You are my soulmate

Chương 9 : Snowdrop (hoa giọt tuyết)

Ngày hôm sau, báo chí đưa tin tổng giám đốc Vũ Uy của tập đoàn Hoàn Vũ đã chính thức chia tay thiên kim tiểu thư của SCJ. Chuyện cặp trai tài gái sắc này đường ai nấy đi đã làm chấn động giới kinh doanh cũng như báo chí. Người ta băn khoăn việc hợp tác giữa hai tập đoàn liệu có còn bền vững? Tuệ Anh cầm tờ báo tin tức trên tay, không khỏi sửng sốt. Hóa ra Vũ Uy uống say khướt như thế là vì chuyện này. Nhưng cô thật không nghĩ ra, người đàn ông quyền cao chức trọng ấy, không gì là không dám làm lại có thể có bộ dạng thất tình đến đáng thương như vậy. Nghĩ rồi cô lại bồi hồi, tự hỏi không biết Vũ Uy sẽ hành động như thế nào tiếp theo. Anh ta sẽ giành lại Thục Quyên? Hay buông tay cô ấy? Tiếng chuông điện thoại di động vang lên dứt mạch suy nghĩ của Tuệ Anh. Cô nhìn vào màn hình có dòng chữ nhấp nháy, là Thục Quyên gọi. _ Mình nghe đây Quyên. _ Tuệ, cậu không giận mình chứ? – giọng Thục Quyên có vẻ buồn rầu, mang theo sự áy náy. _ Sao mình giận cậu được. Tất cả là do mình. – Tuệ Anh cười nhẹ. _ Không phải, Tuệ, mình biết tất cả rồi. – Thục Quyên hơi kích động nói. _ Biết tất cả rồi sao? – Cô cũng đoán chuyện là như vậy. – Vì thế cậu đã chia tay với Vũ Uy? _ Mình …. mình cũng không biết nói sao. Tuệ, chúng ta gặp nhau một chút đi. – giọng nói của Thục Quyên hơi xúc động. _ Ừ ! Quán cà phê La Ciel nhé. oOo La Ciel là một quá cà phê khá có tiếng tăm. Ông chủ nơi này là người Pháp nên quán mang đậm phong cách vùng Provence. Những ai bước chân vào đây đều được tận hưởng một không khí thơ mộng và lãng mạn khó quên. La Ciel cũng là một trong những thiết kế mà Tuệ Anh lấy làm tự hào. Quán nổi bật giữa phố với những mảng tường bằng đá nguyên sơ sáng màu, sàn ốp đá tối màu, cộng thêm màu nâu trầm của gỗ và điểm một vài màu tím nhớ nhung của hoa oải hương. Trên tường treo những bức tranh sơn dầu của các họa sĩ có tiếng trong lẫn ngoài nước. Đặc biệt, nơi đẹp nhất bảo quản kiệt tác « Đêm đầy sao » của Van Gogh. Những người đam mê cái đẹp và cả những họa sĩ tiếng tăm cũng thường xuyên lui tới chỉ để chiêm ngưỡng bức họa của họa sĩ thiên tài người Hà Lan này. Bên ngoài quán, có một dãy ghế bằng gỗ tự nhiên dọc hai bên bờ tường, kiểu dáng mộc mạc, giản dị nhưng tạo cảm giác gần gũi, đời thường. Vài dãy bài trí trong nhà được sắp xếp theo trình tự xoay tròn. Thêm một hàng ghế đặt bên ngoài ban công trên các tầng. Ở đó, những vị khách có thể tận hưởng khí trời cùng những giỏ hoa oải hương thơm ngát. Những ai yêu vùng đất hoa oải hương đều có thể tìm thấy chính mình trong sự bình yên đến thanh thản ở La Ciel. Ngày đó, Tuệ Anh đã tìm hiểu rất nhiều về lối kiến trúc cũng như đặc điểm của vùng Provence và vô tình bị cuốn vào vẻ đẹp đầy thi vị của nó. Trở lại với cuộc hẹn, Tuệ Anh chọn chỗ ngồi ngoài ban công, gần một giỏ hoa oải hương tím và chờ Thục Quyên tới. Không bao lâu sau, dáng dấp yêu kiều trong nắng của Thục Quyên xuất hiện thu hút mọi ánh nhìn. Cô vẫn rực rỡ như ngày nào, nhưng gương mặt diễm lệ kia không còn thấy nét cười thanh xuân như mọi lần nữa. _ Quyên, nói mình nghe đã có chuyện gì ? – Tuệ Anh từ tốn hỏi. _ Mình đã nghe chính miệng Vũ Uy thừa nhận tất cả. – gương mặt Thục Quyên gần như sắp khóc. _ Là Đăng sắp xếp sao? Thục