12 chòm sao và một thời để nhớ
Chương 9 : Sự khác biệt (2)
ST vẫn còn ôm TB vào lòng, đau nhói tận tim can vì không bảo vệ được người mình yêu, cậu ôm cô thật chặt, không rời cô một bước, đột nhiên, từ thân nhiệt của TB...không khí dần lạnh đi, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, cơ thể TB cũng dần lạnh, lạnh ngắt, lạnh còn hơn cả mùa đông buốt giá, ST cảm thấy khác lạ nên đành đặt TB xuống giường và rời khỏi căn phòng đang lạnh dần. Chạy xuống tầng 1, ST càng thấy không khí khá bình thường, không hiểu sao nhưng khi ra phòng khách, cậu hỏi ngay tất cả đang đơ mặt ngồi như tượng ở ghế...
ST: mọi người có thấy không khí đang dần lạnh đi không?
BB: lạnh cái gì vậy?!
XN: lạnh là sao, không phải trời đang rất mát mẻ sao?!
ST: à....ờ...
TY: mà sao mày hỏi ngu vậy hả!!!
ST: do trong phòng TB dần lạnh ngắt, cả....
Mới nói chưa dứt câu, cậu đã sốt sắng chạy ngay lên phòng TB, thấy lạ cả 10 người kia cũng chạy theo. Tầng 3, khí lạnh tràn ngập khắp căn phòng TB nằm, mở cửa, ST không tin vào mắt mình nữa, miệng nói không thành lời...
ST: T....Thiên...B...Bình!!!
TB: chào!!!
ST: e...em...!!!
Nãy giờ mới để ý, TB đã trông khác trước rất nhiều, khác đến không nhận ra nữa, đôi mắt ánh lên màu đỏ huyết đáng sợ, mái tóc bị biến đổi trở thành màu đen xám tối tăm, khuôn mặt lạnh lùng, làn da trắng không chút màu hồng, trông cô như cái xác không hồn, chết lặng lẽ giữa mùa đông giá buốt...
[Trông như vầy nè:
Coi như vầy đi ;)
Không tin vào mắt mình, ST chạy lại và nắm chặt tay TB để hỏi nhưng vừa đụng vào, cậu đã phải buông tay ra ngay vì tay cô lúc đó rất lạnh, nó lạnh không có gì so sánh nổi, ai lại tin đó là bàn tay con người cơ chứ, cậu hoảng hồn, chưa kịp định thần lại thì tất cả 10 người kia cũng đã chạy lên, hoảng hốt khi thấy mọi việc...
XN: đ...đâ....đây l...là sao!!!
BD: vẫn chưa hiểu cái mô tê gì cả [đầu ốc ngu si tứ chi không bình thườn à?]
SoN: T...Thiên Bình!!!
CG: k...không
Tất cả 11 người: không thể nào!!!
Đúng lúc đó, từ phía cửa sổ, phải chăng vì không khí bên ngoài đang rất ấm áp rồi đột ngột gặp khí lạnh bên trong nên vỡ vụn chăng...từ phía ngoài, 1 bóng đen nhảy vô, đứng ngay cạnh TB, đặt đầu cô ngả vào vai hắn như một cô gái ngủ gục dựa vào vai của 1 chàng trai, thấy thế, ST định chạy lại đỡ TB thì....*RẦM* 1 màng ngăn cách trong suốt ngăn cách giữa hai bên, từ màng ngăn cách đó, không khí phân tách thành hai kiểu khác biệt. Một bên là ấm áp dễ chịu, một bên là lạnh lẽo âm u, pha chút đáng sợ...Đấm mạnh vào bức tường ngăn cách, ST cố gồng mình để phá nát tấm màng ngăn cách nhưng...đó chả được cái ích gì hết...hai hàng nước mắt âm thầm trải dài trên khuôn mặt căm phẫn, tức tối của chàng trai đang cố gồng mình chống cự để cứu giúp người con gái mà mình yêu thương, nhìn cái cảnh đau đớn, dằn vặt đó ai mà chẳng động lòng, trong tiềm thức của TB, cô nghe thoảng qua tiếng ai gọi mình, đi theo, cô đi theo mãi rồi bị thất lạc giữa một nơi tối tăm sâu thẳm...Còn bên ngoài, cô hoàn toàn không còn có một phản ứng gì hết, tuy vậy trên hàng mi của cô gái tội nghiệp ấy...những giọt nước mắt cũng lặng lẽ rơi, chúng càng nhanh hơn, từng giọt, từng giọt một, thấm đẫm cả chiếc áo, cũng vì thế, hai hàng máu từ đôi mắt vốn đã đỏ ấy bây giờ chảy ra, chảy nhiều hơn, cô nhắm ghì mắt lại, trĩu xuống, hai bàn tay lạnh cóng dần cứng đờ ra rồi dần dần, từ từ buông suôi, thả lỏng xuống, máu từ đôi mắt nhắm nghiền đó vẫn tiếp tục tuôn ra, tuôn ra mãi rồi cũng dần ít đi và biến mất...Bóng đen...à không...đó chả phải là Xà Phu hay sao cơ chứ...thấy thế hắn cũng bắt đầu lo lắng, đặt cô nằm xuống chiếc giường, lấy tay vuốt nhẹ lên nền tóc mai và...bấy giờ hắn đâu có để ý rằng TB, cô ấy đang đứng trước hai ngưỡng cửa của sổ phận, một là rời khỏi cai thế giới này, ra đi một cách vĩnh viễn, còn lại thì...chưa thể nói trước được điều gì...
Đứng ở phía bên kia, cả 11 người đứng ngồi không yên mà chả thể làm được gì, bỗng dưng, tên Xà Phu đứng dậy, lấy ra một viên ngọc màu xanh lam đang phát sáng. Dưới gối nằm của TB, một chiếc hộp ló ra, dần mở nắp rồi hiện rõ ra một viên ngọc cũng màu xanh lam, hai viên ngọc bay lên, xoay tròn rồi ghép lại với nhau thành hình cầu, chúng tỏa sáng lấp lánh, chiếu một tia sáng lấp lánh tất cả 12 à...13 người kể cả tên Xà Phu đó nữa, biến mất....mọi thứ trên toàn thể thế giới bị ngưng đọng thời gian và đóng băng tất cả....
Tại một lâu đài lớn, nằm ở vị trí trung tâm của một thành phố, phía ngai vàng, một cô gái bước lên, ngồi xuống chiếc ngai vàng nguy nga được làm bằng vàng sáng chói lấp lánh, khuôn mặt lạnh lùng không một xúc cảm, đôi mắt màu hồng ngọc ánh lên sự lạnh lùng. Màu hồng ngọc đó được pha thêm vô một chút gì đó đỏ huyết, ghê sợ, mái tóc màu hồng quyền quý, đôi môi nhỏ nhắn, khẽ cười một nụ cười lạnh lùng, chiếc váy ngắn của hoàng gia ánh lên vẻ cao quý sang trọng, đôi bot cao quá gối màu đỏ, không ai khác, cô gái quen thuộc đó....THIÊN BÌNH.....
Tất cả cung nữ, thị vệ, hầu cận, người hầu đều cúi rạp người....không, quỳ gối, tôn nghiêm, sang trọng hô to:
MỪNG NGƯỜI TRỞ VỀ!!! NỮ HOÀNG VẠN TUẾ!!!!....
Cô gái ấy chỉ cười một nụ cười nhạt nhẽo, hô to: Bình thân!!!
Một bóng đen đứng ngay bên cạnh cô, cười sảo quyệt và nghĩ thầm: tốt, trời giúp ta rồi....
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
2 chương
24 chương