Edit: Băng Di Trở lại Hầu phủ Ngô Dụng trái nghĩ phải nghĩ, vẫn là khuyên nhủ: “Chủ tử, ta cảm thấy lần này chuyện người muốn làm có chút lớn, cẩn thận đem mình tròng vào luôn nha.” Khóe miệng rõ ràng là đang không khép lại được, Tiết Trạm dứt khoát cười toét miệng, lộ ra hàm răng trắng: “Có chuyện gì ta muốn làm đâu? Đừng giá họa hắt nước bẩn cho chủ tử ta, trận này ta không muốn làm gì cả!” Trước trận muốn làm mà thôi! Nói xong đóng cửa phòng: “Ta phải tắm rửa, không cho phép nhìn lén!” Ngô Dụng bụm cái mũi thiếu chút nữa bị đụng vào, trong lòng rủa xả, ngươi có ta cũng có, nhìn lén ngươi không bằng ta xem chính mình! Ngày hôm đó sau khi lâm triều, Chu Lệ đem Tiết Trạm đến điện Tuyên Chính, từ trên hoàng án cầm lấy một bản tấu chương vứt đến. Tiết Trạm linh hoạt tiếp nhận, mở ra nhìn vào, lập tức vui như nở hoa, liên tục tạ ơn: “Đa tạ Hoàng Thượng! Trạm thay mặt bọn họ khấu tạ hoàng ân!” Tấu chương là danh sách Tiết Trạm thỉnh công cho Hổ Báo Doanh, Chu Lệ chỉ phê ba người, nhưng ba người này cũng có thể nói là đã phá lệ cũ. Chu lệ ngắm hắn, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Còn làm bộ khách sáo.” Bị ghét bỏ Tiết Trạm cũng không để ý, vui tươi hớn hở đem tấu chương thu vào trong lòng, còn cẩn thận vỗ vỗ, một bộ chỉ lo làm mất. Chu Lệ cười chỉ hắn: “Hỗn tiểu tử này, quen giả vờ giả vịt.” Tiết Trạm ngượng ngùng cười, một bộ sống vô tư, vô tâm, vô phế. Chu Lệ xem chán, đứng dậy từ sau hoàng án đi tới: “Chuyện Trung quốc công năm nay chính thức ra hiếu ngươi có biết không?” Nghe vậy Tiết Trạm gật đầu tỏ vẻ biết: “Năm trước thần còn trêu ghẹo Trung quốc công, nói thiên kim khuê tú muốn vào phủ Trung quốc công sợ là có thể đi vòng qua kinh thành ba vòng!” ” Vậy hắn nói như thế nào?” Tiết Trạm lắc đầu: “Sự tình quan hệ đến việc riêng tư của Trung quốc công, hắn không chấp thuận, thần không thể nói.” “Có cái gì không thể nói, ngày hôm trước trẫm hỏi hắn có để ý đến thiên kim khuê tú nào hay không, chỉ cần xuất thân trong sạch, trẫm đều tứ hôn cho, hắn thì hay rồi, không cần suy nghĩ liền từ chối, còn nói bản thân mệnh phạm cô tinh khắc thê khắc tử, không muốn kết oán.” Nghe vậy Tiết Trạm cũng không giấu diếm nữa, nói: “Lúc ấy Trung quốc công cũng nói với thần như vậy, thần bảo hắn không cần tin, nhưng mà hình như hắn cũng không nghe vào tai, nếu không thần lại đi khuyên nhủ xem?” Chu Lệ lắc đầu: “Tính tình của Trung quốc công trẫm vẫn hiểu rõ, chuyện gì mà hắn đã hạ quyết tâm phỏng chừng không ai có thể dễ dàng khuyên được, như vậy đi, ngươi đừng nói rõ muốn khuyên hắn lấy vợ, tìm cơ hội thân cận với hắn nhiều một chút, dẫn hắn đi ra ngoài nhìn ngắm chung quanh một chút, thường thường nói hai câu đề cập đến chỗ tốt của chuyện thành thân, tỷ như nói có người chiếu cố nha, có người bồi cùng nha, đến già sẽ không tịch mịch nha, vân vân, đừng quá rõ ràng, rõ ràng quá có thể bị hắn phát hiện, biết không?” “Biết, Hoàng Thượng yên tâm, việc này cứ giao cho thần!” Phụng chỉ chọc ghẹo người gì gì đó là chuyện hắn yêu nhất luôn~ Ra khỏi điện Tuyên Chính, Tiết Trạm vui tươi hớn hở chuẩn