[12 Chòm Sao] Vương Triều Hoàng Đạo
Chương 36
Chương 36
Cự Giải đi sát bên Thiên Yết, chốc chốc lại cùng hắn trò chuyện, cười nói có vẻ như ý hợp tâm đầu.
“Hôm nay nàng cảm thấy thế nào?” Thiên Yết hỏi.
“Là sao a?” Cự Giải không hiểu ý tứ trong lời nói của Thiên Yết, liền hỏi.
“Hôm nay là Tết đoàn viên, không phải tâm trạng nàng lúc này thường không vui sao?”
“Tuy cũng còn đau buồn nhưng mà hiện tại, Hoàng thượng cũng là người thân của thiếp, như vậy thiếp không còn cô đơn nữa rồi.” Cự Giải mỉm cười hạnh phúc.
Thiên Yết khuôn mặt hơi cứng lại, người thân sao? Nhưng người thân trong suy nghĩ nàng ta nghĩa là gì? Một phu quân sao?
“Hoàng thượng, sao người lại ngây người ra như vậy?” Cự Giải thấy sắc mặt không tự nhiên của Thiên Yết, lay lay hắn hỏi.
“Không! Không có gì đâu!” Thiên Yết xua tay nói.
Cự Giải gật đầu tiếp tục ngắm hoa, thưởng trăng bên cạnh hắn.
Ma Kết, Nhân Mã, Sư Tử đi phía sau.
Ma Kết thì hứng thú lắm, chốc chốc lại ngắm trăng xuất khẩu thành thơ.
“Trăng ngọc màu duyên tỏa bóng ngà
Đêm thu xinh đẹp dáng Hằng Nga
Rạng ngời lấp lánh cùng nơi đến
Chiếu sáng lung linh khắp cõi xa.”
“Huynh thật tình, ngắm được rồi, đâu cần phải ngâm thơ.” Nhân Mã nổi da gà nói.
“Hương mộng ngọt ngào thương tháng tới
Sắc mơ tươi tắn nhớ ngày qua
Cho đời nét thắm không phai nhạt
Trăng ngọc màu duyên tỏa bóng ngà!”
Tiếng ngâm nhẹ nhàng, thanh thoát ở phía sau Nhân Mã vang lên, hắn hơi bất ngờ vì có người cùng chung sở thích với Kết huynh của hắn nha.
Là Xử Nữ a.
Ma Kết cũng lấy làm ngạc nhiên, bèn nhoẻn miệng cười “Ha ha ha . .. ngâm hay lắm.”
Xử Nữ bất ngờ trước lời khen của Ma Kết, khuôn mặt ửng đỏ “Vương gia quá lời.”
Vừa lúc đó, ở bên cạnh Xử Nữ cũng có một giọng trong trẻo vang lên.
“Trời đó trời quê trăng cũng quê
Mà nước thì xa, xa đến xa
Nhìn ra cửa sổ trông trăng mọc
Lòng những nôn nao nhớ bóng nhà.”
Thật sự là một giọng ngâm nhẹ nhàng, cô đơn, buồn tủi.
Mọi người liền đổ dồn ánh mắt về nữ nhân đang đứng bên cạnh Song Tử.
“Thiên Bình công chúa, cô ngâm thật hay.” Cự Giải khen ngợi.
“Giọng ngâm hơi mang mác buồn nhỉ?” Ma Kết vuốt cằm, gật gật.
Nhìn vẻ mặt bi thương, ánh mắt cô đơn của Thiên Bình, Song Tử cảm thấy thật đau lòng “Đừng buồn, có dịp ta sẽ đưa nàng về thăm phụ hoàng của nàng, có được hay không?”
Thiên Bình khóe mắt ướt nước, nhìn Song Tử, ánh mắt cảm kích.
“Cười lên, nàng cười rất đẹp.” Song Tử lau đi nước mắt của nàng, mỉm cười nói.
Thiên Bình nghe vậy, đôi môi anh đào cong lên, dưới ánh trăng, nụ cười của nàng càng thêm mê hoặc lòng người.
Song Tử nhất thời mê mẩn nụ cười ấy, tim hắn đập thình thịch, hắn cảm thấy mình thật may mắn khi có được nữ nhân này. Hắn nhất định sẽ hảo hảo khóa chặt nàng bên cạnh hắn.
Cự Giải thấy không khí vui vẻ như vậy, nhất thời nhịn không được mà cao giọng ngâm
“Bao đời bóng nhuộm cõi người
Non già cũng vẫn ông cười trẻ thơ
Cô đơn cung Quảng mộng mơ
Cho bao thi sĩ ngẩn ngơ dáng Hằng.”
