Những nhân viên Facebook may mắn có mặt hôm nay, sắp sửa thấy một màn cho họ chủ đề đàm luận không dứt trong một hai tháng tới. CEO mất tích nhiều ngày khiến lời đồn bay đầy trời với cái mặt vạn năm không đổi xuất hiện ở công ty, mà đi cùng gã, còn có vị CFO đầu tiên đã sớm tình cảm tan vỡ – cậu so với trong ảnh còn đẹp trai hơn! Mặc dù đều là nhân viên mới không trải qua thời kỳ Eduardo làm CFO, cũng ít ít nhiều nhiều qua tin tức nhìn ảnh chụp của Eduardo, này giúp họ nhanh chóng nhận ra Eduardo, tiện đà che miệng lại, để mình không thất thố mà phát ra tiếng hét chói tai. Eduardo sau vụ kiện chưa từng tự mình tới tham gia đại hội cổ đông, mà nhiều người cho rằng, sẽ vĩnh viễn không tới. Nhưng hiện tại, cậu cùng Mark lại thật thân mật cùng một chỗ… Một nhân viên lâu năm đập đập đồng sự của mình, biểu tình mê mang nói: “Năm nay là năm bao nhiêu?” Cũng không ít người, quay đầu liền điên cuồng lục tung đống báo chí, ý đồ tìm kiếm theo như Dustin miêu tả là một đẳng cấp hoàn toàn mới, gào thét với nhau từ xa: rốt cuộc chúng ta bỏ mất bao nhiêu tập (phim xà bông =)))? Eduardo có chút ngại ngùng, cậu có thể thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, mỗi nơi cậu cùng Mark đi qua, ánh mắt liền di động theo, giống như bệnh truyền nhiễm vậy, ban đầu chỉ một hai người, sau đó ai cũng nhận ra cậu, đều theo dõi cậu với Mark, biểu tình muôn hình muôn vẻ, thâm chí chẳng ai nhớ tới chào buổi sáng với Mark. Nhưng Mark cũng không quan tâm cái này, gã giờ không nhớ rõ những người ở đây, gã nhìn chung quanh, chẳng ai quen thuộc hơn Eduardo. Dustin vọt lại đây, vèo cái dừng ngay trước mặt họ, vỗ vỗ bả vai Eduardo, sau đó nhỏ giọng: “Trời ơi, hai người có thể dịch gần nhau thêm nữa không?” Này là vì họ đi gần nhau, mà Mark cơ hồ cứ ba giây lại quay đầu tìm kiếm Eduardo, ánh mắt lại càng lộ liễu, mới khiến đám nhân viên phản ứng mạnh mẽ như vậy. Eduardo: “Ngại quá… Ý cậu là?” “Nhìn chung quanh đi,” Dustin thở dài nói: “Bảo mày cho bọn nhỏ chút thời  gian thích ứng, mạo muội xuất hiện thế này đã đủ phá hư chúng nó.” Mark nhìn biển gắn trên cửa, xác định đây là phòng làm việc của gã, gã đẩy cửa đi vào, xoay xoay cổ tay, tiện tay đem kiếm trên tường cầm lên, “Không có thời gian, lấy bạo lực trấn áp.” Dustin đen mặt, “Lời của tao mày cũng chỉ nghe thấy đoạn cây kiếm phải không….” Mark một kiếm hướng tới Dustin, sau đó vững vàng dừng kiếm ngay trước mũi Dustin 3 cm, tay gã phi thường ổn định, hoàn toàn không run rẩy, gã vừa lòng thu kiếm, “Ha, hóa ra mình đã học đấu kiếm.” Dustin cảm giác mắt mình trong nháy mắt như biến thành con gà chọi, hắn dụi dụi mắt điên tiết gào: “Mark đồ khốn kiếp! Nếu không phải tại mày mất trí nhớ, tao nhất định phải bẻ gãy kiếm của mày, kháng nghị! Cực kỳ kháng