(12 chòm sao) ghost opera
Chương 13 : Bài vè (ending): mỹ tiên thất tình (part 3)
Vie: Mỹ Tiên (aka Bảo Bảo)s love story cuối cùng cũng đến *nhảy tưng*
_ Tôi biết ngay mà !!!! Bọn gay các người cứ lo tình tứ với nhau đi !!! Manananggal, tôi nói cho anh biết, anh liệu hồn đừng-bao-giờ-gặp-mặt-tôi-nữa !!!!
Tối hôm ấy, Phòng thí nghiệm ma vẫn sinh hoạt như mọi ngày. Nhưng dường như có 1 chuyện thật bất ổn sao khi trưởng nhóm Mỹ Tiên của chúng ta lại nổi cáu đùng đùng. Ngay đúng lúc Manananggal và thầy Phong Nhã định bước vào phòng sinh hoạt, cô bé hậm hực, xua xua đuổi đuổi hai người như đuổi tà.
_ Dường như Mỹ Tiên... Con bé đang có chuyện gì rồi thì phải...
Trên bàn sinh hoạt, những dấu chấm dài bất tận bay trên đầu của Du Liên và Asano. Thật hai người bây giờ cũng chẳng buồn hơi đâu mà xen vào chuyện này. Họ biết, mỗi khi Mỹ Tiên mà cáu lên, là ngay đến hai người cũng chung số phận với hai anh chàng kia là chuyện đương nhiên. Họ cũng chưa thấy cô bé trở nên thế này ba giờ cả. Điều đó khiến mọi người có phần nào chút tò mò, rốt cuộc Manananggal và Phong Nhã đã làm gì mà để cho Mỹ Tiên phải như thế chứ...
_ Bà Manananggal ? - Du Liên thì thầm vào góc tối trong căn phòng - Tôi không hiểu... Rốt cuộc ba người họ đã có xô xát gì với nhau vậy ?
_ Uhm... Ta cũng không biết. Nhưng ta có thể kể cho các người chuyện mà ta chứng kiến.
Bà Manananggal kể hết toàn bộ câu chuyện của bà cho Asano và Du Liên nghe. Nhưng trên tinh thần, mọi chuyện vẫn còn là một ẩn số. Nhưng họ biết được hồi đêm hôm qua đã có chuyện gì đó rồi. Ít nhất, còn biết được thời điểm cãi nhau. Thứ hai, cả Asano và Du Liên đều là cảnh sát mà ! Không chuyện gì mà họ không hề điều tra được cả !!
_ À... Mỹ Tiên này... - Du Liên e hèm mong sao cô bé Mỹ Tiên có thể nghe thấy cô đang nói - Chị ra ngoài một chút nhé. Chị muốn hỏi xem Phong Nhã và Manananggal...
_ Đừng đi, chị ngồi yên đó cho em.
Mỹ Tiên ném ánh nhìn đầy sát khí về phía Du Liên. Bản thân cô cũng chẳng biết làm thế nào để cãi lại nên đành quay trở về chiếc ghế salon của phòng sinh hoạt xem tivi.
Bỗng nhiên, một chiếc đèn lóe sáng trong đầu của Du Liên. Cô nhìn sang Asano đang ngơ người ra không hiểu chuyện.
_ Anh Asano ! Em có chuyện muốn nhờ anh ! Anh giao ước với Flatwoods, đi xuyên tường và đi gặp Phong Nhã và Manananggal. Đồng thời nhớ bảo Phong Nhã triệu hồi Anabelle để nói chuyện luôn. Đi nhanh nha anh ! Trước khi Mỹ Tiên phát hiện...
_ À ! Anh hiểu rồi, cảm ơn em !
***
_ Vậy rốt cuộc hai ngươi bị gay thật à ? - Flatwoods trong thân xác của Asano gặng hỏi 2 anh chàng đang ngồi co ro chịu lạnh ngoài hành lang.
