Đã 5 ngày trôi qua kể từ vụ tai nạn thảm khốc đó. Tất cả mọi người đều cho người đi tìm, kể cả cảnh sát cũng tham gia giúp đỡ để tìm thi thể Mã nhưng mọi thứ vẫn chỉ là con số không. Không có dấu tích hay bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Mã còn sống. Thứ họ tìm được chỉ là tàn tích còn sót lại sau vụ nổ xe thôi. Ngư sau khi ngất đi đã được đưa đến bệnh viện, ngày nào Song cũng đến chăm sóc cô. - Song tử - Ngư..cậu khỏe hơn chưa? - Song đến bên giường bệnh - Vẫn k có tin tức gì sao? - Ngư buồn bã hỏi - Ừm - Song gật đầu trong đau khổ - Ngư..cậu ổn chứ? - Xử từ ngoài bước vào - Xử? - Ngư ngạc nhiên nhìn rồi quay ra Song - tớ có thể nói chuyện với Xử 1 lát k? - Ừm - Song có chút ngạc nhiên nhưng vẫn quay ra ngoài và đóng cửa lại Ở trong phòng bệnh, Ngư ngồi trên giường mắt nhìn ra ngoài, Xử đứng lặng đó nhìn Ngư. - Là lỗi của tớ - Xử nói Ngư im lặng quay lại nhìn. - Nếu k phải cậu ấy cố cứu tớ thì...cậu ấy đã không... - nước mắt lại khẽ lăn trên má Xử - Cậu ấy luôn luôn như vậy... - Ngư lại quay ra ngoài nở 1 nụ cười nhẹ - Tớ k hiểu..là tớ có lỗi..nhưng sao..Mã lại xin lỗi tớ - Xử lau nước mắt bước lại gần - Mã..xin lỗi cậu? - Ngư lại ngạc nhiên quay ra - Cậu ấy nói xin lỗi..vì đã cản trở bọn tớ Hả? Ngư tròn mắt ngạc nhiên. Câu nói này..câu nói này là... "Xin lỗi vì đã cản trở bọn cậu" - đây là câu Mã đã nói khi 2 người chuyện trò với nhau. Ngư cúi mặt xuống - Ra..ra là vậy Xử bất ngờ ngước lên nhìn Ngư. - Xử..cậu biết k? Cậu đã hiểu lầm Mã - Ngư vẫn cúi đầu nói - Hiểu..hiểu lầm ư? - Xử có chút khó hiểu - Xử..tớ biết cậu thích Kết..nhưng mà cậu lại cho rằng Kết thích Mã.. Xử bất ngờ trước câu nói của Ngư, làm sao Ngư có thể biết chuyện này chứ. Cô đã giấu kín cơ mà. - Thật ra..cậu đã hiểu lầm rồi..Mã và Kết..2 người đó là..anh em - Hả? - Xử k tin vào những gì mình nghe thấy - Đây là bí mật của họ..tớ đã hứa sẽ k nói cho ai hết..nhưng mà hôm đó tớ đã thấy cậu đứng ở cầu thang nhìn theo họ..tớ đã muốn nói ra nhưng tớ lại sợ làm ảnh hưởng đến Mã.. - Cậu..cậu biết tất cả - Xử vẫn k tin điều đó - Hôm đó..cái đêm trước khi tụi mình đi picnic..tớ đã đến tìm Mã..và nói về chuyện của cậu - Cậu đã nói gì? - Tớ nói rằng Mã nên cho cậu biết chuyện..bởi vì tớ k muốn cả cậu và Tiểu bạch hiểu lầm Mã..và.. - Ngư bắt đầu khóc - cậu ấy xin lỗi cậu vì..cậu ấy cho rằng..cậu ấy đã làm cản trở tình cảm của bọn cậu Thịch. Xử như chết lặng đi khi nghe những gì Ngư vừa nói. Cô vẫn k tin được tất cả là sự thật. Là lỗi của cô, cô đã không tin tưởng họ, cô đã nghi ngờ Mã, cô đã quá nhút nhát để bày tỏ lòng