You are my soulmate

Chương 10 : Buổi dạ tiệc

Buổi tiệc khánh thành của tập đoàn Hòan Vũ cuối cùng cũng đã tới. Đó là một buổi dạ tiệc của giới thượng lưu được tổ chức tại « Biệt thự mùa hè ». Vũ Uy sai Đình Trung mang một bộ váy dạ hội đến cho Tuệ Anh và đưa cô đến một salon nổi tiếng. Việc trang điểm mất một thời gian khá lâu. Mặc dù chưa bao giờ ăn vận cầu kỳ và trang điểm đậm như thế này, tuy có phần không quen nhưng cô vẫn cố gắng để thích nghi. Đây là một buổi tiệc lớn, chắc chắn sẽ có rất nhiều những nhân vật tiếng tăm trong giới kinh doanh lẫn chính trị. Vì vậy không nên để Vũ Uy thất thố trước mặt các quan khách với vai trò « bạn gái hờ » của anh. « Biệt thự mùa hè » vốn dĩ tĩnh lặng với vẻ đẹp yên bình hòa cùng thiên nhiên thì tối nay chuyển mình thành một tòa lâu đài lộng lẫy trong đêm. Con đường từ cổng đi vào trang trí những chùm đèn hoa rực rỡ. Trên bậc thềm trải thảm đỏ trang trọng kéo dài vào tận bên trong sảnh. Đây là một buổi tiệc đứng đi kèm với buffe. Ở trung tâm cuối sảnh là một sân khấu rộng lớn với thiết kế hoành tráng. Trên sân khấu, một ban nhạc giao hưởng thính phòng nổi tiếng thế giới đang đánh lên những điệu nhạc bất hủ. Những con người đứng trong khung cảnh sa hoa này ai nấy đều toát lên vẻ sang trọng, quyền quý của người lắm tiền nhiều của. Họ ăn vận những bộ đồ lộng lẫy và đắt tiền, thể hiện đẳng cấp của riêng mình. Trong đám đông những người giàu sang đó, có một người đàn ông nổi bật hơn tất cả. Người này toát lên khí chất của một bậc anh tài, gương mặt sáng sủa, thân hình nam tính quyến rũ. Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh uy quyền, luôn toát ra vẻ lạnh lùng bí ẩn nhưng mê hoặc lòng người. Tất cả phụ nữ có mặt tại đó đều không thể kiềm lòng mà hâm mộ anh ta. Hôm nay, Vũ Uy diện một bộ vest đen của Hermes – hãng thời trang hàng đầu thế giới, trông hết sức lịch lãm nhưng không kém phần hiện đại, tôn lên vẻ đẹp hấp dẫn trời sinh. Vũ Uy đang tiếp chuyện với các vị quan khách quyền cao chức trọng lẫn các thương nhân có tiếng trong giới kinh doanh, ánh mắt thi thoảng liếc về hướng cửa ra vào như chờ đợi điều gì. Không lâu sau, hai vị khách xuất hiện thu hút toàn bộ sự chú ý của gian phòng. Một người đàn ông trẻ tuổi và một cô gái xinh đẹp sánh bước cùng nhau đi vào. Người đàn ông từ khuôn mặt đến thân hình toát ra vẻ điển trai, nho nhã tuấn tú. Cô gái đi bên cạnh anh đẹp lộng lẫy rạng ngời. Cô vận một chiếc váy dạ hội trắng bồng bềnh, mái tóc vấn nhẹ lên cao kiểu quý tộc. Họ đi cùng nhau tỏa ra thứ ánh sáng lung linh khiến ai nấy cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ. Họ chính là Hải Đăng và Thục Quyên. Một số người nhận ra đôi nam nữ này lập tức xì xào bàn tán, ánh mắt liếc nhìn về phía Vũ Uy đầy e ngại. Hải Đăng ung dung đến trước mặt Vũ Uy, chìa tay ra một cách lịch sự. _ Tổng giám đốc Vũ Uy, lâu ngày không gặp. Thật vinh dự vì được anh mời đến dự buổi tiệc sa hoa này. _ Không có gì. – Vũ Uy đưa tay ra bắt một cách hờ hững. Ánh mắt liếc qua