_ Làm gì có... Mà tụi ta cũng đâu có hiểu rành rành chuyện gì đâu. Ta vốn dĩ đâu có quan hệ gì gần gũi với thàng nhóc này - Con búp bê Annabelle trong thân xác của Phong Nhã khoanh tay, hậm hực trả lời. Cô cũng không quên liếc ánh nhìn ngán ngẩm qua cửa sổ, nơi cô bé Mỹ Tiên đang nghiêm túc ghi ghi chép chép thứ gì đó.
Thật sự, với mọi người mà nghĩ, đây được xếp vào 1 trong khung cảnh hiếm thấy nhất của Mỹ Tiên...
_ Bây giờ ta có đi hỏi cũng không xong đâu... - Manananggal điềm tĩnh đáp - ...cách duy nhất để giải quyết chuyện này là ta phải tự đi điều tra thôi.
*** HỎI CUNG MODE CỦA CẢNH SÁT ASANO - NGHI PHẠM MANANANGGAL ***
_ Rồi !! Giờ Manananggal trước nào. Manananggal, theo tôi nghe lời khai bà Manananggal, Mỹ Tiên đã trở nên nổi cáu xuất phát từ đêm hôm qua. Vậy cậu có mặt ở trường vào thời điểm này không. Cậu là con trai của bá ấy nên ắt phải biết một chút gì đó. Nên nhớ, trung thực là trên hết !
_ Đúng là hồi đêm hôm qua, tôi đã ở lại trường cho đến sáng. Nhưng tôi không hề có mặt tại phòng sinh hoạt, tôi ở khuôn viên của trường để luyện thanh cho Ghost Opera. Tôi xin thề là không hề thấy Mỹ Tiên ở đâu cho đến khi sáng hôm sau thì thấy cô ấy nằm ngủ ngoài hành lang. Và dường như, đêm hôm qua cô ấy đã khóc rất nhiều.
_ Không thể có chuyện cậu luyện thanh thâu đêm được !! Rõ ràng có điểm vô lý trong lời khai của cậu. Cậu làm gì khác nữa không ???
_ Ngoại trừ đi săn thêm 4 quả tim sống để ăn đỡ đói thôi... Nhưng tôi nghĩ nó đâu có liên quan gì đến chuyện của Mỹ Tiên chứ ?
_ Manananggal, cậu đã bị bắt.
_ Tại sao ??? Tôi không phải là thủ phạm !!
_ Không !!! Ý tôi không phải vụ của Mỹ Tiên !! Mà là cậu đã cả gan dám giết người vô tội !!!!
_ Trời ạ !!!!! Làm ơn thông não cho tôi nhờ !!!!! Tôi có nói tôi ăn thịt người vô tội bao giờ đâu ????? Tôi mà không hành động thì bọn biến thái đó sẽ RAPE tôi à ????????
Cuộc cãi vã y chang con nít giữa 2 người vẫn tiếp diễn dài dài...
*** HỎI CUNG MODE CỦA CẢNH SÁT ASANO - NGHI PHẠM ANNABELLE ***
_ Đến lượt Annabelle !! - Asano thở dài - Thật sự tôi cũng chẳng biết phải nói sao với cô nữa. Bởi dường như bà Manananggal không hề đề cập đến cô, có vẻ như hồi sáng đến giờ 2 người không gặp nhau nên không có thông tin gì nhiều. Yosh !! Vậy Annabelle, đêm hôm qua cô đã làm gì ? Cô ở đâu ?
_ Đêm hôm qua... - Annabelle ngơ ngác nhìn lên trời, rồi cô chợt a lên - À đúng rồi, đêm hôm qua, có một người bạn đã đến ban công sinh hoạt Phòng thí nghiệm ma. Chúng tôi đã hẹn nhau trên đó,
Nghe xong lời khai của Annabelle, cả Asano, cả Manananggal, cả thầy Phong Nhã lẫn Flatwoods đều ngẩn người ra, đồng thanh "hả" một cái cùng một dấu chấm hỏi trải dài không dứt.
_ Annabelle ? Cô có bạn à ?