Quyên gật đầu. _ Đăng nói có chuyện muốn cho mình biết. Anh ấy bảo mình đứng sau tấm bình phong trong nhà hàng của khách sạn Century là sẽ rõ tất cả. Đúng như cô nghĩ, Hải Đăng đã bắt đầu kế hoạch trả thù của cậu ấy. Lần này lại là Thục Quyên sao? Hai người đàn ông kia thật đáng chết. Chỉ vì tư thù cá nhân mà lôi những người vô tội vào cuộc. Tuệ Anh không khỏi xót xa cho bạn mình. _ Bây giờ cậu định tính sao ? – Tuệ Anh khẽ hỏi. _ Mình đã chia tay với Vũ Uy rồi. – Nước mắt Thục Quyên trực trào ra. _ Cậu sẽ quay lại với Hải Đăng? Thục Quyên gật nhẹ, gương mặt ánh lên nét buồn xa xăm. _ Anh ấy nói muốn bắt đầu lại từ đầu. _ Còn Vũ Uy thì sao? Cậu có yêu anh ấy không? – Tuệ Anh nhìn Thục Quyên, lòng không hỏi bồi hồi. _ Mình không biết. Bây giờ với anh ta mình chỉ có cảm giác rất sợ hãi. – Thục Quyên lắc đầu, những giọt nước mắt cứ theo đà rơi xuống. Tuệ Anh thở dài. Thục Quyên là cô gái tâm tính đơn thuần, những chuyện phức tạp như thế này, có lẽ cô ấy cần một thời gian để tĩnh tâm lại. Cô nắm bàn tay đang run rẩy của Thục Quyên, dịu dàng trấn an. _ Được rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. _ Tuệ, mình xin lỗi. – Thục Quyên ngước nhìn Tuệ Anh, áy náy nói. _ Chúng ta không phải là bạn sao? Không cần phải nói lời xin lỗi. Tất cả đã qua rồi. Tuệ Anh mỉm cười trìu mến nhìn Thục Quyên. Cô cứ ngỡ đã mất đi tình bạn rồi, nào ngờ nó đã quay lại bên cô, cảm giác ấm áp dần lan tỏa trong lòng. oOo Vài ngày sau, một tin giật gân được đăng lên trang đầu của các mặt báo. Trong đó có nguồn tin cho rằng thiên kim tiểu thư của SCJ đang hẹn hò với tổng giám đốc trẻ tuổi của LNE mới về nước không lâu, Hoàng Hải Đăng. Mối quan hệ yêu đương thời sinh viên cũng bị lộ ra ngoài, đa số cho rằng hai người đó « tình cũ không rủ cũng tới » và tội nghiệp cho tổng giám đốc của Hoàn Vũ. Quăng tờ báo sang một bên, khuôn mặt nam tính của Vũ Uy trầm ngâm, tròng mắt hổ phách long lên, không giấu nổi sự tức tối. Đích thị là tên Hoàng Hải Đăng làm chuyện này. Hắn cố ý tuyên chiến với anh. Vũ Uy này là loại người dễ dàng qua mặt vậy sao? Anh sẽ không để cho hắn đắc thắng, sẽ làm Thục Quyên trở về bên anh và khiến hắn cùng LNE bị chôn vùi vĩnh viễn. Một kế hoạch hình thành trong đầu, có điều lần này lại phải cần tới sự hỗ trợ của cô gái đó. Gọi là «hỗ trợ» cũng chưa hẳn, chính xác là « lợi dụng ». Xét về mọi khía cạnh, cô ta thích hợp nhất với vai diễn này. Anh nhấc điện thoại lên gọi. _ Trung, liên lạc với Hạ Tuệ Anh cho tôi. oOo Tuệ Anh nhận được điện thoại của Đình Trung thông báo rằng Vũ Uy muốn gặp mặt. Chắc hẳn anh đã lập ra kế hoạch nào đó, và nghĩ đến cô làm bước đệm, giống như năm năm về trước. Tuy nhiên, cô vẫn đồng ý đến chỗ hẹn. Vũ Uy để cho cô chọn địa điểm. Tại La Ciel. Vũ Uy ngồi tại một chỗ góc khuất ngoài ban công, đưa mắt ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh của quán. Lúc mới bước chân vào, anh không khỏi bỡ ngỡ. Bầu không gian này, hương vị nhàn nhạt dễ chịu này, cả sắc tím mộng mơ thâm nhập vào lòng anh một cách lặng lẽ, gợi lên biết bao cảm xúc chẳng thể diễn tả thành lời. Chúng làm anh nhớ tới mảnh đất thanh bình ấy, với những cánh đồng oải hương khoe sắc tím dưới ánh nắng như rót mật. Gió lộng khoảng trời xanh trong, làm tung bay tà váy lẫn trong biển màu oải