Chương 24 Kết thúc yến tiệc, đám phi tần hơi thất vọng trong lòng vì không được Hoàng thượng để mắt tới, nhưng bọn họ vẫn nuôi hi vọng, vì đêm nay Hoàng thượng sẽ thị tẩm một phi tần, ai trong số họ sẽ là người may mắn ấy? *thị tẩm: đại khái là kiểu như Động phòng Song Ngư rảo bước về viện của mình, tâm tình phức tạp, giọng nói đó quả thật rất quen a. “Tử Liên, em về viện trước đi, ta muốn đi dạo một lát.” “Vậy, tiểu thư nhớ về sớm nha.” Tử Liên gật đầu. Song Ngư cũng chẳng biết nên đi đâu, đành bước về phía Ngự hoa viên, nơi này có lẽ là nơi nàng cảm thấy quen thuộc nhất. --- Ta là Holy --- “Hoàng thượng ca ca, Mã đệ về phủ nga.” Nhân Mã nói. “Ta cũng về Sơn trang đây.” “Đệ hảo hảo chiếu cố các phi tần nha.” Ma Kết tinh ranh. “Không biết có kiêm hết được đám phi tần đó không a.” Song Tử nói. “Được rồi, các người về đi.” Thiên Yết không kiên nhẫn nói, bọn họ chọc trẫm suốt cả buổi tiệc bộ không đã sao. “Chưa gì đã đuổi bọn ta rồi sao?” Bạch Dương hỏi. “Aizzz, mọi người không thích về, vậy cứ ở lại trong cung đi.” Thiên Yết nói, phất áo rời đi. Thiên Yết bước chậm trên đường hồi điện, bỗng nhiên đôi chân hắn lại tự ý rẽ vào Ngự hoa viên. “Hoàng thượng, người không về Long Ngâm điện sao?” Hỉ công công tò mò hỏi. “Đi dạo một chút vậy.” Vừa vào giữa ngự hoa viên, đã thấy thân ảnh quen thuộc. “Là nàng ta sao?” Thiên Yết nói, nàng vận y phục trắng tinh, đứng bên bờ hồ, khuôn mặt mông lung suy nghĩ, ánh mắt xa xăm, như đang tìm kiếm thứ gì trên bầu trời . . .Ánh trăng mờ nhạt, soi lên khuôn mặt diễm lệ của nàng. Bất giác hắn nhận ra, “Nàng thật đẹp.” Hỉ công công cũng nhìn thấy người, định lên tiếng hô câu khẩu hiệu quen thuộc, chưa kịp cất lời đã bị Thiên Yết lạnh giọng “Ngươi mà nói ra tiếng nào, Trẫm liền thanh toán cái lưỡi ngươi cho cẩu xơi.” Hỉ công công mặt tái nghét, không dám hó hé nửa lời. “Cởi áo ngoài ra.” Thiên Yết không đầu không đuôi nói. “Hả? Dạ . . ??” “Mau cởi ra.” Thiên Yết tức giận nói. Hỉ công công lật đật cởi áo ngoài ra, Thiên Yết cũng cởi long bào, vứt cho Hỉ công công, sau đó hắn lấy áo ngoài của Hỉ công công khoác lên người. Hỉ công công tròn mắt nhìn hành động của Hoàng thượng đáng kính. “Cầm về Long Ngâm điện đi, lát nữa Trẫm sẽ về.” Thiên Yết tỉnh bơ ra lệnh. “Dạ . .” Hỉ công công không ý kiến gì nhiều, cứ theo lời Thiên Yết mà làm. Sau khi chờ Hỉ công công rời đi, hắn mới quay lại nhìn nữ nhân kia. Sửa xoạn lại quần áo, hắn mới tiến gần đến nàng. “Song Ngư, lại là ngươi sao?” Thiên Yết giả vờ bất ngờ lên tiếng. Song Ngư nghe người gọi tên mình, quay đầu lại nhìn xem đó là ai. Sau khi xác định đối phương, Song Ngư bĩu môi nói “Không là ta chẳng lẽ ma.” “Nga, cũng phải, ngươi toàn thân trắng toát như thế này mà.” “Người muốn gì.” Song Ngư liếc mắt, “Ay da, ngươi là thái giám sao?” Chợt nhận ra quần áo của Thiên Yết, Song Ngư cười gian nói. “Ai là thái giám chứ.” Thiên Yết bất mãn, hắn còn chưa muốn cho nàng biết sự thật. “Ngươi không phải xấu hổ, ta sẽ không trêu chọc ngươi đâu.” Song Ngư che miệng cười. “Hừ.” Thiên Yết hừ lạnh. “Ấy, sao ngươi mặc quần màu vàng, như vậy không hay đâu.” *P/s: Y phục Hoàng đế ngoài cái long bào được thêu rồng, còn có quần và giày cũng đều màu vàng. “Vì ta được Hoàng thượng ưu ái, nên ban tặng quần này.” “Vậy sao?” Song Ngư gật gật đầu. “Phải rồi, ban nãy trong yến tiệc, giọng nói của Hoàng thượng thật giống với giọng của ngươi.” “Không là giọng của ta