From Zuu: Mới bị bấn một bài nhạc Nhật đến điên loạn ^^ hehe Cảm xúc của Chap này trôi theo cái bài ấy mất rồi Có gì anh em thứ lỗi Nghe thử đi nhé ^^ coi như OST vậy JaeJoong mệt mỏi bước lên phòng, khẽ khàng mở cửa bước vào. YunHo hình như đang ở trong nhà tắm. Ngước nhìn về phía nhà tắm đang phát ra ánh sáng mờ mờ ấy…JaeJoong chợt tủi thân, để cả người đựa vào tường, trượt dần, trượt dần ngồi bệt hẳn xuống đất. Mắt cậu hơi cay cay….nhưng cậu chả muốn khóc nữa. Cậu thất vọng về hắn…cậu chán ghét hắn. Vì cái gì mà hắn có quyền quát tháo, ghét bỏ cậu cơ chứ? Chỉ vì cái danh phận ” Chồng ” ấy thôi sao? Nhìn lại mình, JaeJoong tự thấy bản thân cậu đã có quá nhiều thay đổi từ khi lấy hắn. Từ một sinh viên năm cuối đang vui vẻ hớn hở chờ ngày ra trường, chờ đến ngày tung tăng đi làm và kiếm người yêu, đùng một cái đã phải kết hôn, mang trên mình cái trách nhiệm về 1 gia đình. Cậu đã không còn được vô tư đi la cà hàng quán chơi bời cùng bạn bè sau buổi học như trước. Không được tự do làm kiêu một chút khi có ai đó để ý…bởi vì cậu đã có chồng, cậu không được mang tiếng xấu cho gia đình và cho bản thân cậu. Thậm chí, từ một Kim JaeJoong cục cưng trong mắt bố mẹ và các chị, lúc nào cũng được nâng niu chăm sóc hết mực. Vậy mà bây giờ cậu lại thành một người luôn phải tìm cách làm YunHo hài lòng, luôn phải ngoan ngoãn nghe lời hắn vô điều kiện, cho dù bản thân có chán ngán, có sợ hãi đến đâu. Vậy đấy…nhìn lại thì…cuộc hôn nhân này chả đem lại cho cậu cái lợi ích thiết thân gì hết….trừ cái sự tự hào cho bố mẹ cậu và cái chữ hiếu phần nào cậu đã đền đáp được cho hai người. Tự dưng nghĩ đến đó mà tức tối…mà thật ra thì con người như Kim JaeJoong rất ít khi tức tối…..cho nên cậu không biết phải biểu hiện như thế nào ra cả…chỉ tiện tay quơ lấy cái áo phông mới mua cho YunHo, dùng hết sức mình, ném mạnh vào cái cánh cửa phòng tắm đang hắt ra ánh sáng mờ mờ… Sau khi tắm táp sạch sẽ, ngắm vuốt chán chê trong nhà tắm, YunHo mới bước ra ngoài. Tắm nước nóng làm hắn dễ chịu đi chút ít, mọi bực dọc chắc cũng giảm đi đôi phần, và chút nữa chắc hắn cũng có thể ngủ ngon hơn. Nhưng vừa đặt được chân trái ra khỏi nhà tắm, YunHo đã giẫm phải cái gì đó mềm mềm. Cúi xuống nhặt lên nhìn cho kĩ…hắn mới nhận ra đó là chiếc áo mà JaeJoong mua cho hắn khi nãy. Hơi nhíu mày lại suy nghĩ một chút, YunHo đang không hiểu tại sao nó lại nằm ở đây thế này…? Khi nãy hắn đã quẳng nó lên cái ghế sopha ở dưới phòng khách cơ mà? Sao bây giờ nó lại năm còng queo ở đây? Ngẩng mặt lên nhìn ra ngoài buồng ngủ, đập vào mặt hắn là một cảnh tượng vô cùng….nóng mắt. Thì là bởi JaeJoong đang mặc độc nhất cái áo phông, đi đi lại lại trong phòng ngủ tìm cái gì đó, trong khi thân dưới của cậu lại ở không…chỉ có mỗi cái boxer trắng cứ thấp thoáng dưới lớp áo kia…Cặp đùi trắng nõn của JaeJoong cứ thế giễu đi giễu lại trước mặt YunHo làm hắn thấy…bức bối. Công nhận là vợ hắn đẹp, quá đẹp là khác ấy chứ. Và hắn thì chẳng phải là người giỏi