5 Chàng Trai Và Một Cô Gái
Chương 2
-Tối nay em tạm ngủ ở phòng tôi nhé?-Hero cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Tôi nhìn anh ta bằng một đôi mắt vừa ngạc nhiên lại xen lẫn chút sợ hãi. Anh ta bảo tôi ngủ ở phòng anh ta là có ý gì đây? Đúng là từ nhỏ tôi đã sống ở Mĩ nên ít nhiều cũng bị lây cái cách sống “thoáng”. Nhưng suy cho cùng thì tôi vẫn là một đứa con gái gốc Hàn. Thế nên ko thể dễ dãi với bọn con trai được.
- Ko ai làm gì em đâu,đừng lo! Anh sẽ ngủ ở phòng khác, còn nếu chưa an tâm thì em cứ việc khóa cửa lại.Đây là chìa khóa-như hiểu ý , anh ta trấn an tôi bằng cách đặt lên tay tôi một chiếc chìa khóa.
Hero có vẻ rất tốt bụng. Thật ko hiểu một thiên thần như anh ta sao lại sống chung được với bọn ác quỷ kia cơ chứ?
-Cảm ơn anh rất rất nhìu.-tôi cười với Hero
-Em biết nhóm nhạc DBSK chứ?-chúng tôi đang bước lên cầu thang thì đột nhiên anh ta hỏi
Sau một hồi lục lọi, tìm kiếm thì cuối cùng bộ não của tôi đưa ra câu trả lời: “bó tay ”.Tôi quay sang anh ta cười giả lả.
-Em chịu thôi, từ nhỏ đến giờ hiếm khi xem ca nhạc.Mà hình như đó là ban nhạc của HQ phải hok?Nếu thế thì anh hỏi nhầm người rồi, em vừa từ Mĩ sang mà.
-Ko phải chứ?-Hero tròn mắt thốt lên.
-Thật đấy.Em sinh ra và lớn lên ở đó nhưng bố mẹ thì luôn luôn bắt nói tiếng Hàn cho khỏi quên nguồn cội-tôi đáp.
-Ra thế! Thảo nào em nói tiếng Hàn trôi chảy đến vậy-anh ta gật gù.À mà em qua đây du lịch hay làm gì?Sao ko đặt khách sạn trước?
-Em trốn nhà-tôi bình thản trả lời.
Đúng ra thì ko nên nói cho anh ta biết nhưng Hero là một người tốt chắc anh ta sẽ ko tiết lộ bí mật này ra đâu.Vả lại có một người để tâm sự cũng tốt đấy chứ!Nếu cứ để trong lòng hoài chắc điên mất. Và nhất là tôi cảm nhận được ở người con trai này có cái gì đó rất gần gũi, thân thuộc. Cảm giác đó khiến tôi nhớ đến một người…
-Hả???-anh ta mắt chữ A, mồm chữ O nhìn tôi.
-anh có thể giữ bí mật dùm em ko?-tôi nhỏ nhẹ hỏi.
-Nhưng sao lại phải như thế?
-Anh biết tập đoàn M-hotel chứ?
-Uh có biết....Mà khoan đã…-anh ta nhìn tôi trân trối.-Em đừng nói……em là……-Hero bỏ dở câu nói.
-Yes!Bố mẹ bắt em phải học ngành quản trị kinh doanh nhưng em hok thik và thế là...tèng...téng...teng.-tôi nhún vai.
-Anh ko hiểu.Một cuộc sống tốt như thế mọi người ước còn ko được, vậy mà...?Em làm vậy có quá hok?Đừng vì bồng bột nhất thời mà khổ cả đời đấy, hãy suy nghĩ cho kĩ vào.-anh ta khuyên nhủ tôi.
-Anh ko phải lo.Mỗi chúng ta, ai cũng đều có một ước mơ riêng ình nhưng nhìu người lại ko thể đạt được vì có suy nghĩ như anh, nhưng em thì ko thế.Em từ nhỏ đã có niềm đam mê đối với nước hoa, đã tự hứa là nhất định sẽ sáng chế ra một loại nước hoa nổi tiếng thế giới.Đó là mục đích sống của em, nhất định phải làm được.
-uh anh hiểu rồi, tùy em thôi-Hero gật đầu-thôi đi ngủ sớm đi nhé!-anh ta bước ra ngoài và đóng cửa lại.
Tôi nhìn một lượt căn phòng,đúng là rất sạch sẽ và ngăn nắp, ko ai có thể nghĩ đó là phòng của con trai đâu.Bỗng dưng có một tấm hình đập vào mắt, nó như có sức hút mãnh liệt khiến tôi phải dán chặt mắt vào.
