Edit: Băng Di
Bị một quyền nặng như vậy trực đảo hoàng long, làm cho tâm thần bối rối, Tiết Trạm chẳng khác gì chạy trốn như bay về phủ Định Viễn Hầu, đáng tiếc không tìm được an ủi mà còn phát hiện không khí quái dị giữa cha nương nhà mình.
Bạch Nhã vẻ mặt cứng đờ ngồi ở trên thủ tọa, tuy rằng vẫn cố gắng tạo ra cảnh thái bình giả tạo, nhưng điểm trình độ ấy ở trước mặt Tiết Trạm chỉ trong nháy mắt đã bị phát hiện.
” Hôm nay không phải vào triều sao? Như thế nào còn có thời gian rảnh rỗi trở về nhà?”
Tầm mắt Tiết Trạm ở trên mặt Bạch Nhã vòng vo vài vòng, vẻ mặt ai thán: “Con không trở lại, nương nói con cả ngày như kẻ không có nhà, lần này con về nhà, nương lại ghét bỏ, ai, làm đứa con thật khó!”
” Đừng đem nương của ngươi nói như không để ý ngươi, ngươi từ đâu nghe ra ta ghét bỏ ngươi?” Bạch Nhã tức giận trợn mắt với hắn, chịu đựng thân thể không khoẻ nhàn thoại vài câu, cuối cùng vẫn căn dặn thêm vài câu bảo hắn hảo hảo chiếu cố bản thân linh tinh các loại.
Tiết Trạm gật đầu đáp ứng, quay đầu lại nghẹn cười đụng phải Tiết Úy Chi, dùng vẻ mặt ‘nam nhân đều hiểu’ nhìn lão cha nhà mình: “Nhìn không ra cha lớn tuổi như vậy mà thân cường thể kiện, bảo đao chưa lão nha, nương con khóe mắt đang hàm xuân, đầy mặt hồng quang, ôi con trai thật sự là mặt cũng nở hoa theo.”
Tiết Úy Chi sắc mặt cứng đờ, lập tức vung tay ra đánh: “Ta đánh chết ngươi hỗn tiểu tử! Có ai nói chuyện cùng cha mình như vậy không? Còn đi trêu chọc nương ngươi, tin ta trở về nói cho nương ngươi hay không, cái lổ tai này ngươi còn cần nữa hay không?”
” Đù! Cha không có nghe ra là con đang khen cha sao? Chẳng lẽ phải nói cha mềm nhũn vô lực, tác dụng chậm cha mới vui vẻ?”
” Còn càng nói càng chẳng ra gì!” Tiết Úy Chi trực tiếp đá một cước, Tiết Trạm cũng không trốn, cứ như vậy bị đá, ngay sau đó bình tĩnh vỗ vỗ bụi trên ống quần.
Tiết Úy Chi nghẹn.
‘Luận giá trị võ lực không cao bằng con trai, giáo huấn bằng bạo lực chẳng khác gì gãi ngứa thì phải làm sao?’
Tiết Úy Chi thẹn quá thành giận: “Ngươi cút!”
Cha, ngài như thế giống thiếu nữ ngạo kiều biết không? Tiết Trạm trong lòng mắng, cả người lăn nhanh, nhưng trước khi xuất môn vẫn quay đầu lại: “Cha, kỳ thật đây là chuyện tốt, nhiều thêm đệ đệ muội muội chẳng hạn, cũng không phải chúng ta nuôi không nổi!”
Tiết Úy Chi giơ chén trà lên làm bộ muốn đập bể, lại quên trong chén còn có nước trà, cũng may không nóng, nhưng nửa tay áo cũng ướt đẫm.
Tiết Trạm: “... Phốc.” Lần đầu tiên hắn phát hiện cha hắn ngốc manh như vậy!
Rời khỏi thư phòng của Tiết Úy Chi, sắc mặt Tiết Trạm trong giây lát liền trầm xuống. Hai vợ chồng tính phúc hài hòa, hắn làm con trai đương nhiên nên vui vẻ. Nhưng nếu có ẩn tình khác trong đó thì phải tính theo cách khác.
Trở lại viện tử, nha hoàn mới tới đưa lên bình trà, trà còn chưa lạnh, đại nha hoàn bên người của Bạch Nhã, Liễu Sắc đã vào cửa.
” Tham kiến chủ tử.”
Ngón tay gõ mặt bàn, nâng mắt “Ừ.”
Bả vai Liễu Sắc co rụt lại, quỳ gối xuống mặt đất.
” Xem ra biết mình sai rồi sao, nói một chút xem sai chỗ nào?”