kiềm chế. Kể cả là hắn đang thấy khó chịu với cậu. Cầm chiếc áo đen đó trên tay, YunHo chầm chậm bước về phía JaeJoong, còn cậu thì không hề biết đến sự xuất hiện của hắn, cứ nghĩ là hắn còn đang ở trong phòng tắm nên cậu mới ăn mặc “mát mẻ” như vậy đi lại trong phòng. JaeJoong đang đi kiếm bộ pijama của mình, nhưng cậu không nhớ là lúc sáng đi học đã thay ra để nó ở đâu nữa. Đang lúi húi lục trong ngăn kéo tủ quần áo, JaeJoong bỗng giật thót mình bởi một vòng tay kéo vai cậu lại: – Ai cho em ăn mặc như thế này? – YunHo nhìn cậu, nhíu mày hỏi, một tay đưa xuống vuốt nhẹ dọc đùi cậu. – Em đang thay đồ…anh đi ra đi! – cậu khó chịu đẩy người hắn ra khỏi mình. Do không giữ chặt nên hắn nhanh chóng bị cậu đẩy sang một bên. Hơi ngỡ ngàng trước thái độ ấy của cậu, hắn nắm tay cậu kéo lại – JaeJoong! – Cái gì cơ? – cậu nhăn nhó. Thực sự chả sợ hắn tí nào. Thấy ghét hắn nhiều hơn. – Em ném cái này đi đấy à? – hắn đưa cái áo ra trước mặt cậu, nhướn mày lên dò xét – anh nói không cần mà, em với YooChun đều không mặc vừa cái size này, hàng thì không trả lại được…bỏ ra mà làm giẻ chùi chân còn hơn – JaeJoong vừa nói vừa vùng tay ra khỏi hắn….nhưng không được, bị hắn tóm chặt mất rồi. – Em hay thật – YunHo nhếch mép phì cười. Hắn thấy bất ngờ trước cái thái độ đó của JaeJoong. Trước tới nay luôn nhìn thấy cậu ngoan ngoãn, gọi dạ bảo vâng. Bây giờ thấy cậu giận dỗi thì lại thấy có vẻ thú vị – Này, quay mặt ra đây cho tôi xem nào? – YunHo kéo cả người cậu lại, cúi xuống xem mặt cậu xem ánh mắt hờn dỗi của JaeJoong hay ho đến đâu. Nhưng chẳng ngờ lại nhìn thấy mắt cậu toàn nước. – Anh…cái đồ quá đáng…! – JaeJoong nấc lên giằng tay lại khỏi hắn – nếu chán ghét nhau như vậy…li thân đi. Ai mượn anh sống khó chịu chứ? Nếu chỉ là để làm vui lòng bố mẹ dưới quê thì kết hôn là được rồi, li thân ra ở riêng cho xong chuyện đi, anh để tôi yên! – cậu ngồi thụp xuống ôm mặt khóc. – tôi không hiểu trong mắt anh tôi là cái gì? Tại sao khi anh nói anh muốn hợp tác..anh lại lạnh lùng với tôi? Tại sao lại làm tôi đau??? Vô cùng bất ngờ trước phản ứng của JaeJoong.……YunHo đứng sững ra như trời trồng, mắt hắn nhìn đăm đăm vào thân hình JaeJoong đang ngồi gập lại dưới chân mình. – Tại sao lại làm tôi đau? Tại sao lại luôn gạt bỏ tôi? Tôi đã làm gì để anh phải ghét như vậy? Tôi không cần anh phải nuôi…tôi có thể tự sống….để tôi yên….Tôi cũng là con người…tôi không được yêu hay sao? Tại sao lại chán ghét tôi? Tôi là gánh nặng cho anh sao? hay là công cụ thoả mãn sinh lý của anh? JaeJoong nói liền một mạch…những cảm xúc trong cậu không hiểu vì đâu mà lại lên cao trào như thế, lúc này cậu cũng không thấy sợ hãi Jung YunHo như mọi khi nữa. Cậu chỉ muốn nói cho hắn biết mà thôi. Cậu không thể chịu đựng được kiểu cuộc sống như vậy. Nếu như coi nhau là cái chướng ngại vật thì hãy tách xa nhau ra mà sống cho yên ổn. Nhưng YunHo lại không như vậy. Sau khi ngỡ ngàng một lúc lâu..hắn mới tỉnh ra. ngồi xuống nắm lấy tay JaeJoong