Edit: Băng Di Chu Kì Lân ôm ngực cười lạnh: “Nếu ta không đến thì làm sao biết thế tử còn có nhàn tình như thế? ‘ cuộc đời này có ngươi, thật sự là tam sinh hữu hạnh ’, nhận thức lâu như vậy còn không biết thế tử tài hoa đến thế, xuất khẩu thành thơ, lưỡi xán sinh hoa cũng bất quá là như vậy phải không?” Tiết Trạm lui lui cổ: “Vậy không phải thuận miệng sao, ” “Thuận miệng?” Chu Kì Lân nâng âm lượng lên, Tiết Trạm run run nhịn xuống dục vọng co chân chạy, ngẩng đầu nhíu mày mếu máo, một bộ biết sai lầm rồi. Phòng trong Tiết Trạm bị huấn luyện thành cẩu, ngoài phòng Thu Mão, La Nhất, Triệu Thập Nhất,  Ngô Dụng bốn người chen chúc thành một đoàn, phát hiện trừ phi luyện thành thuật xuyên tường, nếu không cái gì cũng nghe không được, đang thất vọng đến cực điểm, cánh cửa kia mở ra từ trong, bốn người run run vội đứng xếp hàng. Chu Kì Lân bước ra khỏi cửa, tầm mắt đảo qua. Thu Mão không hiểu sao cảm thấy cái cổ lạnh lẽo, rụt lui lại vội chắp tay, cung kính nói: “Tham kiến Quốc công gia.” “Ân.” Chu Kì Lân đối ngoại cho tới bây giờ đều là cao lãnh như vậy, nâng lên mí mắt, tầm mắt định định trên người Thu Mão: “Ngươi tên Thu Mão sao?” Ngô Dụng, La Nhất, Triệu Thập Nhất không hẹn mà cùng bước ra hai bước, Thu Mão bị cô lập không dám nói gì, trong lòng thì nghẹn lệ, mặt ngoài vẫn là cung kính cúi đầu: “Hồi quốc công gia, phải.” Nhận được câu trả lời, Chu Kì Lân lưu lại ánh mắt thâm trầm cất bước rời đi, bốn người nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại chen chúc đụng vào trong cửa, làm cho Tiết Trạm đang sửa sang lại áo hoảng sợ, nhìn thấy là bốn người tức khắc hóa thân thành hỏa long phun lửa: “Cánh cửa của chủ tử cũng dám đụng, là muốn tạo phản phải không?! A?!” Thu Mão thực bình tĩnh: “Chúng ta cũng là sốt ruột hộ chủ, còn thỉnh chủ tử thứ tội.” Miệng có chút hồng, áo đã từng xốc lên, đây rốt cuộc bắn hay là không bắn? Ngô Dụng cũng thực bình tĩnh: “Quốc công gia thế tới rào rạt, chúng ta còn tưởng rằng chủ tử bị gia bạo chứ.” Quốc công gia thể lực bền vững hẳn là không bắn. La Nhất vừa nghĩ: “Đây không tính gia bạo chứ? Cũng chưa thành thân.” Tại sao lại thấy đáng tiếc là sao nhỉ? Triệu Thập Nhất  thành thật: “Chủ tử ngươi dứt khoát cùng Quốc công gia thành thân đi, cứ như vậy không danh không phận, nói không tốt chính là ở chung không có mai mối, phải bỏ vào lồng heo!” Đáng tiếc +1 Tiết Trạm yên lặng giơ roi ngựa lên, âm u nhìn bóng dáng bốn người chạy như điên, thầm nghĩ hòa thượng chạy không khỏi miếu đâu! Ta luyến tiếc thu thập nam phiếu chẳng lẽ còn luyến tiếc thu thập mấy người các ngươi sao? Mấy canh giờ sau, Hổ Báo Doanh hội hợp cùng Hùng Sư doanh, ăn ý hợp lại thẳng tiến đến giao giới với bộ lạc Xích Lực, đi vội mười ngày có dư, Ô Hùng tuần tra biên cảnh dẫn ba nghìn tướng sĩ hội hợp cùng quân đội. Ngày hôm đó, đại quân tạm thời nghĩ ngơi và hồi phục, Ô Hùng rỗi rãnh, hướng sang Quý Lâm Lưu Cố: “Tiết thế tử đang ở phải không?” Quý Lâm cùng Lưu Cố đối mắt: “Ở, nhưng mà …” Ô Hùng phất tay: “Yên tâm ta có chừng có mực.” Mang tâm lý cũng là một hồi đồng nghiệp, không thể thấy chết mà không cứu được, hai người theo qua, quả thực Ô