bị đi ‘lay đổ’ Chu Kì Lân, không ngờ nửa đường hắn bị người ngăn chặn. Từ thái phó khoanh tay cười tủm tỉm đứng ở kia. Tiết Trạm theo bản năng lấy tay che mặt. Nhưng mà một người lớn như vậy, hai cái bàn tay làm sao che được? Từ thái phó vui tươi hớn hở hỏi: “Tiết thế tử đây là trốn lão phu hả?” Thân là đệ nhất văn thần, người nào dám nói trốn lão chứ? Dám nói trốn thì lão cáo già sẽ có bản lĩnh làm cho ngươi trốn ra khỏi kinh thành cả đời, tin hay không? Võ tướng mặc dù không do lão quản, nhưng dựa theo cấp bậc của đối phương, ngươi không thấy ngay cả thái tử gặp phải lão còn phải khách khách khí khí nửa lễ hay sao? Tiết Trạm buông tay, hậm hực nói: “Sao có thể chứ, lòng kính ngưỡng của Trạm đối với thái phó đại nhân có nhật nguyệt chứng kiến, điềm nhiên đem mặt tiếp cận còn không ngại nhiều làm sao trốn chứ?” ” Nga, không phải trốn lão phu thì chắc là đang che vầng thái dương?” “Đúng đúng, che thái dương.” “Nga, che thái dương?” Từ thái phó ngửa đầu nhìn sắc trời mịt mù mây đen: “Tuổi tác lớn rồi ánh mắt cũng không được tốt lắm, làm phiền thế tử chỉ cho lão phu một chút, thái dương ở đâu đâu?” Tiết Trạm ngẩng đầu, há hốc mồm rất lâu, cái khó ló cái khôn nói: “Thái dương ở phía sau tầng mây! Thái dương này thật là nghịch ngợm quá, còn trốn ra phía sau tầng mây kìa!” ” Thái dương ở phía sau tầng mây, vậy thế tử che thái dương làm cái gì nha?” Từ thái phó không vội không đổ làm cho Tiết Trạm nghẹn, khóe miệng giật nhẹ: “Vậy không biết thái phó đã nghe nói qua ‘tia tử ngoại’ không? “Tia tử ngoại” là tia sáng chiết xạ của mặt trời, so với mặt trời bắn thẳng đến còn muốn làm người ta bị phơi nắng hơn.” “Thật sự?” ” So với vàng còn thật hơn.” ” Vậy lão phu làm sao lại chưa nghe nói qua ‘tia tử ngoại’ này? Hay là lão phu kiến thức nông cạn?” Ngài học phú năm xe ngay cả Cao tổ cũng xưng là sao Văn Khúc chuyển thế mà kiến thức nông cạn gì? Ngài là muốn cả triều văn võ này xấu hổ chết sao? Tiết Trạm vuốt mặt, đánh chết cũng không dám nói lời này ra nha, vốn cũng đã đắc tội nhiều người thế này, lại đắc tội lão thì thế nào cũng phải leo tường hóng gió tây bắc! Khóe mắt miết thấy bóng người bên kia, Tiết Trạm gần như tuôn lệ như suối. “Quốc công gia! Ta ở đây!” Chu Kì Lân bước nhanh đi tới, tảo mắt nhìn Tiết Trạm, lại chuyển tới trên người Từ thái phó, cung kính hành lễ: “Từ thái phó.” “Trung quốc công.” Tay của Từ thái phó cho vào trong tay áo, rõ ràng đã đến tuổi bảy mươi mà ánh mắt lại sáng ngời bức người như cũ: “Đây là đi diện thánh sao?” Tiết Trạm vội vàng nháy mắt. Chu Kì Lân lắc tay: “Cũng không phải, ta cùng với thế tử có việc ước hẹn, đang tới tìm hắn.” Tiết Trạm thở ra một hơi, Từ thái phó liếc hắn, cười ha hả nói: “Vậy không khéo, lão phu cũng đang có việc tìm thế tử.” Chu Kì Lân rùng mình, Tiết Trạm da đầu run lên, chậm rãi xê dịch đến phía sau Chu Kì Lân. Tay để trên môi ho nhẹ một tiếng, Chu Kì Lân hỏi: “Không biết là chuyện gì? Nếu không phải rất trọng yếu, còn thỉnh thái phó đại nhân nể mặt trước.” ” Thực ra cũng không phải rất trọng yếu, chỉ là muốn cùng thế tử thảo luận một chút