Chương 28 Hoàng cung. Sư Tử nhận lệnh của Thiên Yết, nhập cung để nhận công việc Thiên Yết giao phó. Bây giờ cũng tầm giờ Dậu. . . *Giờ Dậu: khoảng 5h đến 7h Tình cờ đi ngang qua Giải Thu cung, hắn tò mò không biết nàng hiện tại sống thế nào, có tốt không. Chân hắn không tự chủ được mà bước vào. Cự Giải đang ngồi uống trà ở trong sân, vừa bước vào là có thể thấy. “Sư huynh, lâu không gặp a.” Cự Giải tươi cười. “Ừ . . .lâu không gặp qua.” “Huynh ngồi xuống đi.” Cự Giải nói, tự tay châm trà cho Sư Tử. “Sư huynh vào cung là có chuyện gì sao? Bình thường huynh vẫn ở Sơn trang mà.” “Ừm . . . Thiên Yết giao cho huynh một số việc. Đang định rời cung thì đi ngang qua đây, sẵn tiện ghé thăm muội. Muội thế nào, gần đây có khỏe không?” “Ân. Muội rất tốt, ở đây thứ gì cũng đầy đủ.” Cự Giải cười hạnh phúc nói. Nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của nàng, Sư Tử đau lòng đến nghẹt thở, nhưng không biểu hiện ra ngoài. . . “Vậy .. Thiên Yết có hay tới thăm muội không?” Cự Giải hơi ngẩn người ra. . . Từ lúc làm phi, hình như Thiên Yết chưa tới đây bao giờ a. . . Cự Giải trong lòng hơi bồn chồn, bối rối nhưng vẫn cố giữ vững “Chẳng qua, Hoàng thượng bận lo quốc sự, sao có thời gian tới thăm muội đây.” Sư Tử nhìn thấy nét buồn trong mắt nàng, nhưng không cố gượng ép gì nàng, nếu nàng nghĩ vậy, thôi thì chính là như vậy, hắn không muốn làm nàng đau lòng khi biết sự thật rằng Thiên Yết chỉ xem nàng như nghĩa vụ mà nạp làm phi, cho nàng ăn sung mặc sướng, hưởng đủ đặc quyền, nhưng . . . hắn không thể cho nàng cái gọi là “hạnh phúc”. “Thôi. Thời gian không còn sớm, huynh về đây, muội nhớ giữ gìn sức khỏe.” Sư Tử đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi, nếu cứ ở đây thêm nữa, có lẽ hắn sẽ không tự chủ được mà ôm nàng vào lòng. Cự Giải đắm chìm trong suy nghĩ của mình tới nỗi không nhận ra rằng Sư Tử sớm đã rời khỏi. . . “Nhất định là Thiên Yết bận rộn, không thể tới thăm mình được, nhất định là vậy.” . . . Ba năm trước. Trong một căn phòng rộng lớn, một người đàn ông râu tóc bạc phơ, đang nằm trên giường, cơ thể suy yếu. “Cha . . .cha đừng bỏ Giải nhi ở lại a.” “Giải nhi . . . ngoan, đừng khóc, ta không thể trụ được nữa rồi.” Người đàn ông cười hiền, vuốt ve tóc nàng. Cự Giải nước mắt lăn dài trên má, cầm chặt tay của cha mình mà khóc nấc thành tiếng. “Thái tử .. . xin hãy thay lão phu . . . chăm sóc cho Giải nhi.” Người đàn ông đưa mắt nhìn chàng trai với mái tóc đen dài, đôi mắt sắc lạnh đứng gần đó. “Được.” Chàng trai chỉ đáp lại một câu. Người đàn ông hài lòng mỉm cười, nhắm mắt trút hơi thở . . . “Chaaaaaaaa…..” Cự Giải đau lòng khóc lớn, ôm lấy cha của mình. Chàng trai im lặng, khuôn mặt không biểu cảm, đến gần Cự Giải, đặt tay lên vai nàng “Đừng khóc.” Hắn tiết kiệm . .. chỉ nói hai từ. Nhưng hai từ này đã làm Cự Giải ghi nhớ suốt đời. . . Chính khoảnh khắc ấy, Cự Giải cảm thấy sự mất mác trong lòng mình đã được lấp đầy, khuôn mặt anh tuấn của chàng trai ấy đã choáng hết chỗ trong tâm trí nàng, từ giây phút ấy . . .nàng đã tình nguyện trở thành người của hắn. Kể từ hôm ấy, Thiên