hương của một phụ nữ, nụ cười trên khoé môi đẹp hơn hết thảy. Đang ngẩn ngơ hồi tưởng, trong tầm mắt Vũ Uy xuất hiện một bóng dáng thanh mảnh tiến lại gần. Màu váy tím nhạt kết hợp với áo voan trắng duyên dáng cổ điển, dịu dàng mà quý phái, thật hài hoà với không gian nơi đây. Tâm trí anh chôn ở đó cho đến khi hình ảnh khoan thai của cô gái dừng ngay trước mặt. Tuệ Anh nhẹ nhàng kéo ghế và ngồi xuống, cô thả ánh nhìn tự do, khẽ cất lời. _ Tìm tôi có chuyện gì? Cô không dám nhìn thẳng vào anh, bởi lẽ cô chưa thể quên đêm đó, cái đêm anh biến cô trở thành một người phụ nữ thực sự. Mới thoáng thấy dáng anh từ xa, tim cô đã đập loạn xạ, bao nhiêu hình ảnh cứ vô thức ùa về khiến cô phải đỏ mặt. Nhưng tại sao người này lại chọn đúng chỗ ngồi yêu thích của cô? Mãi không có tiếng trả lời, Tuệ Anh ngập ngừng nhìn lên, lập tức bị cái nhìn từ phía người đối diện làm cho ngây dại. Dường như cô đang bị hút vào màu mắt êm dịu kia. Đã rất lâu rồi, cô không thấy được hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt nó. Cho đến khi người phục vụ mang hai ly cà phê tới, cô mới giật mình né tránh. Vũ Uy hắng giọng một cái rồi lấy lại vẻ hững hờ vốn có. _ Tôi muốn có một cuộc trao đổi nho nhỏ. Hóa ra là một cuộc giao dịch như năm năm trước, vậy là cô đoán không sai. _ Tôi nhớ hình như tôi vẫn còn một yêu cầu. _ Tôi đã thực hiện hai điều kiện của cô trong khi mọi chuyện bị vỡ lở. Chẳng phải tôi đã lỗ rồi sao? Cô cũng nên có trách nhiệm trong chuyện này đi chứ, tất cả là do cô đã hành động hấp tấp còn gì. – Vũ Uy nhếch môi cười nhạt. _ Thôi được. Anh muốn tôi làm gì? _ Làm người tình của tôi. _ Sao cơ ? Tuệ Anh giật mình sửng sốt, cô không tin vào tai mình nữa. Người này luôn nghĩ ra những điều cô chẳng bao giờ ngờ tới. _ Tất nhiên là giả thôi. – Vũ Uy cười mỉa mai. _ Tại sao tôi phải làm vậy ? – cô dè chừng đặt câu hỏi. _ Cô thông minh như vậy. Thử đoán xem. – Anh nhướn mày thách đố. _ Muốn làm Quyên ghen phải không? – Tuệ Anh từ từ nhấp một ngụm cà phê đắng. Hiển nhiên là vậy rồi. _ Cô rất thông minh. – Vũ Uy mỉm cười hài lòng. _ Nhưng anh đã hứa với tôi, nếu Quyên biết được sự thật, anh phải để cho cô ấy tự do lựa chọn. Ra đi hay ở lại bên cạnh anh là quyền quyết định của cô ấy. - Cô nhắc lại lời hứa năm xưa, lòng thoảng chút bồi hồi. _ Người cô ấy yêu là tôi. Có điều cô ấy chưa nghĩ thông mà thôi. – giọng nói của anh rất dứt khoát, nhưng đáy mắt lại để lộ những tia sầu muộn. Dù chỉ trong thoáng chốc, Tuệ Anh bắt được vẻ cô đơn trong đôi mắt anh. Nó giống như một viên đá đẹp hút hồn người, nhưng lại lạc lõng, trống trải. Điều đó khiến cô không khỏi thương cảm. Nhìn người đàn ông này buồn rầu, lòng cô cũng khắc khoải theo. _ Anh làm vậy, là vì yêu cô ấy, hay vì không chấp nhận thua cuộc? Không hiểu tại sao anh lại có chút bối rối, kỳ thực mà nói, có lẽ là cả hai nguyên do trên. Nhưng anh không muốn nói ra suy nghĩ của mình. _ Tùy cô hiểu. Tuệ Anh ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng gật đầu. _ Thôi được. Tôi đồng ý. Phép thử này cũng chẳng tổn hại đến ai, nếu như có thể khiến Quyên nhận ra tình cảm thật của mình, đó là điều tốt. Hơn nữa, vai diễn tình nhân đối với cô mà nói, không phải là khó, chắc chắn sẽ không có trở ngại gì lớn. _ Vậy ngày mai dọn đến nhà tôi luôn, mang