mình và k có can đảm để hỏi rõ mọi chuyện. Hóa ra Mã đã cảm thấy có lỗi, cho nên mới liều mình cứu cô còn bản thân thì lại...Xử khụy xuống, tay ôm mặt, nước mắt cô k ngừng tuôn ra. Cô đã mất đi 1 người bạn mà cô yêu quí.. Bịch. Kết đứng ở ngoài đã nghe hết tất cả mọi chuyện. Kết ngã khụy xuống tựa vào tường, nước mắt cậu vô thức tuôn ra. Cậu đã k thể bảo vệ em gái mình, đứa em đã cho cậu niềm tin vào cuộc sống, đứa em đã cho cậu 1 gia đình, đứa em đã bảo bọc cậu suốt từng ấy năm trời. Vậy mà..vậy mà cậu lại k thể bảo vệ nó, dù chỉ 1 lần. ------------------------ Kể từ ngày đó, ktx chìm trong đám mây đau khổ và tuyệt vọng. Ai ai cũng cảm thấy hận bản thân mình khi đã để mất đi 1 người. Giờ đây căn nhà trở nên thật ảm đạm và cô độc. Ngưu chẳng còn thiết tha gì đến chuyện ăn uống, cô thậm chí còn bỏ bữa ăn khiến cho Yết vô cùng lo lắng, nhưng dù khuyên nhủ thế nào cô cũng k nghe. "Ngưu ơi..cậu có muốn ăn bánh k này? - Mã mã lém lỉnh đưa bịch bánh cho Ngưu Ngưu ơi, cậu có muốn đi ăn với tớ k? - Mã nắm tay Ngưu kéo đi...." - những kí ức chợt ùa về trong tâm trí cô. Cô ngồi xuống, ôm gối, chiếc gối thấm đẫm nước mắt. ~ Ngư k nói năng gì, lúc nào cũng ở căn phòng của Mã nhìn ra, cô nhớ tất cả mọi thứ, những kỉ niệm chợt ùa về 1 cách vô thức trong tâm trí cô. Cạch. - Ngư - Song Song nhìn cô, bước lại gần, khẽ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. - Ngư..cậu có biết k? Thật ra tớ thích cậu đấy - Hả? - Ngư ngạc nhiên ngước lên nhìn - Tớ đã k nhận ra..cho đến khi Mã đến tìm tớ.. ~~flash back~~ Cộc cộc. - Mã mã..cậu làm gì mà giờ này còn đến tìm tớ vậy? - Song mở cửa thì ngạc nhiên khi thấy Mã - Tớ cần nói chuyện với cậu - Mã nghiêm túc nói - Có chuyện gì thế? - Song đóng cửa lại khi Mã bước vào - Tớ nói ngắn gọn thôi..cậu có phải cũng biết Ngư thích cậu? - Chuyện..chuyện này.. - Cậu k thích tớ.. - Cậu nói gì vậy? Tớ..sao có thể k thích cậu - Ngộ nhận thôi..cậu thử nghĩ đi..cảm giác ở bên tớ và cảm giác ở bên Ngư..cái này mới là thật? - Tớ..tớ.. - Cậu nên suy nghĩ kĩ đi..trước khi quá muộn.. - Mã quay lưng bước đi Cạch. - Xin cậu..đừng làm tổn thương Ngư - Mã để lại 1 câu nói rồi đóng cửa lại bỏ đi ~~end~~ - Mã mã..cậu ấy.. - nước mắt Ngư lại rơi - Tớ rất đau khổ sau sự ra đi của Mã..nhưng mà tớ cũng rất đau khổ thì thấy cậu buồn bã như vậy - Song ôm Ngư vào lòng nhẹ nhàng nói. Đối với cậu, Mã như 1 kỉ niệm đẹp mà cậu sẽ k bao giờ có thể quên. - Tiểu bạch..cậu ấy k sao chứ? - Giải lo lắng nhìn lên lầu - K sao đâu...cứ cho cậu ấy thời gian đi - Bình đi ra từ bếp bước đến cạnh Giải - Tớ ước