kéo ra để nhìn thấy khuôn mặt cậu. – JaeJoong….! Con người thực ra đâu phải bẩm sinh đã lạnh lùng? Nói YunHo lạnh lùng bẩm sinh thì càng không thể được…anh ta chỉ hơi vô tâm và độc đoán thôi…! Chi nên làm tổn thương người khác hay không anh ta chả hề hay biết. Và làm cho người khác nghe theo ý mình răm rắp là anh ta thấy anh ta quá đúng! Nhưng YunHo không biết, chuyện làm ăn với chuyện tình cảm không thể vô tâm hay gia trưởng vào mà xong được. Hắn cơ bản là đã luôn đề cao cái tôi của mình quá mức, nên với những người khác, cho dù có ra sao, hắn chả thấy ý nghĩa. Cho nên khi thấy JaeJoong trách móc mình như vậy, hẳn là não bộ của YunHo sẽ đơ ra trong vào giây để hắn tự nhìn lại những hành động của mình….những hành động mà hắn tự thấy là có thể đã làm cho JaeJoong tổn thương như vậy. Chuyện hắn quát tháo cậu…. Chuỵên hắn cưỡng ép cậu quan hệ… Chuyện hắn đuổi cậu giữa công ty… Chuyện hắn bỏ rơi cậu trong cơn sốt… Vốn dĩ đã biết JaeJoong là con cưng.. đã biết JaeJoong là thực chất chỉ là một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch lại không hiểu sự đời….đã nhận ra những ưu điểm của cậu…vậy mà hắn vẫn luôn nghiêm khắc, luôn bỏ lại cậu phía sau lưng mình…và có lẽ…nhiều khi hắn còn chẳng nhìn lại phía sau lưng mình có cậu hay không…mà hắn chỉ để ý tới phía trước mắt có những khó khăn, có những hoạch định gì hay không mà thôi. Kéo JaeJoong đứng dậy để đối mặt với mình, YunHo đưa tay lau những giọt nước mắt đang tèm lem trên má cậu. – Đừng khóc nữa! Ôm lấy cậu, cảm nhận cả cơ thể cậu đang run lên vì khóc. Có lẽ JaeJoong đã phải chịu đựng hắn quá nhiều…bao nhiêu mệt mỏi uất ức có đều dồn hết vào trận khóc này. Nên cậu khóc nức nở không ngừng, tay bấu chặt lấy vai hắn, áp mặt vào ngực hắn mà khóc đến ướt sũng cả một mảng ngực áo YunHo đang mặc. Đưa tay vỗ vỗ lưng cậu cho cậu nín…hắn thấy thật lạ lẫm. Hắn chưa bao giờ dỗ dành một ai khóc cả. Cái cảm giác được an ủi, được che chở này làm hắn thấy JaeJoong trong vòng tay hắn thật bé nhỏ. Hắn vuốt dọc sống lưng cho cậu khỏi nấc, miệng lẩm nhẩm ” nín đi…JaeJoong… nín đi nào…” Vô tình bàn tay vuốt mạnh nên trượt xuống hông cậu, JaeJoong giật thót mình, ngẩng lên nhìn hắn. – Tay của anh…! – cậu xụ mặt, mắt vẫn đỏ hoe, cái miệng hồng hồng đang chu ra trong cơn khóc dở. Nhìn thấy ánh mắt ấy của JaeJoong, hắn mới thở phào – Nín chưa thế? JaeJoong gật gật. – Lần sau…tôi không thế…không thế nữa.. – hắn lúng túng…chả biết nói với cậu cái gì cả, đành nói ra một câu vô duyên như vậy đấy. – Ưmm.. – JaeJoong cũng tự dưng thấy ngại, dụi mặt vào ngực hắn im lặng. YunHo cúi xuống nhìn cái đầu nho nhỏ của JaeJoong mà mỉm cười…hắn mỉm cười một cách thoải mái. Bất chợt, JaeJoong ngẩng phắt lên nhìn hắn…cậu định nói điều gì đó…. Nhưng chả kịp…Vì vô tình đầu môi hắn đã chạm cậu rồi. Lợi dụng lúc JaeJoong còn đang ngây người ra nhìn nụ hôn trên trời rơi xuống ấy, YunHo đã nhanh tay siết lấy eo cậu, ghì sát cậu vào người mình, đưa JaeJoong vào một nụ hôn sâu. JaeJoong cũng không nói gì nữa…nhắm mắt đón nhận nụ hôn ấy thật nhẹ nhàng. Cậu biết chứ….