những đồ cần thiết thôi. _ Tại sao phải dọn đến nhà anh? Không phải anh rất ghét tôi sao? Ở cùng nhau anh không cảm thấy bất tiện? – Tuệ Anh ngơ ngác nhìn người đối diện. Anh có thành kiến với cô là thế, vậy mà có thể cho cô vào nhà anh ở ư? _Như vậy tin đồn mới nhanh chóng phát tán. Hơn nữa, tôi không muốn có người thứ ba nào đó chẳng may làm hỏng chuyện. Câu nói đầy chế nhạo của Vũ Uy tất nhiên Tuệ Anh hiểu. « Người thứ ba » anh cố tình nhắc tới ý chỉ ba cô, người mà anh đang hiểu lầm là tình nhân của cô. Tuệ Anh cười buồn, lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê đắng. Có lẽ trong suốt năm năm qua, vì nghĩ cô là giống cây tầm gửi nên chẳng thèm nhìn cô lấy một lần, dù chỉ là lướt qua. Biểu hiện buồn bã và cam chịu kia không hiểu sao làm Vũ Uy có cảm giác áy náy, anh hướng ánh mắt rời khỏi gương mặt nặng trĩu đối diện. Kỳ thực anh không chủ ý động chạm đến vấn đề tế nhị của cô, chỉ là cô gái này cứ luôn thắc mắc những vấn đề không đâu. Bao nhiêu năm qua vẫn chẳng thay đổi. Thật phiền phức! Đã bảo đến ở thì cứ đến ở, hỏi nhiều vậy làm gì. . . . Ngày hôm sau, Đình Trung đưa Tuệ Anh đến căn biệt thự của Vũ Uy và giao cho cô chìa khóa điện từ rồi cáo lui. Tuệ Anh bước vào ngôi nhà, vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh. Đó là bệnh nghề nghiệp của cô, đi tới bất cứ đâu cũng phải quan sát cách bài trí. Ngôi biệt thự này của Vũ Uy rất đẹp và tinh tế, theo phong cách tối giản đương đại. Có vẻ như phù hợp với tính cách của anh. Nhưng Tuệ Anh lại cảm thấy thiếu chút gì đó. Căn nhà hơi đơn điệu và lạnh lẽo. Ở một mình trong không gian rộng lớn này không cảm thấy cô đơn sao? Vốn là một kiến trúc sư, đồng thời là một nhà thiết kế nội thất, trong đầu cô liền bổ sung ngay thứ còn thiếu. Chiều muộn. Vũ Uy đi làm về, anh mệt mỏi mở cửa bước vào trong nhà. Vừa đặt chân tới ngưỡng cửa phòng khách, một mùi hương nhẹ lạ lẫm thoảng trong không khí bay tới khứu giác của anh. Đó là một mùi hương thanh mát, không quá nồng mà êm dịu. Cảm giác như có như không, hư vô bất định. Nhưng lại vô cùng dễ chịu khiến bao nhiêu mệt nhọc dường như bay biến hết. Để ý kỹ, anh phát hiện ra trong nhà có một chút thay đổi. Có một vài chậu hoa đặt trên bậu cửa, góc nhà và cả trên bàn. Tất cả đều là một loài hoa. Vũ Uy lại gần chiếc bàn bằng kính nơi phòng khách. Trên bàn là một ly thủy tinh trong suốt ánh lên lung linh nhờ ánh sáng đèn phòng. Trong chiếc ly cắm một vài cành hoa. Anh không biết giống hoa này là gì, nhưng nhìn chúng thật lạ. Cành hoa có màu xanh biếc như ngọc bích và thanh mảnh. Còn bông hoa ở đầu cành rủ xuống một cách duyên dáng. Chúng có màu trắng tinh khôi và mang hình hài giọt nước, nhỏ nhắn và đáng yêu, chỉ muốn ngắm mãi không thôi. Vũ Uy đưa ngón tay khẽ chạm vào một cánh hoa, cảm giác mềm mại dễ chịu lan tỏa trên đầu ngón tay anh. Chỉ một chút thay đổi thôi mà căn phòng trống trải thường ngày trở nên sống động đến thế. Chỉ vì loài hoa này sao? Tiếng lạch cạch dưới bếp khiến Vũ Uy chú ý. Anh bước từng bước vào phòng bếp quan sát bên trong. Một hình dáng mảnh dẻ như cây mai thủy tinh đang cố với tay lấy chiếc bát trên kệ bếp. Trên bàn bày sẵn những đĩa thức ăn vẫn còn đang nóng hổi. _ Cô đang làm cái gì thế? – Vũ Uy nhíu mày hỏi. Tuệ Anh giật mình quay lại. _ À, tôi đang chuẩn bị bữa tối. Bữa tối? Không rõ từ bao giờ anh không còn có khái niệm bữa tối nữa. Lúc quen Thục Quyên cũng chỉ là ăn ở nhà hàng, hoặc đến nhà cô dùng bữa. Còn không, anh cũng chẳng ăn tối, vì cái cảm giác ngồi ăn một mình trong căn nhà lạnh lẽo thật sự khó chịu. Vũ Uy dợm bước quay đi thì đằng sau cất lên tiếng nói. _ Anh không ăn sao? _ Tôi không thích ngồi cùng bàn với người như cô. – anh hờ hững buông một câu rồi quay lưng đi một mạch. Thấy điệu dáng cao ngạo và lỗ mãng ấy, Tuệ Anh không khỏi tức khí. Dù cô yêu anh, nhưng trước mặt anh cô vẫn luôn giữ tự trọng của mình. Dù anh hiểu sai về cô, nhưng không thể coi thường cô như thế. _ Anh đứng lại cho tôi. Tiếng nói rành mạch mang theo vẻ kiên định cất lên sau lưng khiến Vũ Uy dừng bước. Anh trợn trừng mắt quay lại. Cô ta đang ra lệnh cho anh sao? Thật to gan. Tuệ Anh đứng đó. Trên người vẫn còn mang chiếc tạp dề, cánh tay khoanh trước ngực, lòng bàn tay vẫn còn đang cầm muôi múc canh. Điệu bộ y như một bà nội trợ, vô cùng tức cười. Nhưng gương mặt đanh lại và ánh mắt nhìn anh không chút kiêng dè thì hoàn toàn trái ngược. _ Muốn tôi diễn hay thì anh cũng phải phối hợp cho tốt. Là anh đến yêu cầu tôi giúp anh. Lẽ nào nên tử tế một chút hay không? – giọng nói của Tuệ Anh nhẹ nhàng nhưng lại sắc sảo vô cùng. Vũ Uy nhìn cô gái đứng cách đó không xa đến sửng sốt. Có lẽ nào lại như thế? Dám thị uy với anh ngay trong chính ngôi nhà của anh? Chưa có ai dám nói năng với anh kiểu như vậy. Nhất thời Vũ Uy không thốt được nên lời. _ Ngồi xuống và ăn. Hoặc tôi rời khỏi đây. – Tuệ Anh liếc mắt về chiếc ghế xếp cạnh bàn ăn rồi nhìn anh chờ đợi, vẻ mặt vô cùng bình thản. Không thể tin được. Vũ Uy hoàn toàn không thể tin được chuyện đang diễn ra. Anh đang bị ép buộc ăn một bữa tối sao ? Anh cứ đứng trơ ra như pho tượng mà kinh ngạc. Cũng phải đến vài chục giây sau, Vũ Uy mới miễn cưỡng tiến lại bàn ăn. Cô ta thật sự là ghê gớm. Biết lấy tình hình ra mà uy hiếp anh. Phải, nếu cô ta rời đi bây giờ. Kế hoạch của anh coi như đổ bể. Cứ cho là “lùi một bước, tiến vài bước”, sau này anh sẽ cho cô ta biết tay. Thấy Vũ Uy lầm lì đi lại, Tuệ Anh khẽ mỉm cười thỏa mãn. Ngồi trước bàn ăn bày biện những món ăn dân dã, Vũ Uy miễn cưỡng gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng. Miếng thịt bò mềm, thơm và ngậy nơi đầu lưỡi làm anh khá bất ngờ. Quả thật là rất ngon. Anh không nghĩ người như cô ta cũng biết nấu ăn. Chẳng ai nói câu nào. Vũ Uy cứ thế thản nhiên dùng bữa, chẳng mấy chốc những đĩa thức ăn vơi đi trông thấy. Tuệ Anh không khỏi mừng thầm. Cô không ăn nhiều, nhìn anh ăn cũng đủ thấy no rồi. Hương thơm nam tính phảng phất từ người đàn ông này thoang thoảng trong không gian, bất giác khiến Tuệ Anh nhớ lại cái đêm đó. Anh ta tuy lạnh lùng, cao ngạo, không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ cô đơn. Có lẽ vì vậy mới tìm mọi cách để có được Thục Quyên. Cũng giống cô ngày trước, Hải Đăng như mặt trời sưởi ấm tâm hồn tối tăm lạnh lẽo trong cô. Nhưng khi gặp Vũ Uy, cô nhận ra đây mới là người đàn ông chiếm trọn trái tim mình. Cô hiểu anh cứ như hiển nhiên là phải thế. Lòng Tuệ Anh ấm lại, giá như giấc mơ này đừng kết thúc. _ Những thứ ngoài kia là thế nào vậy? – Vũ Uy bất ngờ hỏi. _ À, ý anh là những chậu