24 Giờ FULL
Chương 9
16:00
Vạn vật trên đời đều có linh tính, ở trong không khí và nước đều chứa đựng linh khí của thế giới, còn đất thì khác với hai thứ đó, nó là thứ biểu lộ ra bên ngoài.
Đất đai thời cổ xưa khai thông linh trí không ít, nhưng xã hội ngày càng phát triển, tụi nó hấp thụ linh khí ngày càng ít đi, càng không nói tới việc bây giờ quốc lộ hiện đại hoá làm bằng xi măng, thì dựa vào đâu mà bổ sung linh khí cho mình.
Những vật có thể hoá hình đều do tự nhiên mà có, bẩm sinh đã có linh khí của trời đất, nhưng sự phát triển của nhân loại đã hao hết linh khí của tụi nó, những thứ không có những cái này đều là vật chết, không có năng lực để ‘sống’.
Cho nên nếu con đường kia có vấn đề, thì chính là trên đường đó có cái gì đó.
Oán khí của thức đó quá lớn, nên trút giận lên những người khác.
Ngô Gia nói cho Trương An Ngạn nghe những chuyện Vương Khải Toàn đã nói, Trương An Ngạn cũng không kinh ngạc gì nhiều, nghe xong chỉ hỏi ý nghĩ của Ngô Gia, Ngô Gia thành thật trả lời có thể là do Trương Ngọc quấy phá, Trương An Ngạn hỏi lại một câu: “Cậu ta là nhảy lầu chết vì sao lại quậy phá trên đường?”
Ngô Gia nhíu mày, cái này cũng là chuyện mà cậu không nghĩ ra.
Ác quỷ quậy phá đều có nguyên nhân, quỷ cùng người không giống nhau, tính cách con người hiểm ác, nhưng quỷ lại chú ý nhân quả, không có người nào có thể thành ác quỷ nếu như không có chấp niệm mãnh liệt cùng nguyên do của nó, quỷ không tự nhiên mà quấy phá được.
Chuyện Trương Ngọc chết rất kỳ quặc, nhưng cậu ta chết ở khu phố nhỏ của mình, cách con đường kia quá xa, trừ khi có gì ở giữa còn không thật sự không nghĩ tới có gì liên quan với nhau.
Ngô Gia nghĩ trăm lần cũng không ra, Trương An Ngạn nhìn cậu sau một lúc lâu thở dài, gõ gõ bàn, “Ăn cơm trước đi, qua trưa chúng ta đi xem.”
Sư môn của Ngô Gia có rất nhiều phương pháp cùng pháp khí chủ yếu lợi dụng sức của mị quỷ, giữa trưa chính khí của trời đất quá nồng, có ảnh hưởng với pháp sự, nói tới phương diện khác thì mị quỷ ở thời điểm chạng vạng bắt đầu hoạt động lại âm khí không thịnh, thời gian đó tiến hành gọi hồn bắt quỷ là dễ nhất.
Danh tiếng của Trương gia nổi tiếng khắp chốn, nhất là cổ đao bằng kim loại đen.
Sách cổ của Trương gia ghi lại: Kim loại đen có tính cực âm, nuôi hồn phách con người, lấy tiểu quỷ làm đồ ăn, lâu dần mang linh tính, biến đổi thành đao, chuyên sát quỷ phá hồn, hút nó vào bên trong đao.
Ngô Gia lần đầu tiên ở nhà chính Trương Tắc Hiên thấy đao mơ hồ động đậy, là do những quỷ hồn bị phong ấn ở trong đao.
Cổ đao hắc kim có bản tính hút dương khí, người bình thường không thể nâng nổi, thực lực không đủ còn cực kỳ dễ dàng bị phản phệ.
Trương An Ngạn và Ngô Gia đều có mệnh cách đặc biệt, sát khí của Trương An Ngạn so với cổ đao hắc kim còn nặng hơn, múa may sử dụng thoải mái, mệnh của Ngô Gia không lớn bằng Trương An Ngạn, nhưng đao cũng không làm gì được Ngô Gia.
Cổ đao hắc kim là thời điểm khi Trương An Ngạn xuất sư, Trương Tắc Hiên nét mặt nghiêm túc giao cho Trương An Ngạn, từ đầu tới đuôi chỉ nói một câu, “Đao này từ nay về sau con cầm đi mà dùng.” Xong liền đem con đao nặng trĩu này giao cho Trương An Ngạn.