đây là lần đầu tiên cậu với hắn có một nụ hôn trong sáng như vậy…một nụ hôn mà cậu vẫn thường hay mơ mộng lúc trước. Khi người cậu yêu ôm chặt cậu trong lòng, hôn lên môi cậu thật nhẹ nhàng, âu yếm… Nhưng mà thật ra cái giây phút trong sáng ấy chẳng kéo dài được bao lâu. – A..a…a.. YunHo!! – cậu đập vàp cánh tay hắn khi thấy hắn đang vuốt ve cặp đùi nãy giờ vẫn đang ở trần của cậu. – Ai bảo em cứ bày ra cơ chứ? – hắn cười tinh quái, luồn tay vào áo cậu, sờ lên trên ngực – Anh…! – JaeJoong rít lên, đẩy YunHo ra khỏi mình, nhưng đời nào hắn chịu…càng ghì sát cậu hơn, tìm đến môi cậu gấp gáp. [HIDE-THANKS][HIDE-REPLY]YunHo vừa hôn mạnh lên môi cậu, vừa đi đẩy cậu đến bên giường, ấn cậu nằm xuống, những ngón tay hư hỏng tìm đến cạp quần nhỏ của cậu giật mạnh xuống. – Hư.. ư… – JaeJoong khẽ phản đối trong nụ hôn, nắm lấy tay YunHo kéo lại. Nhếch mép cười gian, hắn cắn nhẹ lên môi cậu là cậu bật ra tiếng rên khe khẽ, hơi thở vì thế cũng gấp gáp hơn. Rời khỏi nụ hôn, YunHo nhấc người JaeJoong dậy để cởi áo cậu ra: – Không đâu…- JaeJoong vẫn còn đang sụt sịt, lắc đầu nguầy nguậy chặn tay hắn lại…cậu bắt đầu thấy sợ rồi. Cậu thấy sợ khi hắn đi vào trong cậu bằng những nhịp đẩy mạnh làm cơ thể cậu đau đến phát khóc. Sợ khi hắn dày vò cơ thể cậu bằng những cái cắn, cái cấu véo đau nhói…. – Tôi sẽ nhẹ nhàng – hắn nói chắc nịch, ánh mắt ngừng lại nhìn JaeJoong chờ đợi. Hắn biết JaeJoong sợ đau, lần nào cậu cũng khóc vì đau đớn, lần nào cũng là van xin hắn, hoặc là nhẹ tay, hoặc là ngưng lại…Lần này hắn sẽ nhẹ tay với cậu, để cậu không khóc nữa. JaeJoong bất chợt thấy đỏ mặt, má nóng bừng. Nhưng rồi cậu cũng thấy ánh mắt YunHo đang nhìn mình. Có sự nôn nóng chờ đợi, có cả sự an tâm, làm cho cậu thấy tin tưởng được. Ngượng ngùng gật đầu để YunHo kéo chiếc áo ra khỏi cơ thể mình. Vậy là tất cả của cậu lại hiện ra trước mắt hắn, lại quyến rũ, lại hấp dẫn, lại kích thích nhịp tim của hắn…. Khẽ đỡ JaeJoong nằm xuống để cuốn cậu vào nụ hôn khác. Chưa lần nào làm tình mà hắn hôn cậu nhiều như vậy, làm cậu bỗng thấy như mình đang được nâng niu. Đôi tay từ lúc nào đã vô thức quàng qua cổ hắn, níu lại để giữ cho nụ hôn sâu hơn. – Hưm…ưm…ưm… Nhăn mặt lại trong nụ hôn, JaeJoong cảm nhận được một ngón tay của YunHo đã đi vào trong cửa mình của cậu. Hơi rướn người lên theo từng cử động của ngón tay hắn, JaeJoong nhấc chân lên để hắn có thể dễ dàng mở rộng lối vào cho cậu – Ai da.. – JaeJoong níu chặt lấy vai hắn khi 3 ngón ta của YunHo đã yên vị trong cái lỗ nhỏ chật hẹp. Hắn bắt đầu khuấy động khoảng không gian bé xíu xiu đó khiến JaeJoong không ngừng kêu rên. – Nhẹ..nhẹ thôi anh..a..a… Những ngón tay tinh quái đã tìm đến được điểm cực cảm sâu kín của cậu, hắn chợt cười nhẹ nhõm. Đặt chân cậu gác lên hông mình, hắn đưa thân dưới vào sâu trong cậu bằng một cái đẩy hông thật mạnh. – Á….