” Nô tỳ không nên nghe lời phu nhân giấu diếm chủ tử.”
Người mình một tay dạy dỗ, chính mình hiểu rõ, nếu Bạch Nhã không lên tiếng, cho nàng hai cái lá gan nàng cũng không dám gạt hắn.
Lén lút nâng mắt, thấy thần sắc Tiết Trạm coi như bình thường, lúc này Liễu Sắc mới nói: “Ngày hôm qua nhị lão gia có hẹn với bạn bè đi ra ngoài uống rượu, giờ Tuất trở về thần sắc rất bất thường, phu nhân đem bọn nô tỳ đuổi ra khỏi cửa, lúc sau động tĩnh trong phòng còn có chút lớn, nô tỳ lại không dám đi vào, ở cửa phòng canh giữ một đêm. Sau đó phu nhân len lén bảo đại phu sang đây, xem mạch cho lão gia, kê một đơn thuốc, nói là uống hai ngày sẽ tốt lên. Cuối cùng còn hạ lệnh cấm khẩu, nghiêm cấm không cho nô tỳ thông báo với chủ tử.”
Huấn luyện nữ cao thủ là vì muốn bảo hộ nữ quyến trong phủ, cái gọi là tỳ nữ tốt không thờ hai chủ, hơn nữa trước đó Tiết Trạm đã bảo trước, tuy không trách nàng nghe lời Bạch Nhã, bất quá có một số chuyện vẫn phải nói rõ ràng.
” Lúc trước ta phái ngươi đến bên cạnh nhị phu nhân chính là nhìn trúng ngươi trầm ổn biết điều, đừng làm cho ta hối hận vì quyết định này.”
“Nô tỳ biết sai rồi.”
“Ừ, đứng lên đi.”
Liễu Sắc thở ra một hơi đứng dậy, đứng ở một bên.
Trường tùy bên người Tiết Úy Chi, Lương Thập Tam vào cửa.
” Tham kiến chủ tử.”
Lương Thập Tam cũng được Tiết Trạm huấn luyện ra, hiểu rõ tính tình của chủ tử nhà mình, nói thẳng: “Ngày hôm qua lão gia có hẹn với Lưu gia nhị lão gia, thuộc hạ chờ ở ngoài phòng chữ thiên, nhưng hồi lâu cũng không thấy lão gia đi ra, thuộc hạ sợ gặp chuyện không may liền vào cửa tìm, khi thuộc hạ tìm được lão gia, lão gia đang quần áo không chỉnh, từ một gian sương phòng chạy đến, trong tình thế cấp bách, thuộc hạ nhất thời cái gì cũng không kịp nhìn vội đem lão gia cõng chạy về.”
” Ngày hôm sau lão gia cho tìm thuộc hạ, nói việc này dừng ở đây, đặc biệt giao phó không thể tiết lộ cho chủ tử biết.”
Hai vợ chồng bị khi dễ lại không muốn trả thù mà chỉ muốn dàn xếp ổn thoả, vì cái gì Tiết Trạm rất rõ ràng, thân làm phụ mẫu không muốn liên lụy đến nhi tử, chẳng lẽ làm nhi tử có thể để cha nương mình chịu ủy khuất? Cha nương nghĩ muốn nhẫn cơn tức giận này, nhưng hắn làm nhi tử lại không muốn nhịn!
Tiết Trạm híp mắt, đang nghĩ ngợi phải làm sao tính sổ được, chẳng ngờ đối phương ngược lại chủ động tìm tới cửa.
Cố Vũ Dung phái người đến thông truyền, nói rằng ở cửa sau có một cỗ kiệu nhỏ màu đỏ, nói rằng muốn tìm chi thứ hai, không nói tên họ, chỉ nói là chi thứ hai sẽ biết.
” Lá gan rất lớn đây.” Tiết Trạm cười nhạo một tiếng, vò vò góc áo, tâm hắn đang phiền đây, đưa lên cửa cho hắn nổi hỏa cũng đừng trách hắn vô tình!
Kiệu nhỏ màu đỏ dừng ở cửa sau, được bốn kiệu phu nâng, một nam nhân quản sự trông vẻ lớn tuổi trộm dùng dư quang đánh giá, Tiết Trạm nhấc chân bước ra cửa, tầm mắt từ hồng kiệu thu hồi đến trên người nam nhân, phản ứng của đối phương nói cho Tiết Trạm biết đối phương nhận biết hắn.
Nhận biết là tốt rồi, không nhận ra thật là có chút không hạ thủ được.