Hùng vẫn là Ô Hùng trước kia, ngay thẳng quả thực làm cho người ta đau tim. Chạy đến Hổ Báo Doanh chuyện gì cũng không kịp nói, đã hướng về phía Tiết Trạm đánh ra một quyền. Quý Lâm, Lưu Cố biết tình thế không xong rồi. Cũng may Tiết Trạm phản ứng nhanh chóng, đưa tay đón đỡ, không bị giáng xuống mặt, đợi thấy rõ người, Tiết Trạm cười nói: “Thì ra là Ô tướng quân, thật sự là đã lâu không thấy.” Ô Hùng thu tay, tức giận trừng lớn mắt: “Đánh một trận! Mặc kệ thắng thua, chuyện đùa giỡn trước đó ta cho qua!” Tiết Trạm khó được chột dạ, ho nhẹ nói: “Việc này, vẫn là không đánh đi, dù sao quyền cước không có mắt, tổn thương tình cảm sẽ không tốt lắm.” “Tiết thế tử đây là xem thường Ô mỗ?” “Không phải! Tuyệt đối không phải!” Tiết Trạm vội vàng xua tay, Quý Lâm, Lưu Cố cũng khuyên nhủ. ” Trên đường hành quân không cho phép tư đấu, Ô tướng quân đã quên rồi sao?? Đến, đến, chúng ta trở về, đã lâu không gặp, đang có chút chuyện phải nói với ngươi.” Hai người có hảo tâm, nhưng Ô Hùng đang tức giận bốc lên đầu sao có thể cảm kích, đẩy hai người ra, cả giận nói: “Không cho phép tư đấu, nhưng công khai khiêu chiến chung quy vẫn được phải không? Tiết thế tử, Ô mỗ chính thức khiêu chiến với ngươi, liền hỏi ngươi tiếp hay không tiếp đây!” Hai người bị đẩy ra cũng thở dài, có hơi tiếc vì rèn sắt không thành thép, làm sao cứ thích đi tìm đường chết như vậy chứ? Có cần để chúng ta chia đều chỉ số thông minh cho ngươi không chứ? Nói đến đây, Tiết Trạm cũng đành phải tiếp, bất quá chột dạ rất nhiều nên trên tay sẽ giảm nhẹ hai phần lực đạo, nhưng loại chột dạ này lại bị Ô Hùng xem thành là khinh thường mình, lập tức lửa giận áp cũng áp không được, một quyền trực tiếp thẳng lên mặt, đánh cho Tiết Trạm lệch mặt, khóe miệng lập tức đổ máu. Quý Lâm, Lưu Cố hút ngụm khí lạnh, Ngô Dụng, La Nhất cũng đưa mắt nhìn nhau, lại càng không khéo chính là, Chu Kì Lân vừa vặn thấy một màn như vậy. Quý Lâm che mắt, thảm thương không nỡ nhìn. Vẻ mặt Lưu Cố thương hại nhìn Ô Hùng, ngươi nói một quyền này của ngươi sớm không đánh muộn không đánh, cố tình thời điểm Quốc công gia đến thì đánh, ngươi đây là tìm đường chết hay là tìm đường chết vẫn là tìm đường chết? Ngô Dụng, La Nhất mỉm cười, tốt lắm, chúng ta cứ lẳng lặng nhìn ngươi chết như thế nào. Lấy khuỷu tay lau khóe miệng, Tiết Trạm cũng 囧, ngượng ngùng nói: “Sao ngươi lại tới đây?” Chu Kì Lân ánh mắt thâm trầm, ngón tay nắm lấy cầm hắn nâng lên. Biết là xem thương thế của mình, Tiết Trạm ý bảo còn mở miệng được, nói: “Không có việc gì, chính là khóe miệng trầy da thôi.” Ô Hùng cảm thấy bầu không khí bất thường, nhưng cứ nghĩ mãi mà không rõ, liền sờ sờ cái ót.”Quốc công gia.” “Ân.” Chu Kì Lân cũng không quay đầu lại đáp một tiếng, lấy khăn tay ngăn chặn miệng vết thương, sau đó ý bảo Tiết Trạm tự mình cầm, lúc này mới quay đầu lại. Ngắm đến sắc mặt Quốc công gia nhà mình, Ô Hùng bị dọa co rụt cái cổ lại: “Thuộc hạ cùng thế tử là công khai khiêu chiến, không có tư đấu.” Cái này ngay cả Lưu Cố cũng muốn che mắt! Ngươi xuẩn đản như thế nào mà vẫn chưa nắm được trọng điểm! Quốc công gia là vì cái này tức giận sao? Hả? Ngươi có biết đó là ai