Truyện 11 Chương 17: Ta ở đây Đời người, ai cũng có một nỗi sợ hãi vô danh mà đối với kẻ khác, chẳng là gì, đối với chính mình lại đau đớn như xé da xé thịt. - ----------- Trong mông lung kia, Một bàn tay già nua xấu xí ghê rợn chờm tới da thịt trắng bóc của thiếu niên mười sáu tuổi, Thiếu niên lắc đầu van xin, trên mặt đều là nước mắt, sau lưng từng vết roi nhuốm máu ướt đầm, nhưng... kẻ Alpha kia nhất định không buông tha, xé toạc từng mảng quần áo che đậy, Omega khép mình vào một góc,lại bị mạnh bạo ép chặt vờn lên da thịt, Tiếng cười lạnh giá ghê tởm vang lên... Omega! Mày chỉ là một Omega cặn bã bị chính cha dượng mình dâng lên cho ta! Có quyền từ chối sao! Khốn kiếp! Mày chỉ là một cái máy biết đẻ! Không... Rời rạc.. chắp vá, những hình ảnh lộn xộn mông lung.. Gia Vũ ngay trong mơ đều giãy dụa trốn tránh, màn đêm đâu đó vạch ra gương mặt đầy ghét bỏ của cha mình... Cứu con... Người cha Beta tiến tới gần nghiến răng, túm ngược mái tóc cậu ép ngửa cổ, dang tới một cái tát bỏng má, < Sao mày không chết sớm đi! > < Dám ăn vụng thức ăn của tao> < Cha.., con rất ngoan, cha... con hai ngày nay đều nhịn đói> Trả lời chính là một phát đạp ngang xương sườn, quằn quại. Omega bé nhỏ ôm gằm khuôn bụng vì đói và đau, trong buổi tối phủ đầy mưa tuyết ấy, bị quẳng ra ngoài đường. Sự sống thúc giục, nó lết đôi chân run rẩy men theo từng quán ven đường ngửa tay xin thức ăn thừa từ những người xa lạ. Người ta gọi đấy là ruột thịt. Người ta gọi đấy là cha con, Thế nên dẫu bị vứt ra ngoài đường hai hay ba lần, hay cả mười lần, nó vẫn tìm về lại nơi cha nó ở, chịu đánh chịu đập. Cố gắng gồng mình nhịn đói để được một cái níu áo tình thân. Không.. Không... Mông lung... Tiếng cười lại dội lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng văng vẳng bên tai, gương mặt tàn ác của tên cha dượng - quất tới, Một roi lập tức rát da thịt, hai roi lại bật máu rồi. Đau quá.... Sức lực của một Alpha dội xuống là bao nhiêu roi đây... Máu tràn đầy từ vai kia thấm xuống cuống tim, Phịch, Cả người lại bị ném lên giường, hiện lại khuôn mặt của một lão Alpha già nua, giơ bàn tay chạm lên mặt cậu, liếm trườn lên tai cậu. Sinh con cho ta, Sinh con cho ta... - ------------ Ngón tay khẽ động, Gia Vũ từ trong cơn mê man nặng trĩu muốn thoát ra, Mí mắt còn chưa kịp hé mở, Nhưng.... Lời nói nào tràn đầy bên tai thế kia? Tiếng bước chân xa dần, giữa đêm tĩnh lặng,chỉ còn lại tiếng của từng tờ giấy xét nghiệm lật giở sột soạt. Ngón tay khẽ siết, một giọt nước nơi hốc mắt Gia Vũ trào ra. Như vậy... Cậu đã mang thai? Song sinh sao? Nỗi sợ hãi lớn nhất cuộc đời cậu, lại quả thực xảy ra? Không... Cậu không muốn, không muốn... Sợ hãi nó, sợ hãi chính bản năng không thể nào xóa bỏ của Omega kia, Cậu muốn được chứng minh chính giá trị của bản thân mình, không phải như thế này!, không phải chỉ là một Omega tầm thường vô dụng nhờ vào cái bụng mình mới có thể níu kéo Alpha! Hơn nữa... Trần Phong hắn sẽ cần sao? Một Alpha đứng đầu Tây Đảo này sẽ cần sao?. Một Alpha có thể có biết bao nhiêu Omega kia chứ, lại là Alpha cường đại như hắn... Tình cha con lại chính là một thứ đáng bỏ đi... Từ cha ruột, cho tới cha dượng, cái gì là máu mủ đây! Trên lưng này từng mảnh đòn roi nhức nhối... Không muốn... - ------- Vị bác sĩ già nhìn lên từng tiếng tích tắc ổn định của vài loại máy móc, kiểm tra một lần các kết quả xong xuôi, yên tâm rời đi. Gia Vũ khẽ chống tay đẩy người. Hành lang bệnh viện, nơi góc khuất, Bóng người xiêu vẹo đổ xa dần. - ----------- Bên này phòng, Lý Phiên kể lại cùng một câu truyện như trong giấc mơ khổ sở kia của Gia Vũ, không khỏi thêm mắm dặm muối vô cùng sinh động, lại tạt thêm vào mấy xô máu chó, khiến cho Trần Phong tức giận đến