hoa sao? Đó là hoa giọt tuyết. Tôi thấy căn nhà thiếu thiếu cái gì đó nên không kìm lòng được. Xin lỗi vì đã không hỏi trước ý của anh. Nếu anh không thích tôi sẽ mang chúng đi. – Tuệ Anh dè dặt nói. Đúng là không xin phép chủ nhà mà tự tiện thay đổi thế này quả là bất lịch sự, nhưng đã nói rồi, đó là bệnh nghề nghiệp. Vũ Uy nghe vậy, chẳng nói chẳng rằng, im lặng mà ăn tiếp. Hoa giọt tuyết. Thì ra tên của chúng là hoa giọt tuyết. Cái tên rất phù hợp. Rất đẹp. Vũ Uy nghĩ trong đầu. Có điều, ở Việt Nam có loài hoa này sao ? oOo Tầng hai trong căn biệt thự của Vũ Uy có hai phòng ngủ và một phòng làm việc. Ngoài phòng ngủ chính còn một phòng ngủ phụ. Tuệ Anh sẽ ở căn phòng đó cho đến khi giao kèo kết thúc. Sáng sớm. Mùi cà phê thơm nồng hòa tan trong không gian đã đánh thức khứu giác của Vũ Uy. Anh tỉnh dậy và bước xuống nhà, bắt gặp dáng lưng thanh mảnh của Tuệ Anh lụi cụi trong bếp, cô đang pha cà phê. Tuệ Anh mặc bộ đồ công sở gọn gàng và chỉnh tề, mái tóc vấn lên cao thanh lịch, có lẽ chuẩn bị đi làm. Thấy Vũ Uy đi xuống, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười hiền hòa, có một chút vui tươi của buổi sớm, có một chút ấm áp của nắng mai. _ Chào buổi sáng. Cảnh tượng lạ lẫm này khiến cho Vũ Uy nhất thời ngây ngẩn. Trước đây, mỗi buổi sáng thức dậy, anh vẫn một mình đối mặt với căn nhà lạnh lẽo, cũng đã thành thói quen. Lời chào buổi sáng là một thứ khá xa xỉ, chẳng bao giờ nghĩ tới. Nhưng, cảm giác không tệ. Hơn nữa, nụ cười của cô gái kia như làn gió lạ thổi bay đi sự lạnh lẽo vốn có bấy lâu nay của nơi này. Thổi cả vào lòng anh một luồng không khí dịu nhẹ. _ Anh uống cà phê không? – thấy Vũ Uy im lặng, Tuệ Anh lên tiếng hỏi. Anh gật đầu rồi đi tới ngồi trước bàn ăn, phát hiện trên bàn đã bày sẵn một bữa sáng nhẹ kiểu tây. Hai chiếc bánh mì vuông và một quả trứng ốp la. Để ý thấy Vũ Uy nhìn đĩa thức ăn trên bàn một cách kỳ lạ, Tuệ Anh từ tốn giải thích. _ Thức ăn hôm qua tôi mua chỉ đủ cho bữa tối nên sáng nay làm đơn giản thế này thôi. Anh ăn tạm đi. _ Không cần thiết phải làm những việc vô ích thế này. – Vũ Uy nhíu mày, nhưng trong giọng nói không tìm thấy điểm nào không vui. _ Tôi không có thói quen ăn ngoài. Chỉ là tiện tay làm thêm một phần, cũng chẳng đáng là bao. – Tuệ Anh nói rồi đặt trước mặt Vũ Uy một ly cà phê nghi ngút khói tỏa ra vị thơm lừng. Bên cạnh để một ly đường. Sau đó, cô đứng ở nơi cửa kính ngay gian phòng bếp ngắm cảnh vật của buổi sáng trong lành, tay cầm ly cà phê từ từ nhấp môi thưởng thức. Ly cà phê thơm, nhưng vẫn có thể cảm nhận thấy vị đắng của nó. Anh chau mày hỏi. _ Tại sao cô lại thích uống đắng thế? Tuệ Anh vẫn nhìn ra ngoài ô cửa sổ, nhấp thêm một ngụm cà phê rồi chậm rãi trả lời. _ Vị đắng của cà phê cũng giống như vị đắng của cuộc đời. Thưởng thức cà phê đắng làm tôi có cảm giác mình đang đối mặt với nó. Khi quen với vị đắng rồi thì sẽ nhận ra hương thơm còn sót lại. Cô gái này tuy còn trẻ nhưng trong mỗi lời nói đều toát lên ẩn ý sâu sa. Đôi mắt trong veo nhưng phảng phất nỗi buồn nhẹ vợi mà người ta không thể lý giải. Vũ Uy bất giác cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm. Đắng thật! Vị đắng của nó khiến anh phải nhăn trán. Vậy mà cô gái kia uống nó bình thản như đang thưởng thức tinh hoa của cuộc sống. Nhưng