xem cái gì gọi là ‘tia tử ngoại’, lão phu tuy không dám nói trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng ‘đọc nhiều sách vở kiến thức rộng rãi’ vẫn là xưng được, đến nay vẫn chưa nghe nói qua cái gì gọi là ‘ tia tử ngoại’, đang muốn tìm thế tử thỉnh giáo đây, cái gọi là sống đến già thì học đến già, ai hiểu biết nhiều thì làm thầy thôi.” Tiết Trạm gần như nghĩ muốn hóa thân thành đà điểu huynh, đầu chui xuống cát, mặc niệm ta không nghe thấy, ta không nghe thấy, ta không nghe thấy! Chu Kì Lân cũng không có cách. Tia tử ngoại là sóng điện từ có phổ sóng trung bình từ 0. 01-0. 040 mi-crô-mét, gọi chung là phóng xạ, biết cái gì là sóng điện từ không? Mi-crô-mét không? Cho dù biết, thì biết cái gì là phóng xạ không? Biết cái gì kêu là tia X không? Không biết? Bảo hắn giải thích, hu hu, lấy thanh đao đến, hắn cắt cổ còn mau hơn. “Thế tử?” Từ thái phó thò đầu qua nhìn Tiết Trạm phía sau Chu Kì Lân. Tiết Trạm trực tiếp nằm úp sấp, thè lưỡi trừng mắt: “Người này đã chết, có việc hoá vàng mã!” Từ thái phó thiếu chút nữa không trụ nổi, không kiên nhẫn phất tay nói: “Còn nhỏ tuổi miệng khó ngăn giữ.” Chu Kì Lân xin lỗi chắp tay. Dư quang lườm đến Tiết Trạm đang lẩm bẩm chuồn mất. Từ thái phó: “Phốc ~” Chu Kì Lân lần đầu tiên cảm thấy ý nghĩa của từ ‘ xấu hổ’. Tiết Trạm chuồn xong liền trực tiếp quay về Hầu phủ, ngoắc Ngô Dụng đến, đem một cái tấu chương đưa cho hắn: “Năm trước quân tình khẩn cấp chậm trễ các ngươi thành thân, hiện giờ xem ra là do việc tốt thường hay gặp trắc trở.” Thoạt đầu Ngô Dụng không hiểu ra sao, mở tấu chương ra mới biết được mình được phong Bách hộ. Bách hộ tuy là thấp nhất nhưng cũng là bát kinh được bộ binh thừa nhận, lĩnh lương thưởng, hưởng phúc lợi các loại lễ, ngày nghỉ, lễ năm, đi tới bên ngoài gặp người khác cũng phải kêu một tiếng Bách hộ đại nhân! Vẻ mặt Ngô Dụng hiện lên ý mừng, theo sau lại kinh ngạc hỏi: “Bộ binh đồng ý rồi?” “Ta đi vòng qua bộ binh, trực tiếp đưa tấu chương của Hoàng Thượng ra.” Chu Lệ mở miệng, bộ binh sẽ không ngốc đến mức chỉ vì một Bách hộ không quan trọng mà đối nghịch cùng Hoàng Thượng, bất quá xét đến cùng ấn tượng với Ngô Dụng không tồi người mới có thể mở kim khẩu, nếu không đường đường là thiên tử làm sao chú ý tới một Bách hộ không quan trọng, đúng không? “Đa tạ chủ tử!” “Xong, không nói mấy lời sáo rỗng nữa.” Tiết Trạm xua tay, ý bảo hắn đừng kích động, nói: “Chỗ ở ta đã chuẩn bị tốt, mấy chưởng quầy ta cũng dặn dò rồi, trước tiên gấp rút chuẩn bị đồ đạc của ngươi đi, từ giờ trở đi ngươi được nghỉ, đem hôn sự làm cho hoàn hảo mới cho trở về, hiểu chưa?” “Hiểu được!” Ngô Dụng theo bản năng thẳng lưng đứng thẳng, cổ họng rống vang, trung khí mười phần! Nhưng ánh mắt lại trộm ngắm bốn phía. Tiết Trạm nhìn, cười mắng: “Trông trộm cái gì chứ? Có thể nhìn ra người sống sao? Sớm đem sự tình làm cho xong rồi đem người đón về nhà đi, nghĩ muốn nhìn như thế nào thì nhìn như thế đó!” Ngô Dụng ngượng ngùng cười, lập tức lăn mất. Hạ Thúy xốc mành đi ra, Tiết Trạm vui vẻ: “Mười mấy năm đều đối mặt, hơn mười ngày sau cùng mới biết