Yết vẫn luôn làm tròn nhiệm vụ được giao, thường xuyên tới thăm, an ủi nàng, nói với nàng vài câu chuyện, ăn với nàng ít bữa cơm .. . dần dần tình cảm trong lòng Cự Giải ngày càng lớn . . .khiến nàng không thể thôi được việc nhung nhớ, mong mỏi hắn. . . . . . . “Thiên Yết . .. . chàng . . .có hay không yêu thiếp . . . ?” Cự Giải thẫn thờ nói. --- Holy là ta --- Phủ Tam Vương gia. Năm huynh đệ đang ngồi trong sân ăn uống. “Chúc mừng Bạch Dương huynh, sắp có nương tử rồi nha.” Ma Kết cười nói, tay nâng ly rượu chúc mừng Bạch Dương. “Ha ha ha . . . đa tạ đệ.” Bạch Dương cũng cầm lấy ly rượu, cả hai cụng một cái rồi uống cạn. “Huynh tính chừng nào tổ chức hôn lễ?” Sư Tử hỏi. “Còn phải chọn ngày lành tháng tốt nữa, không nên gấp gáp.” Ma Kết nói. “Song huynh, đại hoàng huynh sắp thú nương tử, sao huynh mặt mày ê chề vậy?” Nhân Mã để ý hỏi. Song Tử ngồi chống cằm một bên, cứ chốc lát lại thở dài . . . “Đệ không hiểu được đâu.” “Hay là đệ thích nữ nhi của Tể Tướng?” Sư Tử lên tiếng. “Không có được đâu nha.” Nhân Mã ngạc nhiên. “Đệ mà có ý đó, huynh không tha đâu.” Bạch Dương dùng nắm đấm uy hiếp. “Đừng đừng, mọi người đừng manh động. Thật ra là . . .” Song Tử xua tay nói, oan ức cho hắn quá. “Người Song Tử để ý là Thiên Bình công chúa a.” Ma Kết vừa gắp thức ăn vừa thản nhiên nói. “Ơ . .. sao huynh biết.” Song Tử ngạc nhiên, không xong rồi, không thích nữ nhân của Bạch Dương thì không sao, đằng này lại thích nữ nhân của Thiên Yết. “Đoán.” Ma Kết cười, hé hé hé, kế hoạch của hắn sắp thành công. “Song huynh, như vậy sao được? Huynh phải dừng lại ngay đi.” Nhân Mã khuyên. “Phải đó, đừng để huynh đệ tương tàn chỉ vì một nữ nhân.” Sư Tử gật đầu. “Song đệ, bên ngoài vẫn còn nhiều mỹ nhân cho đệ thích mà.” Bạch Dương nói. Thấy mọi người không đồng tình, thông cảm, lại còn bắt hắn phải từ bỏ Thiên Bình, nét mặt Song Tử không vui, hai chân mày cau lại, vẻ mặt nhăn nhó, đứng dậy lớn tiếng “Thích ai là quyền của đệ, các huynh không ủng hộ thì cũng đừng nói những lời như vậy!!!” Song Tử đạp đổ ghế đang ngồi, chạy mất dạng. “Chúng ta chỉ muốn tốt cho đệ ấy thôi.” Bạch Dương nhìn theo thân ảnh của Song Tử đang khuất dần. “Ta không thích một Song Tử si tình vậy đâu.” Sư Tử không để tâm, tiếp tục gắp đồ ăn. “Kết huynh, huynh từ nãy tới giờ cười cái gì a. Mặt huynh nham hiểm quá.” Nhân Mã hoảng sợ nói. Ma Kết từ nãy tới giờ tự kỉ ngồi cười một mình, trông hắn khác hẳn với dáng vẻ thư sinh hằng ngày. “Khụ!! Ừm . . không có gì” “Kết đệ, ta thấy đệ hôm nay không bình thường đâu, có phải làm nhiều việc quá nên nổi khùng rồi không?” Sư Tử hỏi han. “Khùng cái gì mà khùng, đệ rất bình thường.” “Chậc chậc, đệ sẽ nói với Hoàng thượng ca ca giảm bớt công việc cho huynh.” Nhân Mã ánh mắt thương hại nói. “Phải, đừng làm quá sức, có một đệ đệ khùng ta thật lòng không muốn đâu.” Bạch Dương phụ họa. “Các người . . . .ĐỆ KHÔNG CÓ KHÙNG!!!!!” Ma Kết rống. “Ha ha ha ha . . . .” “Các người chọc ta sao???” Ma Kết lấy tay chỉ đám người đang ôm bụng cười nghiêng ngả “Từ nay đừng lếch xác tới phủ của ta nữa nha.” Tức giận đùng đùng bỏ đi.