gì thời gian có thể quay lại - Giải buồn bã nói - Đừng khóc..cậu còn có bọn tớ mà - Bình ôm Giải vào lòng vỗ về ~ Ở sân thượng - Kết - Là cậu à? - Kết quay đầu lại Xử chầm chậm bước đến cạnh Kết. Cô im lặng k nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Kết. - Cậu biết k? Đã từng có 1 cô bé rất ghét tớ.. - Tại sao? - Cô bé ấy cho rằng tớ đến phá cô ấy..nhưng tớ lại k ngờ..cô bé ấy lại là người mang đến cho tớ tất cả.. - Cô bé ấy..là người thế nào? - Xử thắc mắc - Cô bé ấy đã k ghét tớ nữa, mỗi ngày đều chơi với tớ, mỗi ngày đều dẫn tớ đi chơi và nhường cả đồ ăn mà nó yêu thích cho tớ. Cô bé ấy đã cãi lại mẹ để bảo vệ tớ, cô bé ấy đã cho tớ 1 gia đình mà tớ k bao giờ dám nghĩ đến, cô bé ấy đã cho tớ niềm tin vào cái cuộc sống này. Cô bé ấy..nhờ nó mà..tớ mới có ngày hôm nay - nước mắt Kết k ngừng tuôn rơi trên thành lan can - Cô bé ấy..là Mã sao? - Phải...cô bé ấy biết bao nhiêu lần bảo vệ tớ, còn đánh nhau với bọn du côn để giành lại đồ chơi bọn nó đã cướp của tớ. Cô bé ấy...tớ đã k bảo vệ được..cô bé ấy - Kết nắm chặt thành lan can - Đừng tự trách bản thân..cô bé ấy..chắc chắn k muốn nhìn thấy cậu như vậy đâu - Xử nở 1 nụ cười nhẹ đặt tay lên vai Kết - Xử Kết nhìn cô rồi ôm chặt lấy Xử, cậu k ngừng khóc trên bờ vai cô. Xử có chút bất ngờ nhưng lại khẽ lấy tay ôm chặt Kết. - Tớ thích cậu - Xử mạnh dạn nói - Tớ..cũng vậy - Kết ôm chặt Xử khẽ thì thầm vào tai cô. ~ - Là do tớ..tất cả là do tớ... - Bảo ôm gối gào lên - K phải lỗi của cậu - Sư ngồi bên cạnh Bảo - Nếu..nếu..tớ k đề ra chuyện đi chơi thì Mã đã k..Mã đã...- Bảo k ngừng khóc - Đừng tự trách mình nữa..cậu ấy sẽ k vui nếu thấy cậu yếu đuối như vậy đâu - Sư kéo Bảo vào lòng mình - Nhưng mà... - Bảo ở trong lòng Sư vẫn k ngừng khóc. Sư lại nhẹ nhàng vỗ về Bảo. ~ Tiểu bạch kể từ ngày hôm đó đã tự nhốt mình ở trong phòng. K ăn k uống cũng k bước ra ngoài. Mọi người ai cũng lo lắng nhưng gọi thì chẳng bao giờ cậu ra mở cửa. Ngày nào cậu cũng ôm tấm ảnh chụp chung với Mã mà khóc. Cậu luôn tự trách bản thân đã k thể bảo vệ được người con gái mình yêu. Cậu k xứng đáng làm 1 thằng con trai. Nước mắt của Dương thấm ướt cả gối. "Tiểu bạch, nếu 1 ngày tớ đột nhiên biến mất thì cậu sẽ làm sao? Ngốc, tất nhiên là tớ sẽ đi tìm cậu rồi Thế nếu k tìm ra thì sao? Tớ sẽ tìm, dù có phải lật tung quả đất này lên Ừm" - kí ức ùa về trong đầu cậu như 1 cuốn phim chạy chậm. - Mã mã..tớ chịu thua rồi..đừng chơi trò trốn tìm nữa..cậu mau về đi..về với tớ đi mà..Mã mã - Dương gào lên trong vô vọng, tay cậu nắm chặt tấm ảnh, nước mắt cậu rơi lên tấm ảnh đó.