_ Phải, ừ nhỉ ? Chắc mọi người không biết cậu ấy. Cậu ấy tên là Robert, trước kia cũng giống như tôi, Robert cũng là búp bê bị nguyền rủa và cũng bị phong ấn trong viện bảo tàng. Nhưng cho đến giờ, khác với tôi, Robert không chịu tham gia vào giao ước mà giống ẩn dật dưới dạng suốt đời. Đêm hôm ấy, vong hồn của Robert đã đến thăm tôi.
(Ghi chú: Cũng giống Annabelle, Robert cũng là búp bê bị nguyền rủa có thật nha các bạn độc giả ^^)
Lúc ấy, tôi nhận được lời tỏ tình của Robert. Tôi đã từ chối cậu ấy, nhưng bù lại tôi đã hát tặng cho cậu ấy 1 bài tình ca như 1 lời xin lỗi.
_ Bây giờ búp bê Robert còn ở đây không ? Cậu ta đang ở đâu ?? - Asano phấn khởi hỏi tiếp. Anh có cảm giác đâu câu chuyện của Annabelle sẽ là chìa khóa để giải quyết vấn đề.
_ Robert đã đi mất trước lúc mặt trời mọc rồi. Nhưng chờ chút... tôi lúc đó có lấy tạm áo choàng của Manananggal để cậu ấy đỡ lạnh, nên chắc tôi còn quên treo ở trên tường.
(Manananggal: "Hèn chi... báo hại mình chẳng tìm thấy áo choàng của mình đâu !!")
Asano lập tức giao ước linh hồn với Flatwoods, đi xuyên tường băng qua phòng sinh hoạt Phòng thí nghiệm ma rồi đến ban công. Đúng với những gì Annabelle nói, áo choàng của Manananggal được giắt ở góc khá tối. Khi Asano tiến đến gần hơn chút nữa thì...
_ Asano... - Flatwoods gọi Asano trong đầu óc anh - Tôi có dò ra được âm khí của vong hồn ngoài Phòng thí nghiệm ma. Có vẻ như âm khí đó là của búp bê Robert.
_ Vậy là cuối cùng mọi việc cũng được sáng tỏ. Cảm ơn, Flatwoods !! - Asano giơ ngón cái biểu dương - Bây giờ chúng ta phải mau chóng giải thích cho Mỹ Tiên để giải oan cho cả Phong Nhã và Manananggal...
_ Thì ra mọi chuyện là thế à ?
Asano giật nảy mình quay phắt người lại. Sau lưng anh, cả Mỹ Tiên, cả Du Liên đều đã ở đó từ khi nào. Trong thân tâm anh đang đặt ra 1 câu hỏi duy nhất, vậy là Mỹ Tiên đã được bao nhiêu phần trăm của câu chuyện rồi ?
_ Em đã nghe hết chưa, Mỹ Tiên ? - Bàn tay của Du Liên nhẹ nhàng đặt lên vao của Mỹ Tiên - Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
_ Du Liên ? Em làm thế nào...
_ Em đã bảo Mỹ Tiên lắng nghe hết cuộc hỏi cung của anh, rồi cả đi ra ban công nữa. Bây giờ Mỹ Tiên đã nghe hết rồi. Quan trọng là Manananggal có chịu tha thứ cho cô bé không nữa ?
Lúc này, chúng ta chỉ có thể thấy Mỹ Tiên đang run rẩy khắp người. Đôi môi cô bé đang mấp máy như đang muốn nói gì đó nhưng không thể. Và rồi, cô xấu hổ cúi gằm mặt xuống. Khuôn mặt thì đỏ ửng như trái cà chua chín khiến Mỹ Tiên có phần nào càng trở nên đáng yêu hơn.
Không thể chịu đựng nữa, Mỹ Tiên liên tưởng đâu có khi mình thà chui xuống mồ còn hơn là phải chứng kiến chuyện này lâu hơn nữa. Cô bé quay mặt bỏ chay, bỏ lại couple Du Liên - Asano ngoài ban công và xông thẳng ra cửa ra vào. Đúng là thế ! Tất cả là lỗi tại cô hết cả. Chỉ vì một chút hiểu lầm mà cô đã trở nên ghen tuông vớ vấn, cô đâu còn mặt mũi nào mà gặp lại Manananggal nữa chứ ?? Nhưng chí ít, nhất quyết cô phải nói 1 lời xin lỗi đến cho nó. Nếu được thế, dù cho Manananggal không tha thứ cho cô, nhưng cô cũng sẽ không còn áy náy nữa. Mỹ Tiên đã nghĩ thế.
_ Manananggal !!!! Anh !!!! Cho em xin lỗi !!!!!!
"Tôi muốn thả trôi mình trong dòng chảy ngân hà,
Để tâm hồn cào xuyên không gian, thời gian và ảo mộng vô ngần.
Thật đẹp sao, những ngôi sao kia !
Phải chăng... các người có thể nhìn thấu được trái tim ta ?
Lòng người đời luôn hướng về một phương do vạn vật sắp đặt,
Về con người, về nhân cách đã cùng chắp cánh thành ước mơ,
Về tình yêu, với tôi chỉ như thế là đủ.
Chính bàn tay ác quỷ này, tôi sẽ quyết tâm giành được điều đó..."
Giọng hát tuyệt vời ngân lên từ thanh âm trong trẻo của Manananggal vọng lên giữa hàng lang của khu vường Camelia. Cô càng nghe, bỗng nhiên trái tim của cô ngày một đạp rộn ràng như muốn phá xuyên lồng ngực mỏng manh.
Mỹ Tiên bỗng ngơ người, đỏ bừng mặt lên. Quái lạ ! Cô không hiểu, trời xui đất khiến sao đôi chân của cô không còn kiểm soát được nữa. Cô cứ bước tới, bước tới về phía Manananggal như đang tìm kiếm một ai đó đã rời xa cô từ lâu lắm rồi.
_ Chào Mỹ Tiên. - Mái tóc của thầy Phong Nhã khẽ tung bay trước cơn gió se lạnh. Anh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười khi thấy Mỹ Tiên không bước ra khỏi phòng sinh hoạt với khuôn mặt cau có như hồi chiều nữa - Em may mắn đấy, vậy là em đã nghe được "Bản tình ca của Ghost Opera" từ Manananggal rồi đấy !
Nghe thấy động, Manananggal cũng quay ra đằng sau để được nhìn thấy Mỹ Tiên. Trông Mỹ Tiên giờ đây như một bé cún tội nghiệp chờ chủ nhân tha tội, Manananggal bỗng nghĩ thế thì chợt quay mặt đi chỗ khác mà phì cười.
_ Manananggal, anh cười cái gì ???? - Mỹ Tiên gắt gỏng thét lên trong khi cô không biết mình đang đỏ mặt đến tận nhường nào.
_ Cô bé này thiệt tình... có cần phải ghen tuông như thế không ? Nếu cô thích tôi thì tại sao cô lại không nói với tôi ngay từ đầu ? - Manananggal đáp lại.
_ Này !! Bản thân con gái tụi em cũng có lòng tự trọng đấy !! Vậy được rồi, em khai luôn. Manananggal, dù cho người ta có cho anh là một con quỷ, là 1 demon chỉ biết ăn cắp linh hồn người khác, nhưng...
.... Manananggal... EM THÍCH ANH !!!!
Mọt sự im lặng bao trùm lấy toàn bộ ban công, khiến cả Phòng thí nghiệm ma cùng nhau nín thin xem thử một kịch bản lãng mạn. Họ không thể nào ngờ, cuối cùng Mỹ Tiên đã chịu khai ra tình cảm của cô bé rồi cơ đấy ! Nhưng liệu phản ứng của Manananggall sẽ như thế nào đây ??
Manananggal nhảy phốc từ trên hàng lang xuống. Nó chậm rãi bước đến gân Mỹ Tiên, trong khi cô bé thì run rẩy chờ đợi câu trả lời của nó. "Làm ơn đồng ý đi..." - Mỹ Tiên lẩm nhẩm đọc như đang cầu nguyện.