không? Đó là Quốc công phu nhân! Tuy rằng không thành thân, thuộc tính là nam, sinh không được tiểu quốc công, nhưng chân chân thiết thiết là Quốc công phu nhân đã có quan hệ phu thê! Ngay cả Quốc công phu nhân cũng dám đánh, ngươi động đến trời rồi ấy! Phản ứng của Chu Kì Lân là, trực tiếp đá bay! La Nhất cân nhắc khoảng cách, nghiến răng. Quả nhiên là gần mực thì đen, gần người cũng đen, đây rất có khí thế giống chủ tử nhà mình khi đánh người! Ô Hùng chỉ cảm thấy bụng đau nhức, thấy hoa mắt, sau đó bản thân mình bay tung toé ra ngoài, bay lên không mấy hơi thở, rơi trên mặt đất tạo ra thanh âm không nhỏ, chỉ tới khi thân thể có phản ứng đau đớn mới biết được chính mình bị đá bay ra ngoài. Sau đó Ô Hùng liền mộng. Quốc công gia đá ta? Quốc công gia vì cái gì đá ta? Quốc công gia vì cái gì đá ta đá ngoan như vậy? Quốc công gia đá ta, đá ngoan như vậy nhưng còn chưa thấy hết giận là sao vậy? Ánh mắt theo bản năng hướng về phía hai người đồng nghiệp, phát hiện Quý Lâm, Lưu Cố bụm mắt, nhưng lén lút mở ra khe hở đang trông trộm. Tiết Trạm chột dạ kéo Chu Kì Lân: “Ta không có việc gì.” Trút giận gì gì đó thật sự không cần! Chu Kì Lân trả lời hắn bằng ánh mắt ‘trong lòng hiểu rõ nặng nhẹ’, đi đến trước mặt Ô Hùng, bỗng nhiên quát: “Đứng lên!” Ô Hùng nơm nớp lo sợ đứng lên. ” Không phải muốn công khai khiêu chiến sao? Ta đảm đương phần khiêu chiến của ngươi!” Nghe vậy, Ô Hùng bị dọa muốn nằm úp sấp trở lại, nhưng dính tầm mắt Quốc công gia nhà mình, cho dù cẳng chân run rẩy như sốt rét cũng phải đứng thẳng! ” Đứng tốt!” Chu Kì Lân gầm lên một tiếng, Ô Hùng bị dọa chân cũng không dám run lên! Bật người ưỡn ngực thu bụng, quân tư đúng chuẩn! Sau đó lại lần nữa đau nhức do bị đánh kéo tới, thân thể lại bị bay tứ tung! Ngô Dụng, La Nhất ho một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời. Tư thế đánh người này sao đặc biệt rất giống chủ tử nhà mình, cảm giác, một chữ đau, hai chữ  rất đau, ba chữ rất rất đau! Bị đánh không còn cách nào khác Ô Hùng dứt khoát nằm úp sấp trên mặt đất giả chết, Quý Lâm, Lưu Cố bước lên phía trước nói lời tốt. “Ô tướng quân biết sai lầm rồi, Quốc công gia tạm tha hắn lúc này đi.” ” Đúng nha Quốc công gia, tốt xấu còn phải hành quân trên đường, đánh nội thương sẽ không tốt lắm.” Tiết Trạm một tay cầm khăn, một tay kéo ống tay áo, khó có được nói một tiếng êm ái: “Ngươi tìm đến ta là có quân vụ phải không? Vào bên trong trướng nói chuyện đi.” Mắt thấy Trung quốc công một khắc trước còn lệ khí tận trời trông chừng muốn giết người, bị chủ tử nhà mình một câu êm ái đã trấn an được, còn ngoan ngoãn đi theo vào trướng, Ngô Dụng, La Nhất lần đầu tiên biết, nguyên lai chủ tử nhà mình còn có tư chất làm kẻ họa thủy. Quý Lâm, Lưu Cố bên này vội vàng đem người đỡ trở về, đè vào bên trong trướng nói thầm một hồi, Ô Hùng che ngực sinh vô khả luyến nói: “Cho nên hơn mười quân côn trước đó là ta chịu đựng không? Chuyện tuần phòng năm nay cũng là nhận không?” Quý Lâm vỗ vỗ hắn: “Nén bi thương.” Lưu Cố sờ sờ cằm: “Tội trước đó là nhận không, nhưng hôm nay cũng không tính oan uổng.” Nhớ tới một quyền trước đó Ô Hùng run run ôm đầu kêu rên: “Các ngươi làm sao còn không nói sớm với ta?!” ” Loại sự tình này có thể nói tùy tiện sao?” Quý Lâm trợn hắn, Lưu Cố cũng nói: “Chúng ta kéo ngươi đi, đáng tiếc ngươi không nghe.” Ô Hùng kêu rên: “Vậy đám các ngươi không biết đem ta đánh ngất nha? Để ta đi khiêu chiến thế tử, đây không phải rõ ràng đi tìm đánh sao?!” ” Vậy thành, lần sau chúng ta đem ngươi đánh ngất.” Nghiêm mặt nhìn hai tên đồng nghiệp vui sướng khi người gặp họa, Ô Hùng xem thường trở mình nhìn trời cao: “Còn đặc biệt có lần sau sao?!” Mặc kệ Ô Hùng bên kia đau tim như thế nào, bên này Chu Kì Lân vừa vào bên trong trướng liền kéo tay Tiết Trạm ra xem vết thương. Cẩu thả thành quen Tiết Trạm cũng dở khóc dở cười: “Thực không có việc gì, bất quá chỉ là trầy chút da, ngừng chảy máu thì tốt rồi, đừng chuyện bé xé ra to.” Nói xong cười nói: “Vả lại lần này chúng ta xuất binh tám chín phần mười sẽ có trận ác chiến, binh đao không có mắt, tùy tiện va chạm một chút cũng rất nặng, đến lúc đó...!!” Phát hiện sắc mặt Chu Kì Lân trầm đến dọa người, Tiết Trạm vội sửa miệng: “Nói đùa thôi, ngươi yên tâm, bằng bản lĩnh của ta, bọn đạo chích bình thường không đến gần được.” Nghe vậy, sắc mặt Chu Kì Lân cũng không nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, lực đạo cầm lấy tay của Tiết Trạm cũng dùng sức, đè nén ra dấu vết. Tiết Trạm phát hiện nhưng cảm thấy việc này nói nhiều cũng là uổng công, không bằng để thời gian chứng minh hết thảy, nhưng hắn đã quên, Chu Kì Lân độc thân hơn hai mươi năm, một khi nếm đến tư vị tình yêu, đã sinh chấp niệm, không phải chỉ một câu thời gian là có thể làm phai nhạt. Rất nhanh, đại quân cùng quân coi giữ biên cảnh Cáp Mật hội hợp, Chu Kì Lân cầm thánh chỉ trở thành tướng lĩnh lần này, lãnh bảy vạn binh, Hổ Báo Doanh của Tiết Trạm mới chỉ có một ngàn, lẫn ở bên trong, ngay cả bóng dáng cũng nhìn không thấy, từ khi đến đây chưa từng có người chú ý đến một lĩnh quân Hổ Báo Doanh nhỏ bé. Nhưng người khác không chú ý không có nghĩa là Tiết Trạm không chú ý, trong lòng mặc dù tức giận, nghĩ chiến sự chưa đánh cũng chỉ nửa thật nửa giả hơi hơi kháng nghị, nhưng đàm phán vỡ tan chiến sự hết sức căng thẳng, Tiết Trạm không được lĩnh đến nhiệm vụ trọng yếu, ngay cả vốn chuyện lãnh binh tuần phòng cũng bị Chu Kì Lân phái người khác đi! Trong tai nghe Chu Kì Lân chỉ sa bàn sai khiến nhiệm vụ, con ngươi Tiết Trạm lạnh như băng, đợi cho người khác đều rời đi, mở miệng: “Quốc công gia đây là dự định đem ta dưỡng thành chim hoàng yến sao?” Chu Kì Lân giương mắt, sau đó giả bộ giống như vô tình đem tầm mắt quay về sa bàn, đầu ngón tay lại vô ý thức nắm chặt ở sau người: “Tại sao lại nói như vậy? Tất cả an bài đều là xuất phát từ lo lắng cho chiến lược, binh lính của Hổ Báo Doanh quá ít, không thích hợp xâm nhập vào trong đó.” Tiết Trạm đi tới, cái gì cũng không nói trực tiếp đánh một quyền, tức giận quá mức nên tạm thời miễn dịch hoa si, trực tiếp đánh mặt! Bình thường không nỡ chạm một chút, nhìn thấy tuấn nhan thôi cũng có thể ăn hai chén cơm khô, giờ bị mình đánh ra vết xanh tím, Tiết Trạm không đau lòng, chỉ cảm thấy hết giận. ” Nói thật, đã nhịn ngươi thật lâu.”