gương mặt diễm lệ không giấu được sự lúng túng của Thục Quyên. Bỗng nhiên, sự chú ý lại đổ dồn về phía cánh cửa lớn của đại sảnh lần nữa. Tiếng ồ lên cũng khiến Vũ Uy, Hải Đăng và Thục Quyên đưa mắt nhìn theo. Tất cả đều tròn mắt một cách kinh ngạc, ngay đến Vũ Uy cũng không khỏi bất ngờ. Cô gái vừa bước vào đó, xinh đẹp tựa ngôi sao sa vừa lạc xuống nhân gian. Cô mặc một chiếc váy màu lục xanh biếc tôn lên làn da trắng trong mịn màng. Chiếc váy bằng lụa tơ tằm dài thướt tha, những lớp vải mỏng dưới tà váy nhẹ tựa cánh hoa đu đưa trong gió. Mỗi bước đi của cô khiến chúng chuyển động vô cùng duyên dáng. Tuệ Anh đứng ở đó, đôi mắt như viên trân châu đang bối rối nhìn quanh, tìm kiếm. Có vẻ khung cảnh ở đây khiến cô khá bỡ ngỡ, những ánh mắt chăm chú dừng lại nơi mình càng khiến cô trở nên lúng ta lúng túng. _ Kia chẳng phải Tuệ sao? Tại sao cô ấy lại ở đây? – Thục Quyên kinh ngạc thốt lên. Chưa bao giờ cô thấy Tuệ Anh trong dáng vẻ huyễn hoặc này. Khoé môi Vũ Uy cong lên vẻ khó dò, bất ngờ sải bước đi tới chỗ người đẹp đang đứng kia. Ánh mắt Tuệ Anh sau một hồi tìm kiếm, thấy Vũ Uy đi lại phía mình thì phút chốc ngẩn ngơ. Hôm nay vẻ anh tuấn khôi ngô của người đàn ông này càng mê đắm hơn bình thường. _ Chiếc váy rất hợp. Không ngờ lại đẹp như vậy. – Vũ Uy lên tiếng tán dương. Phải công nhận, cô gái này rất hợp với màu xanh thanh tân dịu nhẹ. _ Cảm ơn. – Tuệ Anh mỉm cười, hai gò má hơi ửng hồng. Một bản nhạc du dương nhẹ nhàng cất lên, đã đến thời điểm khiêu vũ. Một vài đôi cũng đã bước ra trung tâm của đại sảnh. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Vũ Uy cầm tay Tuệ Anh, nhẹ nhàng kéo cô vào dòng người đang khiêu vũ. Bóng dáng của đôi nam nữ tướng mạo song toàn dìu dặt trong tiếng nhạc khiến ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ. Những ngón tay đan vào nhau hòa hợp, một tay anh vòng qua bờ eo thon gọn của cô, nâng đỡ và dìu cô đi theo từng bước nhảy, lướt đi nhẹ nhàng và uyển chuyển. Tuệ Anh nhìn sâu vào cặp mắt màu hổ phách của anh, thấy được hình bóng mình in trong đó. Mắt anh thật đẹp, thật mê đắm. Nó như một viên đá thạch anh ẩn chứa hàng ngàn hàng vạn tia sáng kỳ ảo, làm cô cứ muốn ngắm mãi không thôi. Có phải, anh đang nhìn cô không? Hay nhìn cô, nhưng lại nghĩ đến người con gái khác? Hẳn là vậy rồi. Tuệ Anh cụp đôi hàng mi xuống như muốn tự cắt đứt suy nghĩ của chính mình. Vũ Uy nhìn người con gái trong vòng tay, nhất thời không thể rời mắt. Anh vốn biết Tuệ Anh cũng là người có chút nhan sắc, có điều không ngờ rằng chỉ diện lên một chút lại có thể đẹp đến thế. Một dung mạo thanh thoát và kiều diễm thế này, sao bây giờ mới nhìn ra? Nhưng vẻ đẹp này lại phảng phất nét ưu tư xa xăm, tất cả đều thể hiện nơi đôi mắt kia. Một đôi mắt trầm buồn như tranh vẽ, thật lôi cuốn, thật bí ẩn, làm bất kỳ người đàn ông nào cũng muốn khám phá. Đúng lúc đó, một gương mặt quen thuộc lọt vào đôi mắt tinh tường của Vũ Uy. Thục Quyên đang đứng đằng xa theo dõi anh và Tuệ Anh khiêu vũ, không thể che