Hai người tính ra quan hệ họ hàng cũng không xa, nhưng Trương Tắc Hiên chưa bao giờ dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn Trương An Ngạn, đến lúc hấp hối cũng là gọi thẳng tên của Trương An Ngạn.
Khác biệt hoàn toàn với Trương An Ngạn, Trương Tắc Hiên là một người thầy nghiêm túc nhưng lại cực thích Ngô Gia.
Ngô Gia mới nhập môn không bao lâu, vẽ một đống xông ra, tiểu quỷ trong cổ đao đều do Ngô Gia phóng thích, Trương Tắc Hiên dù tức giận mắng và phạt quỳ Ngô Gia nhưng lại nhọc lòng chuẩn bị nhiều bùa hộ thân hơn cho nó.
Ngô Gia khi còn nhỏ sợ Trương Tắc Hiên la nó, nhưng sau này nhớ lại lúc nhỏ ngược lại không có chút sợ hãi nào.
Trương Tắc Hiên lúc làm pháp sự cho người khác, sờ vật này chạm vật kia cũng không sợ, chỉ cầm kính chiếu yêu cùng kiểu trừ quỷ đi khắp nơi.
Có người tới cửa gặp Trương Tắc Hiên, sư phụ chưa nói gì Ngô Gia đã vây tới người nhà kia thăm hỏi, người nọ chưa kịp nói Ngô Gia đã hỏi rồi: “Ai vậy!”
Ngô Gia lúc ấy mới mười sáu tuổi, vui cười không biết xấu hổ là gì: “Xin chào, xin chào, em là đồ đệ nhỏ của Trương đại tán tiên, Ngô tiểu tán tiên.”
Trương Tắc Hiên trừng mắt la lên: “Ngô Gia!” Nhưng cũng không phản bác gì, cứ thế không bao lâu sau cái tên ‘Ngô tiểu tán tiên’ này trở thành tên cúng cơm của Ngô Gia.
Ăn cơm xong cách giữa trưa một khoảng thời gian ngắn, Ngô Gia đã lâu rồi không nhận được uỷ thác kỳ quái như vậy, khó có thể không hứng thú vạn lần, cầm thư uỷ thác nhìn tới nhìn lui vài lần, tay vô thức cầm bút vẽ vẽ.
Trương An Ngạn không hưng phấn nhiều như Ngô Gia nhưng nét mặt mơ hồ có chút khẩn trương.
Ngô Gia cho rằng Trương An Ngạn lo lắng chuyện lần này, ném sổ đi đi qua choàng tay lên vai Trương An Ngạn, cả người gần như dựa vào người Trương An Ngạn, nghiêng đầu vừa cắn vừa hôn lỗ tai của người kia, bị Trương An Ngạn nghiêm túc liếc một cái, Ngô Gia mới cười cười không phá nữa.
Buổi chiều chạm mặt Vương Khải Toàn ở giao lộ.
Mưa còn chưa ngừng, trên mặt đất còn ướt dầm dề, dù giày Ngô Gia không thấm nước nhưng lúc đi vẫn sợ hãi, Trương An Ngạn dứt khoát thu dù lại chui vào dù của Ngô Gia, hai người sánh vai đi tới, để Ngô Gia vịn lấy mình.
Tới hiện trường thăm dò không thể lái xe, nơi này xảy ra một vụ án giết người, cây cối và hơi nước như những nhân chứng thầm lặng ở hiện trường.
Chiếc xe bị hư quá nặng, dễ dàng tạo hiện trường giả gây ra sai lầm.
Lúc hai người tới Vương Khải Toàn đang ngồi xổm ở ven đường nhìn, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu vẫy tay bảo cả hai tới gần.
Ngô Gia vội vã đi tới cúi đầu xuống nhìn: “Cậu tìm thấy gì chưa?”
Vương Khải Toàn lắc đầu, “Mưa cmn gần như xoá hết mọi manh mối của ông đây rồi!”
Ngô Gia nhìn chung quanh, đây là một đoạn đường bình thường, mặt đường sạch sẽ bằng phẳng, không có gì gồ ghề, cây cỏ hai bên đường cũng không bị tà khí làm ảnh hưởng.
Cậu nhắm mắt lại, âm thầm niệm quyết dùng hơi thở tra xét, bốn phía, trên đường, thậm chí trong không khí cũng không có gì khác thường.