nghị! Không được hành hạ tao bằng trò nguy hiểm như vậy!” Eduardo cảm giác mình có thể nở nụ cười, cảnh trước mắt làm cậu thấy rất đỗi quen thuộc, “Dustin, cậu cũng đã nói, anh ta mất trí nhớ.” “Thôi đi… Wardo, cậu đương nhiên nói thế, nhưng nó cho tới bây giờ không có đối xử với cậu như vậy.”Dustin trở mình xem thường. “Wardo? Tao nghĩ cái tên này chỉ có tao kêu.” Mark mẫn tuệ sâu sắc đánh vào điểm này. Dustin buông tay, “À à, ít nhất bạn gái cũ của Wardo cũng kêu thế.” “Ờ,” Mark rung rung kiếm trong tay, một trận hàn quang hiện lên, khiến Dustin lông tơ dựng đứng, “OK, về sau không kêu.” “…” Dustin: “Này! Mày không thể như vậy!” Mark dựng đứng thanh kiếm, “Mày nói tao?” Dustin mặt không chút thay đổi nhanh chóng lùi ra sau, mở cửa, “Văn kiện trên bàn cần mày ký, nửa giờ sau họp phòng bên cạnh.” Trong phòng làm việc chỉ còn Eduardo và Mark, Eduardo lùi về sau từng bước, ngồi lên salon trong phòng, thả lỏng giạng hai chân dài thật dài, “Dustin thật đáng thương, nhất là mấy ngày anh mất tích.” “Đúng vậy sao, tôi bị gãy xương sườn, đầu bị đập, ở trên chiếc thuyền đánh cá, không có thiết bị chữa bệnh chuyên nghiệp, tôi thấy mình cũng thật đáng thương.” Mark nói thật nhanh, “Bất quá, tôi sẽ phát tiền thưởng cho hắn.” Hai người trầm mặc nhìn nhau vài giây, Eduaro chà chà cái mặt đã nóng lên, dùng ngữ điệu ngại ngùng: “Anh phải coi biểu tình của mấy người kia… Tôi thề, nếu hack vào hòm thư của họ, hiện tại nhất định mọi người đang tám, vì sao Saverin kia trở lại.” “Tôi thấy.” Mark trả lời thật nhanh, “Tôi là nói, nét mặt của bọn họ. Nếu cậu muốn tôi đem hòm thư bọn họ tất cả…” “Không cần,” Eduardo ngắt lời gã, cắn cắn môi dưới nói, “Tôi chỉ nghĩ, có lẽ về sau anh sẽ hối hận…” “Có lẽ tôi sẽ cảm kích chính mình.” Mark lại nói như vậy. “Được rồi…” Chỉ sợ nói gì vào lúc này cũng vô ích, đây chính là tên Mark-tự-ỷ-mình-mất-trí-nhớ-mà-không-thèm-sợ-ai-nên-tính-vô-lại-càng-tăng-cao, Eduardo chỉa chỉa bàn làm việc của gã, “Còn nhớ Dustin nói gì đi.” “Ừ.” Mark ngồi xuống, ngoan ngoãn ngồi xem cái gì đó trên bàn. Mà Eduardo cũng im lặng ngồi trên sô pha, gọi điện đường dài với trợ lý của cậu. Mark thường thường từ văn kiện ngẩng đầu liếc Eduardo một cái, bảo đảm cậu ở trước mắt mình, nửa giờ sau ngay dưới cái không khí vừa kỳ quái lại thoải mái này, Dustin đến gõ cửa kêu Mark, “Mọi người đều đã đến.” “Wardo?” Mark nhìn về phía Eduardo. Eduardo trong nháy mắt liền hiểu ý gã, “Không… tôi không đi, Mark, đừng bảo tôi đi, nửa tiếng trước đã đủ xấu hổ rồi.” “Yên tâm đi, bạo quân Mark sẽ dùng kiếm của nó đảm bảo kẻ xấu hổ phải là bọn nhỏ.” Dustin u oán nói. Mark đem chân gác lên bàn, vẻ mặt không sao cả: “Cậu không đi, tôi cũng không đi.” “Đem chân trên bàn bỏ xuống…” Eduardo vô lực đứng lên. Dustin