Chung Dương gọi điện thoại đến nói có việc bận, hai ngày nay anh không thể tới tìm cô, nhắc cô chú ý an toàn, nhớ ăn cơm. Còn Tả Á thì ngồi cạnh máy tính cắn ngón tay, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính với tâm trạng rối bời. Không biết vì sao nụ hôn ban sáng của Kiều Trạch lại gây phiền nhiễu đến vậy, khiến cô cả ngày không thể tập trung. Cũng sắp đến thời gian anh ta về nhà rồi, Tả Á nghĩ, mình nhất định phải bình tĩnh, coi như mình không biết gì cả, lúc ấy mình đang ngủ, cho nên coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đúng vậy! Quyết định vậy đi. Tả Á thở một hơi thật dài làm động tác cố gắng lên. Đúng lúc này, chợt vang lên tiếng mở cửa, Tả Á quay đầu lại nhìn. Kiều Trạch đã về, dáng người cao ngất xách theo một túi thức ăn, vẻ mặt mỏi mệt nhưng vẫn lạnh băng như thường. "Hả? Kiều Trạch, sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?" Cô nghi ngờ hỏi. Kiều Trạch đặt đồ lên bàn trà nói, "Rửa rau đi!" "Vâng!" Tả Á cảm thấy mình cũng nên giúp đỡ, cho dù không muốn giúp cũng không dám làm càn. Cô không chịu nổi ánh mắt dã man của Kiều Trạch, chỉ nghĩ đến việc hôm nay được ăn ngon, liền vui mừng xách một đống thức ăn vào bếp. Còn Kiều Trạch đi vào phòng tắm theo thói quen. Tả Á đang rửa rau trong bếp, nghe thấy có người nhấn chuông, cô vẩy nước trên tay đi ra khỏi bếp, lại thấy Kiều Trạch mặc áo choàng tắm màu trắng đứng trước cánh cửa đang mở, mái tóc đen như mực nhỏ nước ròng ròng, dùng chiếc khăn lông lau tóc theo thói quen. "Kiều Trạch, ai thế?" Tả Á hỏi, cũng đi về phía cửa. Không có nhiều người biết nơi này, trừ chị gái và anh rể, ba mẹ và Kiều Trạch, thì hình như không còn ai khác. Bị thân thể cao lớn của Kiều Trạch che mất, cô không thể nhìn thấy người bên ngoài là ai, đành phải chui đầu ra từ dưới cánh tay nâng lên của Kiều Trạch, nhìn người đàn ông xa lạ đứng ngoài cửa. Ông ta tầm hơn năm mươi tuổi, tóc hoa râm. "Chú tìm ai thế ạ?" Tả Á nghĩ, có phải nhầm nhà không? Người đàn ông kia nhìn cô, rồi liếc nhìn Kiều Trạch, vẻ mặt có vẻ không vui lắm, thế nhưng cũng chỉ thoáng qua, nếu không tỉ mỉ thì không ai dễ dàng nhận ra. "Xin lỗi, chắc tôi nhầm nhà rồi." "Oh, không sao." Người đàn ông đó không nói hai lời liền xoay người rời đi, thậm chí còn đi rất nhanh. Tả Á rụt người lại, đi vào bếp. Hiện cô vẫn chưa ý thức được người vừa nói nhầm nhà đó, thật ra là đến tìm cô. Cơm tối vẫn là bốn mặn một canh, Tả Á ăn say sưa ngon lành, tay nghề của Kiều Trạch chưa từng làm người khác thất vọng. Ăn cơm xong, Tả Á rửa bát, Kiều Trạch ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đang xem thứ gì đó trong tay. Nụ hôn kia, dười như chỉ là giấc mộng Nam Kha, cô làm bộ không biết, mà anh cũng làm như chưa từng xảy ra. Tả Á rửa bát xong ra ngoài, nhìn Kiều Trạch chăm chú, có lời muốn hỏi anh nhưng lại cảm thấy nếu quấy rầy liệu có bị ánh mắt của anh giết chết ngay tức khắc không. Cuối cùng Kiều Trạch quay đầu lại nhìn cô, khẽ cau mày hỏi: "Có chuyện gì sao?" Tả Á nghĩ anh cũng chẳng ăn thịt người, sao mình phải sợ như vậy. Cô mạnh dạn hẳn lên, nói ra điều thắc mắc mà cô đã nín nhịn cả ngày. "Kiều Trạch, tại sao anh không ở nhà mình? Còn nữa, chỗ quần áo của anh trong tủ tôi tức là