á…..ah.. đa..a…a…u – JaeJoong bật khóc vì cái đau nhói bất ngờ ở chỗ kín, những ngón tay cấu mạnh lên bờ vai của YunHo. Hắn lại không nhẹ tay rồi. Đau đến muốn hét lên ấy… YunHo thấy thế thì chợt ngừng chuyển động, cúi xuống xoa xoa lưng cho JaeJoong quên đi nỗi đau ở dưới. Làm tình lúc này không phải chỉ để thoả mãn xác thịt mà là để cả hai có thể hoà vào nhau, để YunHo có thể xoá đi kí ức sợ hãi về hắn mỗi khi hai vợ chồng gần gũi. Hắn sẽ nhẹ nhàng, sẽ chậm rãi để JaeJoong dần dần cảm nhận được tất cả. Những giọt mồ hôi ướt đầm trên trán, JaeJoong thở dốc nhìn YunHo đang nằm trên cậu, kiên nhẫn chờ đợi và hôn lên khắp khuôn ngực trần của cậu. Bất giác lại muốn khóc, rốt cục YunHo có thể yêu cậu không? Khi ở phía cậu là luôn sẵn sàng đón nhận, luôn chờ đợi hắn, còn hắn thì luôn bước mãi về phía trước…cậu thì cứ mãi lặng lẽ ở phía sau – Sao lại khóc rồi? – hắn nhíu mày đưa tay lau đi giọt nước trên khoé mắt cậu – đau hả? JaeJoong mím môi lắc lắc đầu. Cậu chỉ muốn ôm lấy hắn thôi, cơ thể hắn vững chãi, cho dù thế nào thì lúc ôm cũng thấy ấm áp, được chở che đến trọn vẹn. – Tôi chuyển động nhé? – YunHo nắm tay cậu hỏi, và JaeJoong gật đầu khe khẽ. Nhịp đẩy chầm chậm đầu tiên, trán JaeJoong khẽ nhăn hết lại vì cảm giác bị ép chặt ở cửa mình. Hơi đau và thốn…nhưng cậu vẫn nắm chặt lấy tay YunHo chờ đợi những cử động của hắn. – Ư.. ư…. – cái miệng nhỏ đã bắt đầu rên rỉ khi hắn đẩy nhanh hơn, một chút lạ lẫm xen vào trong tâm trí cậu. Không có sự sợ hãi như những lần trước, cũng không có sự hành hạ đến đau rát…chỉ là sự nhẫn nại của cả hai và sự tin tưởng. Chợt hắn xoay người, đặt cậu nằm lên trên bụng mình, hắn nằm phía dưới và đẩy mạnh vào cậu bằng những cái đẩy hông mạnh mẽ làm cậu rên to hơn. Đau đớn gần như biến mất, chỉ là những thứ mơ hồ vây phủ, cảm giác như máu trong người đang chảy nhanh hơn, cơ thể nóng bừng lên, đầu óc mụ mị đi… – Yun…yunho….a…a…. Cúi người xuống chống tay xuống nệm để lấy điểm tựa trong khi thân dưới vẫn bị đưa đẩy lên xuống theo từng cú hích của hắn, JaeJoong nhắm chặt mắt vì những khoái cảm đang trào lên trong não bộ. Cậu thấy tất cả những gì còn lại là cơ thể nóng ran của mình, thân hình vạm vỡ chắc nịch của hắn và những sự ái ân mãnh liệt. – JaeJoong…JaeJoong à… – hắn rít lên, đặt cậu nằm sấp xuống nệm, nâng hông cậu lên để tiếp tục với cậu từ phía đằng sau. Hắn đến phát điên lên vì thân thể của cậu mất. Tại sao cậu lại có những nét nóng bỏng đến vậy chứ…càng lao vào càng không muốn dứt ra, càng được cậu chiều chuộng thì lại càng muốn hành hạ hơn, muốn nhìn thấy cậu rên rỉ đến quằn quại bên dưới mình… Nhưng nếu như vậy cậu sẽ lại đau đớn….mà hắn thì không muốn cậu khóc vì đau nữa… – Uh..sâu…nữa…bên trong..arh… – JaeJoong nắm chặt drap giường, thở hổn hển, miệng phát âm ra những tiếng rời rạc vô nghĩa. Cậu đang quay cuồng trong những thứ cảm giác hỗn độn, không còn biết rõ ràng được điều gì nữa, chỉ biết rằng bản thân đang ham muốn hắn đi sâu vào trong cậu, muốn hắn chạm