Bàn tay của Manananggal đắt lên vai của Mỹ Tiên. Đôi mắt sâu hoẳm không tròng gớm ghiếc của nó nhìn thẳng vào đôi mắt của cô bé.
_ Mỹ Tiên... Tôi... - Manananggal bối rối trả lời - ...thật sự với tôi, cô khiến tôi... cảm thấy khá bất ngờ.
_ Manananggal, anh sẽ...
_ Mỹ Tiên, từ trước đến giờ, tôi chỉ là một demon không hơn không kém. Cuộc đời tôi đã thấm nhuần mùi máu tanh của con người. "Ta sinh ra là để tắm trong biển máu", đó là câu hát Ghost Opera bất hủ của tôi, cô biết mà phải không ? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình có tình yêu như thế giới con người giống như cô. Vậy nên, Mỹ Tiên này, tôi không đảm bảo một con quỷ như tôi có thể đáp ứng được trái tim cho cô.
Về chuyện tình cảm... tôi xin lỗi, tôi không thể trả lời lời tỏ tình của cô được...
Mỹ Tiên biết mà... mình đã bị người đó từ chối rồi. Dòng nước mắt đầu tiên vô thức lăn dài trên gò má trắng nõn có chút ửng hồng của cô bé. Vốn dĩ, Manananggal chính là mối tình đầu của cô suốt 16 năm trời. Đây là lần đầu tiên Mỹ Tiên biết thế nào là cảm giác được thầm thương trộm nhớ một người, vậy mà chưa chi, nó đã tan vỡ một cách thảm hại...
_ Vâng... Em hiểu rồi ạ... Vậy anh từ chối em, Manananggal ?
Đôi mắt sâu hoắm không tròng trắng dã đáng sợ của Manananggal nhìn chăm chăm nhân ảnh Mỹ Tiên đang bật khóc trước mặt mình. Bàn tay vấy máu của nó lướt nhẹ từ bả vai, lau đi hàng nước mắt trên mặt cô bé. Nó nói tiếp với phong thái lạnh lùng như bao mọi ngày, nhưng với Mỹ Tiên dường như tiềm ẩn trong từng câu nói ấy có cái gì đó thật ấm áp.
_ Mỹ Tiên, tôi đã nói sẽ từ chối cô đâu mà đã khóc rồi ?
Tôi chưa thể chấp nhận lời tỏ tình của cô vì bản thân tôi nghĩ, mình vẫn chưa sẵn sàng để có thể mang lại hạnh phúc cho trái tim cô một cách trọn vẹn.
Mong cô hãy cho tôi thêm thời gian. Tôi muốn được biết nhiều hơn như thế nào được gọi là "tình yêu", một con quỷ như tôi sẽ học được thế nào được gọi là "tình cảm". Cho đến khi ấy, tôi sẽ trả lời liệu tôi có có thể đón nhận tình cảm của cô, được không ?
Vì thật sự, Mỹ Tiên này... - Manananggal nở nụ cười nhạt - ...tôi cũng thích một cô bé Việt Nam nhỏ nhắn loi nhoi hay lạc quan như cô đấy.
Hai hàng lệ trên má của Mỹ Tiên cứ lăn xuống không ngừng. Cô nhào đến, ôm chầm lấy Manananggal và trả lời.
_ Manananggal, anh yên tâm đi. Em sẽ đợi, trong khi ấy, em sẽ giúp anh !!! Em sẽ cho anh biết thế nào là "tình yêu", thế nào là cái đẹp của cuộc sống này. Đời người chỉ có 1 lần duy nhất thôi mà ! Em hứa ! Em hứa ! Em sẽ giúp anh !!!!
Manananggal nghe lời thổn thức của Mỹ Tiên mà thần người ra. Nó cười, xoa xoa mái tóc mượt mà của cô bé mà thầm thì.
_ Mỹ Tiên, cảm ơn cô rất nhiều... - Và rồi Manananggal liền sực nhớ ra. Nó lục lọi trong chiếc túi áo đồng phục Đông Bắc Mekong của mình, đưa cho Mỹ Tiên một hộp quà được gói giấy thắt ruy băng kỹ lưỡng - Cái này... tôi tặng cho cô. Tôi định sẽ dùng nó với hy vọng cô sẽ bớt giận phần nào nhưng ai mà ngờ...