sao?" Gương mặt điển trai lạnh lùng của Kiều Trạch vẫn không hiện chút cảm xúc, quay đầu tiếp tục xem thứ trong tay. Cô suy đoán lung tung: "Hay là....Anh đang tránh né chuyện gì phải không? Trốn nợ à?" Kiều Trạch lạnh lùng liếc nhìn cô không nói gì, như thể thừa nhận. Não trái lóe lên điều gì đó, nhớ lại cô gái anh đi cùng ngày hôm qua, chợt trợn to mắt có vẻ như đã hiểu ra rồi, "Nợ tình à?" Lần này mắt Kiều Trạch cũng có chút cảm xúc. Anh liếc nhìn Tả Á với vẻ khinh thường, đôi môi hấp dẫn khẽ mở, lạnh lùng nói: "Không có việc gì thì đằng sau quay, về phòng ngủ đi, thuận tay đóng cửa vào!" Tả Á nhẹ nhàng khoát tay, "Oh, vậy tôi đi ngủ, hôm nay anh chịu khó ngủ trên sofa nhé. Ngủ ngon!" Tả Á về phòng, lăn kềnh ra chiếc giường nhỏ của cô. Giường vẫn thoải mái nhất, cô đắp chăn mỏng, lại phát hiện chiếc chăn không chỉ có mùi thuộc về cô, còn có mùi bạc hà thấp thóang và mùi thuốc lá đâu đây. Lòng cô lại rối bời, một lúc sau mơ màng ngủ thiếp đi. *** Tại biệt thự nhà họ Chung. Người đàn ông mang mái đầu hoa râm đang nổi giận đùng đùng, còn Chung Dương thì quỳ phía trước với vẻ mặt khó chịu và bất bình. Ông vô cùng tức giận quát mắng: "Đây là cô gái mà anh không thể không cưới sao? Trời ạ, mười tám tuổi đã mập mờ ở chung nhà với đàn ông, còn muốn bước vào cửa nhà họ Chung, loại con gái như vậy cũng xứng sao?" "Ba, ba nói linh tinh gì thế? Em ấy có sống chung với đàn ông đâu." "Anh còn mạnh miệng, tôi thấy anh bị sắc đẹp của nó làm mờ mắt rồi, về sau không được gặp nó nữa, người trong nhà sẽ lo liệu chuyện chọn người kết hôn. Xem người của anh chọn thế nào kia, nếu hôm nay tôi không đi gặp nó, thật sự không biết nổi nó là hạng người nào. Anh hành hạ tôi vừa thôi, tôi không đồng ý!" Ba của Chung Dương tức giận ho khan. "Ông à, việc gì phải tức giận như vậy? Nhỏ nhẹ từ từ rồi nói chuyện với con." Mẹ của Chung Dương hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc sắc đẹp rất tốt, dịu dàng khuyên bảo, cũng vội vàng bưng trà ra. Ông giận đến mức không kiềm chế được, trợn mắt nhìn Chung Dương, lại nổi cáu với vợ: "Đều do bà dạy con đấy. Con hư tại mẹ mà!" Bà Chung uất ức, sao lại thành lỗi của tôi rồi? Nhưng cũng im miệng. Chung Dương thấy ba mình tức giận như thế, nói thế nào thì đó cũng là ba mình, đành nói: "Ba, mẹ, Tiểu Á thật sự là một cô gái tốt, nhất định có hiểu lầm gì đó, hôm khác con sẽ hỏi rõ ràng. Ba đừng giận nữa, ba bị huyết áp cao, phải chú ý sức khỏe." "Anh còn dám gặp nó, anh còn dám gặp nó thì đừng về cái nhà này nữa!" Ông vung tay lên, tức giận đùng đùng đi vào phòng sách. Bà Chung kéo Chung Dương đang quỳ dậy, "Con nghe lời ba đi, đừng ngang ngạnh nữa. Phụ nữ kiểu gì mà chẳng có, hơn nữa, con bé còn nhỏ như vậy thì hiểu được gì." "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chuyện của con, con tự biết." Chung Dương cũng vô cùng rối bời, đưa tay lên vò đầu, lên phòng ngủ trên tầng hai. Ba mình tận mắt nhìn thấy Tả Á sống chung với ai đó, điều này sao có thể? Nhưng ba nói tận mắt nhìn thấy một người đàn ông sống chung với Tả Á đi ra mở cửa. Chung Dương muốn gọi điện thoại hỏi xem, nhưng lại cảm thấy như vậy là nghi ngờ Tả Á, mình nên tin tưởng Tả Á. Do dự hồi lâu, rốt cuộc anh vẫn quyết định gọi điện!