vào điểm cực khoái để làm cậu hét lên. – AHHH.. – YunHo rít lên khe khẽ, kéo hông JaeJoong lại thật sát để bắn trọn vẹn dịch thể vào trong cậu. Hắn đẩy thêm vài nhịp để dòng chất lỏng đó đi vào sâu hơn nữa trong cậu. – Em ra rồi này.. – đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của JaeJoong vào trong lòng mình, hắn vuốt ve cái đó của cậu, lau đi những thứ trắng đục còn sót lại trên đầu Joongie nhỏ. Cậu mệt đến không thể nhấc người dậy nữa, để cho hắn sàm sỡ thân thể mình thoải mái, vòng tay hờ hững quàng qua vai hắn. Đỡ JaeJoong nằm xuống giường ngay ngắn, ôm cậu vào lòng, hắn hỏi nhỏ: – Không đau chứ? Đáp lại hắn chỉ có hơi thể đều đều bên dưới cổ. JaeJoong ngủ mất rồi. Kéo chăn lên để phủ kín cả hai cơ thể, hắn gõ nhẹ lên sống mũi thẳng tắp của cậu, mỉm cười cho kẻ ngốc này. Rồi hắn cũng chìm vào giấc ngủ của riêng mình[/HIDE-REPLY][/HIDE-THANKS] Ngày hôm sau YunHo vẫn có thể dậy sớm như mọi khi, cơ thể hắn thật nhẹ nhõm, cảm giác nồng nàn của đêm qua vẫn còn, hắn cúi xuống để nhìn thấy JaeJoong còn đang nằm yên lành trong vòng tay hắn. Bờ vai trần nhỏ khẽ rung theo từng hơi thở. Đưa tay xoa xoa lên bờ vai và tấm lưng mềm mại ấy..hắn lại muốn tiếp tục lần nữa với cậu. Nhưng rồi hắn lại rụt tay về. – JaeJoong sẽ không chịu được mất – YunHo tự nhủ. Vì thế, hắn lặng lẽ để cậu tiếp tục ngủ yên, còn mình thì nhẹ nhàng rời khỏi giường ngủ, tự chuẩn bị đi làm. Khi bước xuống dưới nhà bếp, YunHo đã thấy YooChun ngồi ở đó với tô mì ăn liền bốc khói. Định gật đầu chào buổi sáng với thằng nhóc thì hắn nhận được cái lườm đến cháy mặt. – Hyung với JaeJoong nhà em thực ra có ưa gì nhau không thế? – nó lừ đừ hỏi. Cuộc hội thoại đầu tiên của hắn và nó trong suốt mấy ngày qua – Hả? – YunHo tí sặc cốc nước đang uống -em hỏi gì lạ vậy? – Cách quát tháo của hyung..cách chịu đựng của JaeJoong hyung..cái này như là sự hiển nhiên giữa hai người vậy – YooChun nhíu nhíu mày YunHo không nói gì chỉ nhún vai cười – này nhóc..bao giờ có gia đình rồi nhóc sẽ biết. Bây giờ nhóc có thể hỏi JaeJoong xem em ấy có hạnh phúc hay không. Tôi phải đi làm. Thế nhé! CốcCốcCốc Tiếng gõ cửa liên tiếp làm phá hỏng giấc ngủ ngon, JaeJoong mắt nhắm mắt mở ậm ừ – Ưm..vào đi. – Hy..hyung.. – nhóc YooChun chết đứng ngoài cửa khi thấy anh nó vẫn nằm trên giường mà không mặc đồ, chỉ có chiếc chăn đắp hờ ngang hông – Ơi.. – JaeJoong hoảng hốt bật người nhỏm ngay dậy, nhưng rồi mặt chợt biến sắc, lại nằm vật xuống giường. – Hôm qua…hô.. à không…đêm qua.. – JaeJoong đỏ mặt, lắp ba lắp bắp cố tìm từ ngữ để nói cho em mình hiểu. – ôi… – YooChun tỏ vẻ bất lực, ôm đầu đi ra – hyung mặc đồ vào đi rồi nói chuyện sau YooChun đi khỏi để lại cậu nằm đó một mình. Hơi thẫn thờ một chút để nhớ lại mọi sự việc đêm qua, và rồi cậu chợt mỉm cười một cách ngốc nghếch. Trong lòng có cái gì đó ấm áp đến ngập tràn. Quay người sang bên cạnh, ôm lấy chiếc gối của YunHo, hít một hơi sâu mùi hương còn sót lại của hắn…chợt thấy mình vui lắm!