sau đó, anh lại cảm nhận một vị ngọt đậm đà thoáng chốc nơi đầu lưỡi, chỉ một chút thôi. Và một hương thơm nồng lan vào từng tế bào cảm giác. Thật kỳ diệu. oOo Thấm thoát đã hai tuần trôi qua. Cuộc sống của hai người vẫn diễn ra đều đặn như vậy. Cứ mỗi sáng sớm, mùi hương cà phê đánh thức Vũ Uy dậy. Cuộc sống đơn điệu của anh nay có thêm một nụ cười dịu nhẹ kèm theo một lời chào buổi sáng. Mỗi tối khi anh đi làm về, mùi hương thanh khiết của hoa giọt tuyết len lỏi vào từng giác quan cơ thể lấy đi hết mệt mỏi. Sau đó là một bữa ăn tối giản đơn với một cô gái xa lạ. Chỉ có những lúc đó, anh và cô mới đối diện với nhau. Thời gian còn lại, ai làm việc của người nấy. Cũng không hiểu vì lý do gì, anh thường cố gắng không nấn ná ở công ty làm việc muộn. Vũ Uy cảm thấy ngôi nhà như có thêm chút sinh khí. Cái cảm giác một mình trống trải trong căn nhà lạnh lẽo giờ đã không còn. Biết ai đó đang ở gần mình, dù là người xa lạ cũng khiến cho con người ta bớt đơn độc. Hơn nữa, Tuệ Anh cũng nhẹ nhàng như làn gió, chẳng gây phiền hà gì lớn đến cuộc sống của anh. Trước khi đề nghị Tuệ Anh đến đây ở, anh cứ nghĩ sinh hoạt thường nhật sẽ bị xáo trộn. Nhưng thái độ và cách sống của cô không khỏi làm anh phải suy nghĩ. Tuệ Anh sống đơn giản, mộc mạc và có phần khép kín. Nếp sống ngăn nắp và gọn gàng, không hề có chút lả lơi của gái làng chơi. Thường thì trong bữa tối, chẳng ai nói với ai câu nào. Cứ lặng lẽ mà ngồi ăn xong phần của mình. Nhưng hôm nay, Vũ Uy có việc quan trọng cần phải nói. _ Chủ nhật tuần sau là lễ kỷ niệm thành lập công ty. Tôi sẽ giới thiệu cô trước công chúng với tư cách là bạn gái tôi. Hãy chuẩn bị tinh thần diễn cho thật tốt. _ Trước công chúng? – Tuệ Anh ngạc nhiên. – chỉ là giả thôi mà công khai trước công chúng, chẳng phải như vậy là làm lớn chuyện lên sao ? _ Làm như vậy thì Quyên mới tin là thật. – Vũ Uy bình thản trả lời. Người đàn ông này làm gì cũng phải thật hoàn hảo, không cho phép có chút sai sót. Vậy là cuộc giao dịch này sắp đến hồi kết thúc. Cô cũng sắp phải rời khỏi nơi này, chấm dứt những chuỗi ngày ảo mộng. Cô gật đầu, rồi lặng lẽ tiếp tục bữa ăn. Quả thật, với Tuệ Anh, những ngày vừa rồi như sống trong một giấc mơ đẹp đẽ mà cô chưa bao giờ dám mơ tới. Được sống cùng một căn nhà với người đàn ông mình yêu, được hít thở một bầu không khí với anh, và nấu những bữa cơm nho nhỏ cho anh. Từng chút, từng chút một đều hình thành thứ gọi là hạnh phúc len lỏi vào tận tâm hồn. Có lẽ, rời khỏi đây, cô sẽ rất lưu luyến. Có điều, mọi chuyện đều có điểm tận cùng. Thời gian ngắn ngủi này, cứ coi như là ký ức ngọt ngào duy nhất từ khi tình yêu bén rễ trong trái tim cô. Có thứ tốt đẹp để mà gợi nhớ, để mà chứng minh tình yêu này thật sự từng hiện hữu, như vậy là tốt rồi. Suy cho cùng, yêu một người là cảm thấy hạnh phúc khi người mình yêu hạnh phúc. Mỉm cười chúc phúc cho anh và để lại yêu thương tại nơi đây. Cũng đã đến lúc cần phải cho nó một hồi kết. oOo Vì phải chuẩn bị cho lễ khánh thành công ty nên thời gian này Vũ Uy rất bận rộn. Anh thường hay phải đi sớm về muộn. Những bữa ăn ít dần đi. Nhưng có một ngày, anh để quên một số tài liệu ở nhà nên phải từ công ty về lấy. Đi ngang qua phòng khách, anh phát hiện thân hình mảnh mai của người con gái đang nằm ngủ trên