giấu được sự thảng thốt và gương mặt thất thần. Khi nghe tin đồn Vũ Uy đang cặp kè với một cô gái khác và họ đang chung sống với nhau, Thục Quyên đã bàng quang không tin, cứ nghĩ đó chỉ là mấy tờ báo lá cải đồn thổi. Chuyện này xảy ra với những nhân vật nổi tiếng như cơm bữa khiến cô chẳng mảy may để ý, vì cô biết Vũ Uy không phải là loại người dễ dãi với phụ nữ, huống chi chung đụng. Thế nhưng cô không ngờ được rằng đó lại là sự thật, hơn nữa cô gái trong tin đồn này lại chính là Tuệ Anh. Một cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng dâng lên khi cô nhìn thấy Vũ Uy đang say mê ngắm người con gái khác. Tại sao lại như thế? Cô và anh đã chia tay rồi. Cô làm gì có quyền để mà ghen tuông. Nhưng cảm xúc trong lòng chẳng thể kiềm chế. Thục Quyên đã quá quen với việc anh chỉ dịu dàng với mình cô, chỉ một mình cô. Tưởng như thân thể mất hết sức lực, Thục Quyên phải dựa vào Hải Đăng để trụ vững. Hải Đăng lúc này cũng kinh ngạc không kém khi nhìn Vũ Uy và Tuệ Anh bên nhau hòa hợp như một bức tranh thủy mặc. Là đàn ông, anh cũng bất ngờ trước sắc đẹp hoa lệ của Tuệ Anh ngày hôm nay. Quen cô ấy bao nhiêu năm trời, giờ mới biết cô ấy là một mỹ nhân. Có điều Hải Đăng không hiểu tại sao Tuệ Anh lại xuất hiện ở đây, lại còn thân mật với Vũ Uy như vậy. Bất chợt thấy Thục Quyên vô lực tựa vào người mình, nhìn gương mặt sáng ngời đang dần tái đi. Cuối cùng, anh đã hiểu. Điệu nhạc khiêu vũ chậm dần rồi ngưng hẳn, mọi chú ý vẫn tiếp tục đổ dồn về Vũ Uy và người đẹp vô danh kia. _ Uy, cô gái này là ai ? – Bất chợt một giọng nam trầm đầy uy nghi vang lên. Mọi người xung quanh dạt sang hai bên, mỉm cười cung chính chào hỏi người đàn ông đang tiến lại gần Vũ Uy. Người này chính là chủ tịch hội đồng quản trị của Hoàn Vũ, cũng là cha của Vũ Uy -Vũ Kiến Văn. Ông tuy đã có tuổi nhưng vẻ anh tuấn vẫn còn vương lại trên khuôn mặt già dặn, chắc hẳn Vũ Uy thừa hưởng nét đẹp thu hút từ người này. Đi bên cạnh ông là một người đàn bà khoảng ngoài ba mươi, nhan sắc mặn mà tên Lã Quế Chi. Bà ta là người gốc Hoa, vợ hiện tại của Vũ Kiến Văn. _ Đây là bạn gái tôi. – Vũ Uy thản nhiên nói rành rọt từng chữ. Một tay dang ra ôm lấy phần eo thon gọn của Tuệ Anh, kéo cô sát lại gần bên như chứng tỏ sự thân mật giữa hai người. _ Cô ta là ai? – Quế Chi quan sát cô gái đứng bên cạnh anh một lượt từ trên xuống dưới rồi bất mãn hỏi. _ Tôi tên Hạ Tuệ Anh. Rất hân hạnh được gặp mặt, ngài chủ tịch và phu nhân. – Không để Vũ Uy trả lời thay mình, Tuệ Anh nhã nhặn giới thiệu. _ Vị tiểu thư Hạ Tuệ Anh này, không biết cô xuất thân từ gia tộc nào? – Lã Quế Chi hỏi với chất giọng vô cùng trịch thượng. _ Bà hỏi nhiều thế làm gì? Cô ấy đang ở cùng với tôi. – Vũ Uy đột nhiên lên tiếng đáp, trong giọng nói lộ rõ sự khó chịu. Câu nói của Vũ Uy khiến cả gian phòng bị chấn động. Vị tổng giám đốc này xưa nay nổi tiếng lạnh lùng và không thích giao thiệp quá gần gũi với phụ nữ. Thục Quyên là cô gái duy nhất bên cạnh anh ta. Phụ nữ ai cũng mong mỏi được thay thế