” Ầm ĩ cái gì vậy?” Tầm mắt đảo qua, sẳng giọng: “Đây là Định Viễn Hầu phủ, không phải cái chợ!” Lại đảo mắt nhìn sang kiệu nhỏ, trong mắt hiện lên ý cười lạnh: “Làm sao, chỉ là một ả đến từ chốn hoa lầu mà thôi, thời điểm bản thế tử đi ngang qua chỉ liếc mắt một cái, đã muốn nhờ cậy bản thế tử hay sao? Hừ, cũng xứng sao!?”
Quản sự tuổi lớn cùng bốn kiệu phu nghe vậy lập tức bị hù dọa, mặt không có chút máu.
Bọn họ rõ ràng đưa tiểu thư chính kinh đứng đắn tới, làm sao tới miệng hắn rồi thì thành một ả hoa lầu thấp hèn? Chuyện này phải được chứng thực, nếu không tiểu thư được dưỡng ở chốn khuê phòng làm sao còn mặt mũi gặp người?
“Chúng ta,... ”
“Cái gì chúng ta các ngươi, một quy công ở hoa lầu trước mặt bản thế tử cũng xứng đáng xưng: Chúng ta’??” Tiết Trạm một cước đá tới, đem lời đối phương toàn bộ đuổi quay về trong bụng: “Người tới, đem kiệu nhỏ này đuổi về Di Hương viện cho bản thế tử!”
Tiết Trạm phất tay áo mà đi, mấy tráng phó nối tiếp nhau chạy ra như bay, không để ý đến mấy người kia đang giãy dụa mạnh mẽ cưỡng chế mang đi, xem tuyến đường này thực sự là hướng đến Di Hương viện!
Người trốn ở chỗ tối trông chừng cũng bị dọa, phi tựa như bay chạy về báo tin, người tính kế hết thảy chuyện này nghe xong cũng thần hồn câu chiến, vội vàng phái người đem kiệu nhỏ cướp về.
Lòng còn tưởng là nam nhân đều sẽ thích mĩ quyến như hoa, ỡm ờ hạ dược thì việc này sẽ thành, chẳng ngờ Tiết Úy Chi thật sự là người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, rõ ràng đã bị hạ dược không ít, lòng dạ lại thực cứng rắn cố chạy trở về! Càng kỳ quái hơn chính là, kiệu hồng đưa lên cửa, theo lý Tiết phủ nên căn cứ ý tưởng ‘việc xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài, ‘môi hở răng lạnh’ nuốt vào mới đúng, đâu ngờ đến còn có một con bài là Tiết thế tử!
Tiểu thư quan gia tốt đẹp bị so sánh thành nữ nhân lầu xanh! Đây là đem mặt mũi giấu bên trong áo rồi giẫm lên, còn phải hung hăng nghiền bằng hai chân! Việc này truyền ra ngoài người một nhà bọn họ còn làm như thế nào? Nữ nhân của bộ tộc bọn họ còn cần làm người nữa không?!
Cái gì gọi là ăn trộm không được gà còn mất nắm gạo, tiền mất tật mang? Đây là đem nắm gạo ném vào khạp, xong, ngay cả cái quần cũng mất vào cùng!
Nhưng bọn hắn dám nháo nữa không? Dám tìm người khóc lóc kể lể không? Dám chạy đến trước mặt hoàng thượng tấu hắn một quyển không?
Không dám! Răng gãy chỉ có thể nuốt vào bụng! Cho dù nuốt xong miệng đầy máu cũng phải nuốt! Ai bảo họ đuối lý, ai bảo thủ đoạn của bọn họ không đủ cao minh bị người ta bắt được nhược điểm, ai bảo bọn họ không đem gạo nấu được thành cơm chứ!
Người bày ra hết thảy chuyện này không dám nháo lớn, không dám cáo trạng trước ngự tiền, nhưng cũng không có nghĩa là Chu Lệ không biết.
” Hỗn tiểu tử này! Người tới! Đem Định Viễn hầu thế tử Tiết Trạm đến cho trẫm!”
Tiết Trạm cũng không nghĩ sẽ gạt Chu Lệ việc này, hắn vẫn chờ ở Định Viễn Hầu phủ, người tuyên triệu vừa đến, lập tức đi theo tiến cung.
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn, vạn tuế!”
Chu Lệ theo dõi hắn, quát lạnh: “Quỳ xuống!”
Hai gối Tiết Trạm hạ xuống, vững vàng quỳ gối trong điện.
“Ngươi cũng biết sai rồi?”
” Hoàng Thượng, thần không biết thần có gì sai?” Tiết Trạm giả bộ vô tội.