mở cửa cho họ, cũng ở bên tai Eduardo nhẹ giọng nói: “Không có việc gì đâu.” Eduardo nhìn hắn một cái, lộ ra nụ cười tươi, cố gắng thật tự nhiên sóng vai Mark đi vào trước ánh mắt mọi người. Mặc dù đã biết trước Eduardo xuất hiện ở đây, nhưng những người tham dự hội nghị ánh mắt vẫn không kìm được sự ngạc nhiên. Mark phỏng chừng lo lắng về ý kiến của Dustin, gã mang theo kiếm của mình, Dustin cũng vì mình khiến Eduardo rơi vào hoàn cảnh này, cũng quyết tâm bảo vệ Eduardo. Mark ra hiệu Eduardo ngồi cạnh mình, sau đó đem kiếm cắm trên mặt bàn họp, mũi kiếm đâm xuống, Mark buông tay ra, thân kiếm còn dao động trong chốc lát. Tiếng động khiến mọi người câm như hến – đương nhiên trừ bỏ một số người biết nội tình. Mark quả thật là tên bạo quân, gã cũng không có chút ý tứ giải thích, chỉ nghênh ngang ngồi xuống ghế, gảy gảy thân kiếm, “Mọi người, đừng nhìn Wardo như vậy, cứ làm như cậu ấy là mẹ kế của các người thế?” Dustin sắc mặt cổ quái, quá tốt, đem bàn hội nghị đâm thủng, tôi thật mong cậu cứ thử kiếm với nhóm nhân viên, vậy còn tốt hơn là làm cái bàn hội nghị loang lổ vết kiếm… Hắn thề, sau khi chuyện này chấm dứt, nhất định phải tổ chức hội nghị công đoàn, chủ đề là phản đối CEO sử dụng kiếm trong công ty. Eduardo có xúc động muốn đem mặt vùi vào lòng bàn tay, cậu nhỏ giọng nói: “Mark….” Mark nhìn về phía Dustin. Dustin bị sai đến muốn khóc buộc lòng phải chủ trì hội nghị, vì cái gì Mark dù mất trí nhớ không rõ hắn là ai, mà sao vẫn đày đọa hắn đến thành thục vậy. Mà Mark, như lời của Dustin với mọi thứ đều mơ hồ, dù sao Dustin cũng không mong gã trong thời kỳ dưỡng bệnh cũng phải làm việc, cho nên gã mở máy tính của mình ra, đặt giữa gã và Eduardo, “Wardo, trưa nay muốn ăn gì?” Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ để một nhân viên bên cạnh Eduardo nghe được, vị nhân viên kia nghe xong thì nhịn không được mà lén liếc Eduardo với Mark, điều này đủ khiến Eduardo xác định câu nói kia của Mark chắc chắn sẽ trở thành đề tài tám chuyện. Mark lạnh lùng trừng qua, trên thực tế, gã đều lạnh lùng trừng lại những ai nhìn Eduardo. Thanh kiếm kia, cắm trên bàn hội nghị, mãi cho tới khi hội nghị chấm dứt, uy hiếp mọi người, nói cho họ biết hôm nay CEO sẽ giết người không chớp mắt, khiến họ chẳng dám dù dùng ánh mắt tiếp cận Mark trong 3 thước, càng không ai dám thám thính tại sao Eduardo lại xuất hiện ở nơi này. Sau đó, khi Mark mang Eduardo đi nhà hàng gã đã đặt trước, bên trong diễn đàn, số bài post liên quan tăng ầm ầm, nhanh chóng kéo thành mấy chục trang, mà vẫn tiếp tục tăng. Tiêu đề: Lúc trước có người bảo tôi ngài-không-thể-gọi-tên không có khả năng tới tham gia đại hội cổ đông, mi cái đồ đần, tới trước cửa phòng CEO mà quỳ đi! Vì! Mi! Quá thiếu! Sức tưởng tượng!