chứ của ai.” Thiên Yết nghĩ thầm. “Ha ha, ngươi lầm rồi a.” Sau đó cười nói. “Cũng phải, ngươi là thái giám a. Sao có thể là Hoàng thượng.” Song Ngư gật gù. Thiên Yết bất mãn vô cùng khi nàng cứ nhắc đi nhắc lại từ thái giám, hắn là bất đắc dĩ mới phải mặc áo của Hỉ công công thôi. Song Ngư không nói gì, yên lặng ngắm trăng. Nhìn được nàng rõ ràng có tâm sự, hắn lên tiếng hỏi “Ngươi có tâm sự gì sao?” “Ngươi biết không . . . hôm nay ta đã trở thành phi tử của Hoàng đế . . .” “Thì sao đâu? Như thế rất tốt.” “Tốt cái đầu ngươi ý.” Song Ngư liếc nhìn kẻ bên cạnh nàng. “Ngươi không thích làm phi tử của Hoàng đế sao?” “Làm phi tử của Hoàng đế có lẽ là điều mà bao nữ nhân ao ước, nhưng ta thì không.” “Vì sao?” Thiên Yết khó chịu vì câu trả lời của nàng, nhưng kiềm nén hỏi tiếp. “Bậc đế vương đều là kẻ bạc tình. Ta thà lấy một dân thường, nhưng hắn sẽ chỉ là trượng phu của một mình ta, không như Hoàng đế, có muôn vàn cung tần mỹ nữ, hắn liệu để ta trong mắt sao?” Song Ngư than thở nói. Thiên Yết không nói gì, rơi vào trầm lặng. “Ta từ nhỏ, luôn mơ ước, một ngày nào đó, một nửa của ta xuất hiện, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ thật tưng bừng, náo nhiệt, hắn sẽ là của riêng mình ta không chia sẻ cho ai hết.” Song Ngư mơ màng nói, khóe miệng cong thành một đường, nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ, quên mất kẻ đang đứng cạnh nàng. *Trượng phu = Tướng công = Chồng. Thiên Yết lẳng lặng nhìn nàng, cất tiếng nói “Đâu phải bậc đế Vương nào cũng như nhau.” “Ha ha, ngươi không cần nói đỡ cho Hoàng thượng của ngươi đâu.” Song Ngư cười đáp. “Ta khẳng định với ngươi.” Thiên Yết thần sắc nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt nàng nói. Song Ngư hơi giật mình vì cái nhìn ấy, cười gượng “Dù là vậy thì sao? Hắn không phải là của một mình ta.” Thiên Yết không nói nữa, nhưng thầm tự hứa trong lòng. Một lúc nào đó, khi giang sơn thu về tay trẫm, trẫm sẽ đem mọi thứ tốt đẹp nhất hết thảy tặng cho nàng. . . Khi đó, hậu cung này sẽ chỉ có mình nàng, với trẫm, như vậy là đủ. Hai người rơi vào suy nghĩ của riêng mình, lặng lẽ đứng ngắm nhìn trăng trên cao. Tết trung thu, sắp đến rồi a. --- Ta là Holy --- Sơn trang. Sư Tử đang nằm trên mái nhà, mắt nhìn trăng xa xôi. Hình ảnh người con gái ấy lại hiện ra. “Giải nhi, nàng rốt cuộc cũng được như ý nguyện.” Sư Tử đau lòng nói. “Nàng nhất định phải hạnh phúc có biết hay không? Bất kỳ ai làm tổn thương nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua.” Ánh mắt Sư Tử bỗng dưng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. --- Ta là Holy --- Đám phi tần cứ tưởng rằng Hoàng thượng sẽ triệu một phi tần thị tẩm, nhưng chờ mòn mỏi cũng không thấy có thông báo gì. Đã khuya như vậy, có lẽ nên đi nghỉ thôi, Hoàng thượng đêm nay sẽ không tới a. “Nương nương, Hoàng thượng có lẽ đã đi nghỉ rồi. Đừng chờ nữa a.” Thúy Vân nói. “Em cứ đi nghỉ trước đi.” Cự Giải nói. “Nương nương . . .. “ “Được rồi mà, ta sẽ sớm đi nghỉ. Em không cần lo lắng” “Ân.” Thúy Vân lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Nàng không phải đợi Thiên Yết, chỉ là nàng đang rất hạnh phúc tới mức không ngủ được, trở thành phi tử của Thiên Yết, chính là mong ước cả đời của nàng. Nàng biết Thiên Yết hôm nay nhất định rất mệt mỏi, sẽ không tới, nàng hiểu điều đó. Nàng lúc nào cũng là người biết nhìn xa trông rộng, nhưng đôi khi . . . lại quá mù quáng vì tình?