Chu Lệ cũng phải tức giận mà cười, cầm lấy một trái cây trong mâm vung tay ném bay ra ngoài: “Ngươi đừng giả bộ cho trẫm!”
Tiết Trạm nâng tay vững vàng tiếp được, thuận tay để trên miệng rắc rắc cắn một ngụm.
“Ai cho ngươi ăn? Nhổ ra cho trẫm!”
Chớp mắt, giơ trái cây thiếu một ngụm lên, Tiết Trạm mộng. Ta có cố tình gây sự đâu chứ? Ngươi đường đường là Vĩnh Lạc đại đế, cùng một thần tử so đo một trái cây có ý nghĩa sao, hả?
Nhưng thiên tử miệng vàng lời ngọc, hắn đành phải dùng vẻ mặt ‘sinh không thể luyến’ đem trái cây nhổ ra.
Chu Lệ ngừng cười lạnh giọng: “Quan gia tiểu thư tốt đẹp bị ngươi nói thành nữ tử thanh lâu, ngươi đây là tính toán bức tử toàn gia người ta sao?”
” Hoàng Thượng, vậy cũng là do bọn họ đúng người đúng tội!”
“Trừng phạt đúng tội?” Chu Lệ nâng tay, lại là một trái cây ném tới: “Trừng phạt đúng tội là do ngươi định đoạt sao?”
Tiết Trạm nâng tay tiếp nhận, lần này không nhét vào miệng, ôm trái cây thở phì phì nói: “Cha mẹ của thần vài chục năm nay ân ái có thêm, cử án tề mi, dựa vào cái gì chỉ vì chút tư lợi phải chen một chân vào giữa? Còn sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy, thần chẳng qua chỉ tức giận một chút.”
” Ngươi còn biết vậy sao?” Chu Lệ nâng tay, lại là một trái.
Thuận tay tiếp nhận cầm trên tay: ” Vốn chính là như vậy. Hoàng Thượng cho rằng đối phương là như thế nào, kế quỷ kia của đối phương mà thành, nhà của thần vẫn còn là nhà sao? Hơn nữa, thần cũng không thật sự bảo người ta nâng đến thanh lâu nha.”
” Hồ nháo! Biện pháp cự tuyệt còn nhiều mà, sao ngươi chỉ chọn loại khó nhất? Tiểu thư của người ta thanh trong sạch bạch chọc giận ngươi hay là chọc ghẹo ngươi, ngươi nháo ra như vậy, người khác còn sống được nữa không? Chu Lệ nhớ tới liền đau đầu, tuy rằng không ai cáo trạng với hắn, nhưng kinh thành người nhiều như vậy đều nhìn thấy mà, chung quy cũng không thể nhìn một nhà tiểu thư kia đi tìm chết.
Tiết Trạm sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói: “Khi đó đang nổi nóng, thần không nghĩ được nhiều như vậy.”
“Không nghĩ được nhiều như vậy!” Chu Lệ tức giận hết mức, đem một đám trái cây trong mâm đều ném đến: “Trẫm đánh ngươi chứ ở đó ngươi không nghĩ được nhiều như vậy! Nội trong thời gian ngắn đã nghĩ ra biện pháp nham hiểm thế này, ngươi còn nói với trẫm không nghĩ được nhiều như vậy?! Trẫm xem ngươi chính là nghĩ nhiều lắm!”
Chu Lệ ném, Tiết Trạm liền tiếp, quân thần hai người chơi trò ngươi ném ta tiếp như vậy, đem thái giám liên can trực tiếp làm cho mộng.
Trái cây ném hết, thái giám ngoài điện cúi đầu vào cửa.
“Hoàng Thượng, Trung quốc công cầu kiến.”
Ném xong bảy tám trái cây, Chu Lệ cũng hết tức giận, nâng tay bảo một câu: “Tuyên!” Quay đầu lại trợn mắt trừng Tiết Trạm: “Trở về hảo hảo tỉnh lại cho trẫm!”
” Tuân lệnh.” Một tay ôm trái cây, khi Tiết Trạm xuất môn còn ngẩng mặt trừng mắt nhìn Chu Kì Lân một cái.
Đều tại ngươi! Hại ta tâm tình không tốt còn bị Hoàng Thượng mắng!
Chu Kì Lân dở khóc dở cười. Vừa nghe nói đối phương bị tuyên tiến cung, sau lưng hắn liền theo đến, kết quả tên không lương tâm này còn lấy mắt trừng hắn! Hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú, nên đánh một trận thôi!
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
52 chương
346 chương
7 chương
13 chương
83 chương
9 chương