nổi cả gân xanh trên trán. Lý Phiên khoanh tay lại, kết luận: - Do đó, Gia Vũ trước giờ rất bài xích Alpha, việc mang thai quá đột ngột như vậy chỉ e rằng không thể chấp nhận ngay được. - Omega mang thai lại quá nhạy cảm, - Trước mắt cứ nên giấu cậu ta một thời gian đã, khi nào lượng Phermone trong người cậu ta hoàn toàn ổn định rồi tính tiếp. Trần Phong đỏ mắt, nhìn sang phía tên vệ sĩ đứng ngay bên cạnh: - Điều tra tên Jim đó. - Ta nhất định khiến hắn trả giá đắt! Lý Phiên như nở hoa trong lòng, bồi thêm: - Đúng đúng đúng! - Tốt hơn hết là tiêm cho hắn một mũi " trung hòa" để cả đời này thứ kia của hắn không thể cương được là tốt nhất! Trần Phong nhìn theo bóng lưng kẻ vệ sĩ vừa được phân phó xong rời đi, trong lòng thực sự dâng lên chua xót không thể kìm nén nổi. Gia Vũ, ta thật không ngờ... quá khứ của ngươi, lại đầy ắp những thứ khổ đau kia như thế, Dưới sóng lưng lạnh nhạt, là hàng chục vết roi rách máu, Dưới khuôn ngực mịn tay kia, lại là nhức nhối đau thương của đứa trẻ lên mười. Lần đầu tiên trong đời, Trần Phong thấy được, lồng ngực chính mình từng ngụm thở khó khăn. Nỗi đau của ngươi. Ta thực sự... không biết phải chữa lành nó như thế nào? Omega của ta. Hương trầm của ta. Con của ta. - --------- Vị bác sĩ già bước vào phòng, đang giải thích cho Trần Phong biết một số chỉ số, người bác sĩ mới đổi ca tới đã hốt hoảng giật giọng gọi tên: - Trưởng khoa! - Không thấy bệnh nhân đâu cả! Trần Phong gần như bật ra khỏi ghế: - Ngươi nói sao? - Không thấy người?! Vị bác sĩ trẻ run rẩy trước ánh mắt nâu sắc như dao cứa của Trần Phong: - Omega kia... không thấy đâu cả. Trần Phong lập tức lớn giọng: - Kiểm tra tất cả các camera! - Điều trực thăng chiếu đèn khắp bờ biển, một chỗ cũng không được để sót! - Người mới rời khỏi vẫn chưa thể đi xa được! - ------- Omega mang thai, nhạy cảm biết bao nhiêu. Thêm một quá khứ đầy sứt sẹo, thêm một nỗi sợ hãi không tên với bào thai trong chính bụng mình. Gia Vũ mất kiểm soát, chao đảo mùi trầm hương trộn lẫn với mùi thuốc chưa tan, bất ổn từng bước hướng ra phía biển lớn. Manh áo mỏng, tràn trong gió tuyết. Biển kia, nghe thấy hay không? Nỗi đau trong ngực ta, ai hiểu? Omega, Omega. Chạy quanh một vòng, vẫn không thể nào thoát được số phận nghiệt ngã. Omega, Omega Dày vò, dằn vặt suốt bao nhiêu năm trường. Đến ngủ cũng đều là mơ thấy roi da đầy máu Cố gắng lạnh nhạt, cố gắng ngẩng đầu sống như một kẻ không bao giờ khuất phục. Tận sâu trong tim chính là mềm yếu đến đau thương. Bởi vì cuối cùng, chẳng phải ta rồi cũng phát tình, rồi cũng cần một Alpha để lấp đầy đó hay sao? Rồi, lại vô tình mà có thai. Ta mang theo con rời khỏi đây, có được hay không? Chúng ta bắt đầu lại một kiếp khác, có được hay không? Sóng biển vỗ lên chân tê cứng, không ngăn được từng bước sải dài. Bởi lẽ hương trầm kia quá sợ hãi rồi, thứ mùi tản ra lạnh đến thấu xương. Biển dìm ngang thắt lưng, Ánh đèn trực thăng bay vút lên cao, soi chiếu khắp dải biển dài. Đôi vai bị bóp chặt lấy, ép xoay người. Bốp! Một cái tát vang lên giòn giã. Năm ngón tay in hằn, giận dữ có, đau thương có, chua xót có. Gia Vũ khuôn miệng vương tơ máu, chậm rãi ngẩng lên, Trên gương mặt đối diện, một giọt nước mắt tràn ra khỏi đầu cuống mi, Trần Phong gằn lên từng chữ trong hốc mắt đã đỏ rực: - Em là Omega của ta,! Chúng là con của ta! - Ta không cho phép em chết! Em không được phép chết! Gia Vũ đưa tay run rẩy chạm lên gương mặt kia, bật khóc. - Trần Phong. - Em thực sự rất sợ, rất sợ... Gợn sóng vỗ ánh đèn nhấp nhoáng, Trên mặt biển lạnh cứng, một kẻ ôm lấy một kẻ, rẽ sóng rẽ nước, rẽ đau thương. Hôn lên khóe môi người, mút đi chút máu chính mình làm bật. Nghẹn giọng. - Đừng sợ. - Ta ở đây. ===============//============