*Ông ở đây chỉ Ông Trăng nhé.
“Muội ngâm rất hay.” Sư Tử mở miệng khen. Từ nãy tới giờ hắn chỉ đều im lặng đi phía sau Cự Giải, đưa mọi cử chỉ của nàng thu vào tầm mắt, hắn quả thực yêu thích nàng tới tận xương tủy.
“Mọi người trổ tài đủ rồi a, tới lượt ta nga.” Một giọng nói say khướt vang lên.
Chậc chậc, có công dụng rồi a.
“Song Ngư, muội đừng làm loạn nha.” Xử Nữ trán đổ mồ hôi nói.
Song Ngư mặt ửng đỏ vì rượu, bước đi xiêu vẹo.
Xử Nữ giữ nàng ta lại nhưng cơ thể nàng ta cứ mềm èo, dễ dàng thoát ra khỏi tay của Xử Nữ.
Song Ngư liểng xiểng bước lên phía trước, lướt qua Thiên Yết. Hắn hơi sững sờ nhìn hành động của nàng.
“Xử tỷ, phiền tỷ đàn một khúc.” Song Ngư nói.
Tử Liên nhanh chân đi lấy cho Xử Nữ một cái đàn, đưa tới trước mặt nàng. Xử Nữ nhận đàn, kiếm một nơi nào đó ngồi xuống, đặt tay gảy âm điệu đầu tiên.
Tiếng nhạc vang lên, tài đàn của Xử Nữ quả thực rất xuất chúng, Song Ngư được nàng chỉ dạy nên mới có thể được như ngày hôm nay.
Song Ngư tiến lên phía trước, nơi mà chỉ còn có mình nàng, những người khác thì vây xung quanh, nhưng vẫn chừa một khoảng đủ rộng. Ánh mắt nàng phủ một màn sương mỏng, mơ hồ, long lanh, hai má ửng hồng. Môi đào hé mở, tiếng hát như suối rót vào tai, êm dịu, du dương, hòa lẫn với tiếng đàn thanh thoát. Từng cái nhấc tay, từng cái xoay mình, váy áo tung bay lên, thoạt trông như tiên nữ giáng trần. Bóng của nàng trải dài, thân thể linh động uyển chuyển. Trong vườn hoa muôn màu muôn vẻ đua sắc thắm hồng, giờ đây chỉ để làm nền để tôn lên nét đẹp tựa tiên của nàng.
Thiên Yết ngây người nhìn nàng, hai mắt hắn sáng lên, chìm vào si mê, không thể nào dời ánh mắt khỏi nàng. Ma Kết cũng vui vẻ trong lòng, cho người mang đàn của hắn đến, ngồi bên cạnh Xử Nữ gảy đàn. Xử Nữ cảm thấy thích thú vô cùng. Hai tiếng đàn hòa vào nhau, tạo nên một âm điệu tuyệt diệu, thấm vào từng người xung quanh đó, phút chốc, mọi thứ dường như không thuộc về nhân gian nữa mà tựa như cảnh chúng tiên quây quần ca múa hơn.
Kết thúc điệu múa, không gian chìm vào tĩnh lặng. Song Ngư vẫn đứng đó, ánh mắt mơ hồ, không thấy rõ người xung quanh.
“Đau đầu quá a.” Than nhẹ một tiếng, đôi mắt nàng dần nhíu chặt lại, thân thể như không xương, nhẹ nhàng ngã xuống.
Thiên Yết nhanh chân tới gần, đỡ được nàng, ôm chặt nàng trong tay, hắn ngây dại nhìn nữ nhân đang say ngủ trong lòng.
“Hôm nay kết thúc tại đây.” Bế nàng lên, hắn trầm giọng nói. Sau đó hồi Long Ngâm điện. Hỉ công công cùng các cung nữ cũng chạy theo.
Đám người bị bỏ lại hơi thẫn thờ.
Cự Giải mắt nhìn theo bóng dáng của Thiên Yết dần biến mất. Trong tâm nàng đột nhiên cồn cào, nỗi lo lắng, bất an chiếm lấy tâm trí nàng, tay đan chặt vào nhau, nàng cắn môi.
“Cự Giải, muội không sao chứ?“ Sư Tử quan tâm hỏi, đưa tay tính chạm vào vai nàng.
Cự Giải không ngó ngàng gì đến lời của Sư Tử, xoay người hồi cung. Trên mặt hiện rõ vẻ bất an, Sư Tử tay dừng lại giữa không trung, Cự Giải của hắn, xem ra không vui rồi.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương