Story: Yêu thương chờ lâu Chapter 4: Mưa ngỡ ngàng Lớn cái đầu rồi nhưng Zafar cũng rất thích đọc truyện tranh. Nhưng đọc truyện tranh đâu có nghĩa là trẻ con đâu. Thường lệ có nhờ người làm mua dùm mấy quyển để đọc chơi nhưng tự dưng ba cho về quê nghỉ hết trơn, làm ko ai mua truyện cho Zafar. Bình thường thôi, Zafar nghĩ là việc đi nhà sách nó sến sao đó, bây giờ mới biết đây là một cái ý kiến rất củ chuối của mình. ~~|||||||~~ Nhà sách Cái cảm giác một mình đi nhà sách nó lạ làm sao Zafar lướt qua các tủ đựng sách, rất thú vị, muốn mua hết đem về nhà đọc cho bớt phải đi tới đi lui. Cùng lúc có một cô gái tóc đen dài cũng đang tìm sách đọc, cũng đang đi lướt qua từng cuốn. Đi lo nhìn sách, đụng nhau xong mới biết đường xá. " Ây daa~ " Nhi khẽ xoa xương vai mình, kể ra Nhi cũng rất ốm tong yếu đuối. Liền trong đầu Zafar là bánh bèo " Xin lỗi. " Zafar lịch sự cúi đầu, còn biết thêm một điều về cô gái này khi cúi người như vậy, hơi lùn " Ko sao " Nhi cũng ko quan tâm mấy, mà cũng trách nhẹ Vai ngang quá trời à, đụng vô đau muốn chết Bỏ đi tìm chỗ khác, lại phải bắt gặp nhau ở một chỗ khác. Tiếp xong, rồi bắt ngay quyển truyện cùng nhau một lúc. Chạm tay nhau, hai đứa giật mình, lấy tay ra gấp như bị điện giật. Gặp quài vậy ta, ngán thiệt Zafar bỏ đi hẵn chỗ khác luôn, lần này ko dừng lại để xin với lỗi gì cả " Nè, lấy đi " Nhi ko biết tên đó bực mình nên kêu lại ngây thơ " Bỏ đi " Zafar cắn môi quay lại nói câu cuối lạnh tanh nhìn xuống mặt, rồi đi ngang qua. Nhi đơ luôn. Lần đầu bị đối xử như vậy, bất công cho Nhi quá, có làm gì đâu mà bực với Nhi, nghĩ coi người ta là người tốt mà, nhường cho mà còn cọc lóc với Nhi vậy. Thấy mà ghét - Nhi liếc rồi phát bệnh, cái bệnh có nhiều người theo đuổi. Nãy giờ bộ mê tui sao, mà đi theo tui suốt luôn. Còn bày đặt, chọn chung quyển truyện, còn lạnh lùnh...cái mặt quen quen mới ác chứ! " Stalk mình à? Đẹp mà sao dễ dãi quá vậy? " Zafar chê bai nghĩ lại, mặt có phần nào sáng hơn khi tìm đến những cuốn sách về xe hơi, cũng ko biết là có gặp mặt cô ta đến vài lần rồi Lật qua lật lại, ở đó cũng gần nửa giờ đồng hồ. Cô nàng Nhi cũng tìm được quyển sách mình thích, giờ chuyển qua sách luôn rồi, mắc công gặp lại vụ "đụng" đó thêm lần nữa ở mấy gốc tủ truyện tranh Ngồi đọc mà ko biết trời trở mưa lớn, tới khi ra tới cửa là mưa rơi tơi tả, Zafar nhìn mưa rơi chặc lưỡi - Sợ nhất là sấm sét Nhi cũng quên hết giờ giấc, cô đi lạc vào trong quyển sách, check giờ mới biết trễ, cô cũng vội ra cửa, đón mưa... Thấy mưa, quay vô muốn mua cây dù mà Nhi lại quên đem theo ví tiền. Làm phải đứng chờ cơn mưa, còn chạm mặt với cái tên nửa vời đó làm cô tức thêm Nhi đứng một bên cửa, Zafar đứng bên cửa kia. Ko ai thèm nhìn mặt ai Đứng chờ lạnh cả chân tay, ai ai cũng chạy ùa về, nhà sách thì sắp đóng cửa. Còn lại hai đứa ko bình thường đứng chờ mưa. Nhi là Nhi sợ ướt áo ướt quần nên ko đâm ra mưa như vậy còn tên kia ko biết sao đứng cứng như sạp tượng mà nhìn mưa đến đờ ra đó Chắc khùng. Nhi cười với suy nghĩ lém lĩnh của mình, bên kia nhìn bắn qua như tia laser. Tự nhiên trời rầm một cái hai đứa giật mình, Zafar giật bắn người ra như tim muốn lọt ra ngoài. Chứng kiến phản xạ của con người lạnh lùng đó, Nhi bật cười, thì ra hắn cũng sợ sấm sét đến vậy Cũng dễ thương đấy chứ Bắt gặp bên kia cười mình, Zafar hỏi một câu lạnh như trong đêm lạnh " Cười gì? " " Tâm hồn cũng bé bỏng quá hen " Nhi chọc cho bỏ ghét " Trẻ con " Zafar phán nhanh tức thì Ê, nghĩ sao là trẻ con, là cô sợ sấm sét đến vậy mà " Ko sao, có người con nít hơn tôi mà, sợ sấm sét ra mặt còn bày đặt " Nhi bĩu môi " Mệt ko nói chuyện với cô " Zafar quay mặt chỗ khác check điện thoại " Ai thèm. " Nhi cũng check điện thoại mình Là bên đó bắt chuyện trước mà, làm như tôi muốn nói chuyện lắm với...cái mặt. Sao lại quen dữ bây " Hôm bữa trà sữa mình có gặp nhau rồi đúng ko? " Nhi ơ thờ hỏi " ... " Coi thường mình à. Kệ, hỏi rồi phải hỏi tiếp luôn. Cô đây đang tò mò mà...! " Nè, hôm thứ hai mình đụng nhau ở quán trà sữa đúng ko? " Nhi lên tiếng xác định chắc chắn là mình ko nói chuyện với ma " Ừa, mình...có đụng. " Zafar khoảng cách trong từng câu nói khi phát hiện ra nét mặt đó đã quen từ khi nào " Hôm, thứ hai tuần này " Zafar nhớ thêm " Ờ, quen mà " Nhi trưng nụ cười hồn nhiên. Zafar như bị điện giật, ko nghĩ mình lại bị một nụ cười làm bơ phờ cả tâm hồn Điện thoại Nhi rung " Dạ mẹ~ " Nhi dạ thưa. " Con chờ mưa nè, mẹ biết con ghét bị mắc mưa lắm mà. Thôi được rồi, con tự về được mà " " Dạ được rồi, hết mưa về liền hihi " Nhi cười lần nữa chắc với mẹ là sẽ về sớm khi cơn mưa tạnh để mẹ ko kêu người ra đón cô Nghe lén cuộc điện thoại mềm mỏng của Nhi mà ko phải nghe lén mà là vô tình, cũng vô tình thay Zafar cảm thấy thích cái giọng nhẹ nhàng đó còn thêm nụ cười dễ thương Zafar ơi, mày khùng thật rồi! Zafar lắc đầu trấn tĩnh mình Tên này tới giờ đọng kinh à, tự nhiên lắc đầu Nói chuyện với mẹ xong, Nhi nhìn qua cái người lạnh lùng kia mới thấy có sự ko bình thường nhẹ Zafar rất mong mưa tạnh sớm, bây giờ chỉ muốn về nhà thôi, mới chút là tự nhiên thấy có cảm tình với cô kia rồi, nam tính thì Zafar thừa nhận mình có, càng thế dáng vẻ cũng khá "đẹp" theo kiểu mạnh mẽ hơn, cũng có nhiều đứa con gái ở trường cũ thích, nhưng thề là chưa một lần nào Zafar có ý định với một đứa con gái nào cả. Zafar quơ bàn tay ra ko ít lần xem mưa còn rơi nhiều ko, khuôn mặt nhăn nhó ko kiểm soát được " Bộ ghét mưa lắm hả ? " " Ai mà ko ghét nó " Zafar quăng cho Nhi cái sự lạnh rất chất đó mà ko hiểu sao Nhi vẫn thích hỏi hang người ta. Cô nàng chắc cũng hơi "ấm" " Đâu có, tui nè, đâu có ghét mưa " Nhi lại cười, vô chợt lại làm tim ai xuyến xao " Sao còn đứng đây? Ko ghét thì về đi " Zafar che lắp đi sự thích thú của mình với nụ cười thật đáng yêu của Nhi bằng kiểu xua đuổi Dám đuổi mình hả trời, kỳ vậy, mình friendly lắm mà. Tên này có vấn đề chắc luôn rồi " Tại ko thích ướt ! " Nhi quắt lại Vậy đi, cứ lạnh lùng giùm Zafar đi, để người ta dễ thở, ko để hiểu lầm 9h30 tối, ko còn ai ở nhà sách, duy nhất hai bóng người chờ cơn mưa tạnh. Còn nếu ko tạnh thì chắc hai người này chờ tới sáng luôn quá...who knows? X) " Mưa gì mà mưa dai quá trời quá đất luôn àaa~Mẹ ơiiii, con làm sao đây " Nhi mặt phũn phỉnh nhìn mưa sau khi check điện thoại lần N Đột nhiên, Zafar đâm ra cơn mưa. Lấy trong yên xe mình ra cái áo mưa, bỏ cái áo mưa trong người rồi chạy vào chỗ đứng của hai người. " Mặc đi rồi về, để mẹ lo " Zafar lấy trong người ra cái áo mưa, ắp trong người để áo ko bị ướt " Sao biết mẹ lo ? " Nhi nhìn Zafar ngạc nhiên " Thì cô nói mẹ ơi gì đó " Zafar lấp lửng " ~Àhh, chứ ko phải nghe lén tôi hả?! " Nhi cười tươi như quả cà chua tươi, Zafar sợ nụ cười Nhi còn hơn sợ sét đánh " Cầm đi, ko lấy lại à!Khỏi về nhà " Zafar cáo gắt " Ừ thì lấy, làm gì dữ dzạ~ " Nhi tay yếu ớt níu lại cái áo mưa, quăng đi cái sĩ diện nhỏ nhoi để về kẻo mẹ Nhi lại lo lắng " Cho Nhi cám ơn nhe " Mặc xong, Nhi tặng thêm nụ cười cuối cho Zafar, còn gián tiếp cho tên đó biết tên mình Zafar đứng ơ thờ nhìn hình dáng nhỏ bé đó đi trong đêm tối, ... không lẽ đã trúng tiéng sét ái tình?! không dễ như ta nghĩ nhưng cũng không khó để họ có cảm tình với nhau...