-Ai kia?Chẳng phải đó là hình của 5 tên lúc nãy sao?tôi tiến sát hơn.
“……Nhóm nhạc DBSK đang làm mưa làm gió trên thị trường âm nhạc châu Á …”-tôi đọc dòng chữ trên tấm hình.
Á-tôi hét lên thất thanh và té phich xuống sàn.Mất mấy phút để trấn tĩnh lại, lúc tôi đứng dậy được thì bọn họ đã có mặt trước cửa phòng từ lúc nào, đông đủ cả, ko thiếu một người nào.
- Chuyện gì vậy?Bộ có ma hù em hả?Hồi giờ bọn anh ở đây đâu thấy một con ma nào đâu?-Xiah lên tiếng
-Cô ko bị hội chứng down đó chớ?nửa đêm nửa hôm la hét om sòm như người lên cơn.Có cần tôi đưa vào bệnh viện hok?-Max nói bằng giọng chế giễu.Nhưng tôi chả thèm để ý.
.-Các anh là…tôi chỉ tay về phía tấm poster
-Giờ mới nhận ra sao?-Micky hỏi bằng giọng ngạc nhiên.-Tôi tưởng cô biết từ lâu rồi chứ?
-Cô thật đúng là có mắt mà như ko.Chúng tôi hát hay, đẹp trai, nổi tiếng vậy mà lại ko bít. Hay là cô giả vờ đấy?-Max ngờ vực.
-Hey, you đừng có mà quá đáng nhá.Anh hát hay, nổi tiếng cỡ nào mặc xác anh, liên quan gì đến tôi? Công nhận là anh cũng có chút nhan sắc nhưng như thế thui thì vẫn còn chưa đủ, vì vậy đừng có mà tự phụ.-tôi tuôn ra một tràng.
-Cô nói vậy là sao? Như thế mà bảo là chưa đủ sao?-anh ta vênh mặt lên hỏi.
Cơ hội tốt đây rồi, nhân dịp này mình phải cho anh ta vô tròng mới được.He …he.Lần này anh sẽ được một phen lộn ruột đây Max ạ-tôi cười thầm
-Anh muốn biết đúng ko?Nhưng tôi có một điều kiện,nếu tìm ra được anh thiếu gì, tôi sẽ được ở lại đây đến khi nào muốn thì sẽ đi, còn nếu ko thì……
-Thì cuốn gói ngay lập tức.OK?-anh ta vênh mặt lên thách thức.
Hừ anh tự tin quá nhỉ nhưng bản cô nương đây sẽ cho nếm mùi lợi hại.-tôi nghiến răng ken két.
-Cái anh còn thiếu đó là:………lòng tốt-tôi đáp.
-Ha ha ha, cái quái gì thía?Cô có bị mất trí ko đoá?-Max ngoác mồm ra cười.
-tôi đâu có chạm mạch như anh.Đây nói à biết để còn học hỏi thêm, lắng tai mà nghe nhá. Làm người thì phải bít yêu thương đồng loại, giúp dỡ nhau lúc hoạn nạn, còn anh ý à, hỏng hỏng, ko biết anh có được dạy điều này từ lúc bé ko nữa?
-Này này, ………-Max lắp bắp
-Ko công nhận à?Có cần tôi kể tội ác của anh ra ọi người nghe ko hả?Hero thì khỏi phải nói rồi.Còn như Micky kia kìa, anh ta ít ra cũng biết thương hoa tiếc ngọc mà cho tôi vào nhà chứ ko như ai kia.
-Hi hi hi, ha ha ha....-mọi người cười ầm lên
-Cười gì hả?Có im ngay ko?-Max hét lên.
Mặt anh ta đỏ gay.Chắc là máu dồn lên trên não hết rồi đây.Cho đáng đời, ai bảo động vào tiểu thư này chứ.
-Stop here.Anh thua rồi, từ giờ tôi sẽ ở đây.Oáp, tôi buồn ngủ quá rồi,chúc mọi người ngủ ngon.
Nói rồi tôi phi thẳng lên giường, trùm chăn kín mít để chấm dứt cuộc đấu khẩu chứ nếu nói thêm vài câu nữa chắc sẽ phiền với cái tên Max đó.Ha ha thế là khỏi phải lo chỗ trú thân nữa rùi.Công nhận nơi này dễ chịu thật.Yeah! Con gái Mĩ muôn năm! Tôi ngủ thiếp đi lúc nào ko hay……
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
23 chương
6 chương