Mỹ Tiên trợn mắt, song cô bé cũng đón nhận món quà từ tay của Manananggal. Khi mở nó ra, Mỹ Tiên chợt cười tít mắt, ôm chầm lấy Manananggal. Đó là một bông hoa hồng vừa chớm nở(tượng trưng cho cái đẹp, Manananggal nghĩ thế) được thắt với sợi dây xích trên cành (tượng trưng cho cái ác, Manananggal nghĩ thế).
_ Quá chuẩn !! Mỹ Tiên, bây giờ cô bé không phải lo bị thất tình rồi !!!! - Mọi người cùng vỗ tay chúc mừng.
Từ đó, Mỹ Tiên và Manananggal cũng không thể nào ngờ, món quà ấy lại là bước đầu gắn kết cho mối quan hệ tình cảm giữa 2 người...
Cho đến giờ, tại Phòng thí nghiệm ma, có một bông hoa hồng bị sợi dây xích trói buộc được bảo quản kỹ lưỡng trong chiếc hộp được treo trên tường cạnh những tấm hình chụp kỷ niệm của câu lạc bộ...
Bà Manananggal: "Hình như ta bị bỏ quên rồi."
*** KẾT THÚC MỘT CÂU CHUYỆN TÌNH ĐẦY MONG ĐỢI ***
Vie: Vậy là cuối cùng đã hoàn chỉnh toàn bộ Volume 1 cho "Ghost Opera" rồi =))
Vie cũng rút ra được kết quả để tiếp tục cho Volume 2. Thật tiếc là Vie phải chia tay với Hoàng Phong Nhã aka Xử Nữ cùng với Annabelle. Trong Volume 2, anh sẽ chỉ xuất hiện vài cảnh trong chương truyện và sẽ chỉ là nhân vật chính trong 1 hay 2 chương thôi...
Volume 2 sẽ nói về hành trình khám phá của Mỹ Tiên đi tìm chân tướng Thân phận thật của Manananggal. Đằng sau thân phận quỷ khát máu bình thường, bà Manananggal đang che giấu mọi người, thậm chí con trai bà một bí mật động trời... Thật chất, Manananggal là ai ?
Làm thế nào "Chủ nhân của Ghost Opera" có thể ra đời ?
Camelia - người mà Manananggal còn sót trong ký ức được biết là mẹ ruột (Manananggal đã nhắc đến Camelia ở chap 3), thực chất Camelia là ai ?
Và còn có sự có mặt của nhiều chòm sao khác...
*** Một chút spoil trước cho các bạn ^^ ***
"Phải làm vậy để thằng nhóc mới nhớ nó cũng là ác quỷ giống chúng ta !!!
Nhóc !!! Đó là bản tính của ma quỷ chúng ta !!! Nhóc không thể thay đổi được đâu !!!!!!! Nhóc không còn là con người nữa, nhóc là Manananggal !!!!"
"Không... Không phải thế !!!!!"
***
"Hãy tỉnh táo lại đi, bọn trẻ các người đúng là ngây thơ !! Chả nhẽ các ngươi không hề hay biết sao ??? Các người đang bi lợi dụng, chỉ là con rối của Chủ nhân ta thôi !!!"
***
"...tôi có một đứa con trai mà tôi đã mong muốn đặt tên trước khi nhắm mắt, tên là Asano Nakamura..."
***
"Mỹ Tiên, cô có thể bỏ ra chút thời gian nghe câu chuyện của tôi chứ...
... tất cả mọi chuyện, về thế giới demon...
... về mọi thứ của hình thức người và ma quỷ giao ước linh hồn cho nhau...
... và trên hết, chuyện về quá khứ của Manananggal và tôi, nơi cả hai chúng tôi được sinh ra..."
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
15 chương
74 chương
50 chương
96 chương
39 chương
17 chương