chiếc thảm ở giữa phòng. Vũ Uy nhẹ nhàng tiến lại gần. Những tờ giấy vẽ nằm rải rác xung quanh Tuệ Anh khiến anh chú ý. Anh cúi xuống nhặt một tờ lên xem, trong đó phác họa một góc của căn nhà bằng chì. Anh lại nhặt thêm một vài tờ nữa lên ngắm nghía. Từng nơi của căn nhà theo góc nhìn của người vẽ hiện lên trên trang giấy được khắc họa vô cùng chi tiết những đặc điểm của nó. Phòng khách, phòng bếp, phòng ngủ, phòng làm việc, khu vườn ngoài kia… đều được thể hiện sống động qua từng nét vẽ. Cứ như là cô muốn khắc lại tất cả vào ký ức qua những nét chì mảnh khảnh này. Một bức vẽ bông hoa giọt tuyết nhỏ nhắn đầy tinh tế, đó là bông hoa cắm trong ly thủy tinh trên chiếc bàn ngay đây. Có lẽ Tuệ Anh mới ký họa xong nó. Vũ Uy không khỏi khâm phục tài năng của cô gái. Nét vẽ tinh tế, nhuần nhuyễn và sâu sắc thể hiện được một phần nào tính cách của cô. Một người không có tâm hồn sẽ chẳng bao giờ vẽ được những bức tranh có thần thế này, rõ ràng chỉ là những đường gạch chéo đan vào nhau lại dậy lên được những cảm xúc bâng khuâng khó tả. Anh xếp chúng đặt sang một bên, ánh mắt dời đến người con gái đang nằm ngủ quên trên sàn nhà. Tuệ Anh mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích đơn giản. Nhưng màu xanh này có vẻ hợp với cô, nó làm tôn lên làn da trắng mịn màng. Mái tóc đen dài và mượt ngày ngày vẫn vấn trên đầu bây giờ đã bung ra, xõa trên chiếc thảm trắng tinh đầy vẻ nữ tính. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng rơi trên gương mặt thanh lệ lẫn thân hình thon gầy, khiến toàn thân cô như toả ra thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng huyễn hoặc, lung linh, mờ ảo. Hình ảnh này của Tuệ Anh làm Vũ Uy mường tượng đến vẻ đẹp của những bông hoa giọt tuyết. Đúng vậy. Cô bây giờ rất giống một bông hoa giọt tuyết đang say ngủ vào cuối đông, chỉ cần mùa xuân tới là tỉnh giấc và bung nở. Đơn giản – tinh tế – thuần khiết. Vũ Uy cảm nhận được rõ ràng là như vậy. Tại sao một cô gái thân thể đã vướng bụi hồng trần lại có được vẻ đẹp thanh thuần đến thế? Nét đẹp toát ra từ tâm hồn. Vũ Uy không khỏi nghi hoặc. Anh dừng ánh mắt trên gương mặt người con gái. Chưa một lần anh nhìn cô thật sự. Năm năm trôi qua, anh cũng chẳng nhớ rõ đường nét trên khuôn mặt cô gái này. Hình như, chỉ có mái tóc là dài ra khá nhiều. Lặng lẽ ngắm cô gái như bông hoa say ngủ trong nắng, anh kìm lòng không đặng, đưa ngón tay dài chạm vào làn da trắng mịn màng như cánh hoa kia. Cảm giác mát dịu truyền qua da thịt khiến tâm anh khẽ động. Sự mềm mại của làn da người con gái thật dễ chịu. Vũ Uy vẽ một đường từ đôi chân mày thanh tú, đến chiếc mũi nhỏ xinh và dừng lại ở làn môi phấn hồng, e ấp. Đôi môi mềm mại có sức cuốn hút đến khó tả, Vũ Uy không thể kìm lòng mà mân mê hồi lâu. Một khoảnh khắc, anh muốn cúi xuống hôn lên đôi môi ấy. Rồi như chợt tỉnh ra, anh rụt tay lại. Thật nguy hiểm! Năm năm trước, anh đã hứa với bản thân rằng sẽ không để cô ta mê hoặc. Cái lần anh bị vẻ đẹp bởi những giọt nước mắt như thủy tinh làm xao động năm xưa, đôi khi vẫn hiện lên trong tiềm thức. Giờ đây, anh lại vô tình để hình ảnh thuần khiết của bông hoa giọt tuyết len lỏi vào lòng anh một lần nữa. Thế là quá đủ! Người anh yêu và muốn không phải cô gái này. Vì thế, không được buông thả cảm xúc thêm nữa.