cô gái tên Thục Quyên đó, có thể làm người đàn ông lạnh như tảng băng trôi này toàn tâm toàn ý yêu mình. Vì vậy, hiển nhiên giờ đây ai ai cũng ngỡ ngàng, hóa ra tin đồn mấy ngày qua là thật. Thục Quyên đứng đằng xa nghe được, đầu gối cô gần như khuỵu xuống. May có Hải Đăng đứng đó, nhưng anh cũng bị lời nói kia làm cho hoang mang. _ Thật không thể chấp nhận được. Chưa kết hôn đã ở cùng đàn ông, cô là cái loại nào hả ? – Quế Chi kinh ngạc, đồng thời buông lời mắng nhiếc Tuệ Anh. _ Thì đã sao? Bà nghĩ bà thuộc loại nào mà lớn tiếng với người con gái của tôi ? – giọng nói Vũ Uy lộ rõ sự khinh bỉ. Tuệ Anh giật mình nhìn lên. Anh vừa nói « người con gái của tôi »? Dẫu biết chỉ là đang diễn một màn kịch, nhưng cô lại cảm thấy niềm vui khó tả lan ra tận đáy lòng. Còn Quế Chi thì tức giận đến mức không thốt ra tiếng. _ Cậu… cậu… _ Uy, ở đây có nhiều người. Không nên lỗ mãng. – lúc này Kiến Văn mới cất lời khuyên nhủ. _ Vậy thì bảo đàn bà của ông ít lời đi. Nói rồi Vũ Uy kéo tay Tuệ Anh đi thẳng một mạch ra khỏi đám đông đang rộ lên những lời bàn tán. Tuệ Anh cứ im lặng để mặc cho anh kéo đi như thế. Theo như những gì vừa xảy ra, có thể hiểu quan hệ giữa anh và những người trong gia đình không được tốt đẹp cho lắm. Mỗi một gia tộc đều có những bí mật riêng, càng là gia tộc lớn lại càng nhiều uẩn khúc. Vũ Uy dừng lại tại một nơi trong khuôn viên vườn. Đó là nơi trồng những khóm hoa dạ hương. Hoa dạ hương chỉ phát tán mùi hương đặc trưng của nó vào ban đêm. Vì vậy, bây giờ bao quanh hai người là một hương thơm ngào ngạt. Ánh trăng rọi xuống soi sáng cả một khoảng không gian thinh lặng. Làn gió đêm mát lạnh khẽ thồi qua làm lay động những khóm hoa nhỏ li ti. Mái tóc dài buông xõa của Tuệ Anh cũng nhẹ bay theo chiều gió. _ Như thế này có ổn không? – Tuệ Anh nhỏ nhẹ phá vỡ bầu không gian yên ắng. _ Chẳng có gì là không ổn cả. – Vũ Uy thản nhiên nói. Lại quay đầu nhìn cô gái đứng cạnh mình hỏi. – Tại sao bị bà ta nói thế mà cô không có phản ứng gì? _ Anh nghĩ bà ta nói sai sao? – Tuệ Anh ánh mắt long lanh nhìn anh, trong lòng khấp khởi. Vũ Uy nhìn đôi mắt đen huyền tinh khiết ấy, nhất thời không biết nói gì. Anh cũng không hiểu, từ khi nào mà… Bỗng một bóng dáng khuất đằng xa lọt vào cặp mắt nhạy bén của Vũ Uy. Anh cong khóe môi thành một đường bí hiểm. Tuệ Anh bắt được biểu hiện đó, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị Vũ Uy làm cho bàng hoàng. Nhanh như cắt, anh tiến tới ôm lấy cô, rồi mạnh bạo dán môi mình lên môi cô thật chặt. Nhưng trước khi kịp thấy Thục Quyên vội vã bỏ chạy khỏi đó, một cảm xúc kỳ lạ truyền từ bờ môi khiến anh ngỡ ngàng. Đôi môi người con gái mềm mại và ngọt ngào như dòng sữa khiến anh không khỏi động tâm. Nhưng một điều lạ là, cảm giác bị hút vào làn môi đó thật sự rất mãnh liệt. Hương thơm thanh khiết dịu dàng vờn quanh khứu giác, không khác gì bị say. Bỗng chốc, cổ họng anh khô đắng lại. Cái cảm giác đang trỗi dậy trong cơ thể anh, không thể nhầm lẫn được. Đó là cảm giác khát tình.