Cậu quay đầu nói với Trương An Ngạn: “Anh Ngạn, không có gì.”. truyện tiên hiệp hay
Trương An Ngạn nghiêng đầu nhìn Vương Khải Toàn, Vương Khải Toàn hất tay: “Tôi đã xem qua một lần rồi, không cần nghĩ tới dấu vết trên hiện trường, cùng lắm chỉ còn một chút máu, cây cối chung quanh đều dính máu, nhưng không có biến hoá gì, máu kia hẳn không có vấn đề gì, ít nhất không có nhân quả.”
Người bình thường nếu chết thường là sống thọ và chết ở nhà, hồn phách tự nhiên tiến vào địa ngục luân hồi, sẽ không gây ảnh hưởng gì tới vạn vật trên thế gian, nhưng rõ ràng bị ác quỷ quậy phá nhưng mạng người này lại không mang theo nhân quả, này cũng hiếm lạ quá đi.
Ngô Gia đưa dù cho Trương An Ngạn, tự mình căng cây dù khác đi dò xét nơi nơi ở hiện trường, không cam lòng đi hết nửa ngày trời.
Trời mưa không lớn, nhưng mật độ dày, vô cùng lạnh lẽo, Ngô Gia đi dọc theo ven đường, thực vật hai bên quả thực như lời Vương Khải Toàn nói, không có uể oải khác thường mà còn bừng bừng sức sống.
Cậu đi tới đi lui hai lần, cuối cùng không phát hiện gì mà bất lực trở về, trên đường về lại không biết dẫm phải gì mà trượt chân, Ngô Gia phải giơ tay lên vịn vòng bảo hộ căng người mới giữ vững được cơ thể.
Phía trước truyền tới tiếng kêu của Trương An Ngạn, Ngô Gia nhanh đưa tay lên kêu: “Không có việc gì, trượt tí thôi.” Nói xong cậu liền đi nhanh trở về.
Trương An Ngạn và Vương An Toàn đang ngồi xổm ở ven đường bới bụi cỏ bên cạnh, Ngô Gia lật dây rào chắn đi qua, “Phát hiện gì à?”
Trương An Ngạn chỉ chỉ phía trước, “Là linh thảo”.
Ngô Gia ‘Hey’ lên, “Không nghĩ tới nơi quỷ quái thế nào lại có loại chỉ có linh khí mới có thể…” Chưa nói xong đã thấy cỏ kia thình lình phóng tới, lá cây biến lớn mở ra như cái miệng lớn vọt tới chỗ Ngô Gia.
Ngô Gia sợ hãi trong lòng, tiểu quỷ trong kim loại đen gần như lập tức kêu to bên tai cậu, tiếng kêu như kiệt sức kia làm cậu ngơ ra một hồi, bên tai nghe thấy tiếng la của Trương An Ngạn, cổ đao hắc kim cùng lúc rút ra khỏi vỏ.
Ngô Gia chỉ cảm thấy hoa mắt, vốn dĩ cây cỏ muốn nuốt vào đã bị chặt đứt tận gốc.
Vương Khải Toàn xông tới kéo cậu lại, “Chuyện gì xảy ra?”
Ngô Gia ngơ ngác lắc đầu, linh thảo không phải đồ vật có tính uy hiếp, nó chỉ chuyên hút linh lực dư thừa ký sinh trên vật khác, hút đủ linh khí rồi sẽ khai trí, nhưng có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là thực vật, chưa từng có tình huống tấn công người khác như thế này.
Trương An Ngạn nhíu mày suy nghĩ, bỗng quay đầu hỏi: “Em chạm vào cái gì?”
Ngô Gia càng kinh ngạc, chạm vào cái gì? Cậu cùng Trương An Ngạn từ nhà tới đây cũng không có hành động một mình, từ khi nào dính thứ làm cả hai người không ai biết?
Ngô Gia suy nghĩ một lát, bỗng nghĩ tới cái gì, xoay người lật vòng bảo hộ chạy xuống phía dưới, đi qua nơi mình mới đi qua cẩn thận xem xét.
Trương An Ngạn cùng Vương Khải Toàn đuổi theo, Ngô Gia nhìn một hồi rồi đột nhiên ngồi xuống, quay đầu la to: “Tìm thấy rồi!”
Chỉ thấy trên vòng bảo hộ có một vết bẩn sẫm màu, ba người nhìn lướt qua.
Là máu..
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
20 chương
5 chương
51 chương
110 chương