô ấy. Kim Tiểu Chu nói xong, khom người xuống đặt dao vào cổ Pakov. Y hoảng sợ kêu gào: - Đừng có giết tôi, tôi nói cho các người biết, mấy ngày nữa thủ lĩnh Gấu Bắc Cực sẽ tự mình đến Nội Mông, ông ta liên thủ cùng với tổ chức khủng bố bên phía Nội Mông giết chết Thẩm Hổ Thiền! Bùi Đông Lai ra hiệu bảo Kim Tiểu Chu ngừng lại một chút hỏi: - Khi nào đến? Pakov thật giống như nắm lấy được một gốc rơm rạ cứu mạng cuối cùng, khàn giọng hô lớn: - Ngày kia, giữa trưa ngày kia ông ta sẽ đúng giờ đến trại này! Xoạt! Bùi Đông Lai một cước giẫm vào dao găm của Kim Tiểu Chu trên cổ Pakov, dao găm cắt trực tiếp vào trong cổ họng của y! Cáp Mô nhìn khuôn mặt Châu Lan, vừa rơi lệ, vừa mềm mại nói: - Châu Lan, ta mang nàng về nhà, ta mang nàng trở về, em chính miệng nói cho tên trứng thối Mãi Mãi Đề kia biết nha!