thẹn thùng sao?” ” Con mắt nào của chủ tử thấy ta thẹn thùng nhỉ?” Hạ Thúy mặt ửng đỏ còn mạnh miệng. Tiết Trạm chỉ đôi mắt mình, vui vẻ tỏ ý: “Hai mắt này đều nhìn thấy.” “Đó là chủ tử nhìn lầm rồi!” Tiết Trạm không muốn cùng một nữ nhân sắp bước vào hôn nhân cãi chày cãi cối, hỏi: “Hỉ phục đều chuẩn bị được rồi?” Thấy Hạ Thúy gật đầu, lại nói: ” Đồ cưới trang phục vân vân ta đã nhờ nương chú ý giúp đỡ, trở về có cái gì không hiểu cứ việc đến hỏi, kiệu hoa đi từ cửa sau Hầu phủ, yến tiệc sẽ không thiết, đều chuẩn bị ở chỗ bên kia. ” Từ Hầu phủ đi ra có phải không hợp quy củ hay không?” “Cái gì hợp không hợp quy củ, đại nha hoàn bên cạnh ta cũng không phải là a miêu a cẩu gì, chốc nữa ngươi cũng là phu nhân của Bách hộ rồi, nên có thể diện cũng phải có.” Tiết Trạm nhíu mi, trang nghiêm nói: “Hiện tại ta đang lo lắng một chuyện.” “Về sau các ngươi cãi nhau, ta rốt cuộc là giúp ngươi hay là giúp Ngô Dụng? Đó là một vấn đề thực nghiêm túc mang tính học thuật.” Hạ Thúy: “........” Thân còn chưa thành đâu, chủ tử ngươi liền dự tính chuyện cãi nhau, đây là trù ẻo, hay là trù ẻo, vẫn là trù ẻo? Bên này làm trọn nhân duyên mỹ mãn, Tiết Trạm quay đầu lại tìm đến Hùng Sư doanh, đối với Chu Kì Lân nở nụ cười sáng rực kêu một tiếng thật ngọt. “Quốc công gia~.” “Thế tử.” Chu Kì Lân hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, y không phải yêu mang thù, thật sự là trước đó đối phương chuồn mất rất không phúc hậu, còn chuồn không để lại một làn khói, y còn tưởng rằng đối phương đang chờ ở ngoài cửa cung, kết quả trực tiếp vồ hụt. Tiết Trạm da mặt dày so với tường thành, chút lãnh ý đó căn bản không đáng để tâm, tay khoát lên bả vai kéo người vào trong phòng: “Đi thôi, ta cùng Quốc công gia nói chút chuyện.” Chu Kì Lân nghiêm mặt lạnh bị kéo vào trong phòng, cửa phòng khép hờ, chỉ nghe được thanh âm đứt quãng. “Hoàng Thượng đã biết....” ” Bảo chúng ta hảo hảo thân cận.....” ” Đi ra ngoài nhiều một chút ngắm nhìn, đừng suốt ngày đứng ở quân doanh....” “... Chiếu cố... Cùng nhau.... Dễ chịu... đến già không cô đơn lạnh lẽo.....” Ô Hùng không cẩn thận nghe lén, thần sắc như bị sét đánh, cảm thấy khó chịu, chờ Tiết Trạm vừa ra tới, lập tức đem người kéo tới chỗ yên lặng vội hỏi: “Chuyện của các ngươi Hoàng Thượng đã biết?” Tiết Trạm ngẩn ra, lập tức biểu tình ngưng trệ, buồn bực gật đầu. ” Vậy Hoàng Thượng đồng ý sao?!” ” Hoàng Thượng bảo ta cùng với Quốc công thân cận nhiều một chút, dẫn hắn đi ra ngoài nhiều một chút, ngắm nhìn chung quanh nhiều một chút, đừng suốt ngày đứng ở quân doanh.” Ô Hùng có chút nghi ngờ: “Hoàng Thượng nói như vậy thật?” “Hoàng Thượng kim khẩu ngự ngôn, một chữ không sai!” Thấy hắn chỉ ngón tay thề không giống làm bộ, mặc dù Ô Hùng cảm thấy thế tử không xứng với Quốc công gia anh minh thần võ nhà mình, nhưng dù sao so với lẻ loi một mình vẫn thật là tốt. ” Như vậy Quốc công gia của chúng ta kính nhờ thế tử vậy.” ” Đâu có, đâu có, đây là hẳn là.” Hiểu lầm càng kết càng sâu, Tiết Trạm nhịn cười, nhịn đến bụng rút gân, thật sự chờ mong ngày nào đó chân tướng được phơi bày.