Hữu ma vương tự thiên thượng lai, y mệ phiên, bích ảnh lạc, nhi địa động diêu. (*Có ma v ươ ng t ừ trên tr ờ i r ơ i xu ố ng, tay áo l ậ t, bóng xanh r ơ i, m ặ t đ ấ t lay đ ộ ng) “Phanh!” Đá phiến vỡ nát, lầu các nghiên ngã tập thể phát sinh rung động, mặt nước trước đạo quan sóng gợn nhộn nhạo, Tinh quân cũng theo đó lảo đảo một chút, quơ tay phủi đi bụi bặm trước mặt, sau đó quay đầu nhìn Thương Tứ vừa trên trời đập xuống, “Ngươi đã đủ ấu trĩ chưa?” Thương Tứ một bên thả Lục Tri Phi xuống, thay cậu chỉnh sửa mấy lọn tóc bị gió làm rối loạn, một bên nhướn mày khiến Tinh quân giống như đá vào một khối đá cứng, “Ai bảo ngươi đứng một mình đứng đó? Ra vẻ di thế độc lập không vươn khói lửa nhân gian sao? Dọa ngươi một chút để ngươi có thêm chút nhân khí.” Tinh quân giận đến đau gan, “Cút.” “Ta liền cút.” Thương Tứ kéo Lục Tri Phi rời đi. “Trở về!” Tinh quân bạo nộ. Thương Tứ cũng dừng chân lại, cười mỉa, “Xem xem, người như ngươi vì sao không có chủ kiến vậy?” Tinh quân liếc mắt không thèm để ý đến hắn nữa. Lục Tri Phi bất đắc dĩ, hai người này mỗi lần gặp mặt đều phải móc mỉa nhau vài câu, giống như không như thế thì không thể giao lưu bình thường được vậy. Cậu hỏi: “Ngô Nhai đâu?” Tinh quân rốt cục quay về chính sự, “Ở trong sơn động sau núi, chúng ta trực tiếp đến đó sao?” “Không.” Lục Tri Phi nhìn Tinh quân lắc đầu, “Trước hết tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự đã, tôi có một vấn đề muốn hỏi.” Tinh quân hiểu ý, lập tức liếc nhìn đạo quan bên cạnh, “Vậy vào đó thôi.” Tòa đạo quan trên đỉnh Côn Lôn này gọi là Xuất Dương. Chữ viết mạ vàng trên bảng lớn đã loang lổ, mà bộ dáng những ký tự đó đều rất kỳ lạ, nét bút dài dòng khúc chiết, thay vì nói là chữ thì càng giống đồ án huyền diệu gì đó. Nếu như không phải Thương Tứ đọc ra hai chữ ‘Xuất Dương’, Lục Tri Phi căn bản không thể đọc được. Tuy rằng cả tòa đạo quan đều giống hòn đá chênh vênh trên miệng vực, lúc nào cũng có thể nghã xuống, thế nhưng sau khi đi vào lại phát hiện bên trong nơi này được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo. Mặc dù nhìn từ bên ngoài, những mái ngói cong vút đều nhiễm tẫn phong sương, thế nhưng ở bên trong dù là góc khuất cũng không thấy một hạt bụi nào. Cán chổi tùy ý dựng dưới một gốc cây quế lớn, trên nền gạch xanh thỉnh thoảng gặp được vài phiến lá rụng, còn lại đều rất sạch sẽ, thật giống như người vừa cầm chổi quét sân chỉ có việc rời đi một chút, mọi thứ chỉ là gián đoạn một chút mà thôi. Liên tiếp mở cửa vài gian phòng, bên trong đều là bộ dạng không có hạt bụi nào, thậm chí trên án kỷ của một gian sương phòng còn tìm được một vệt nước rất mới, hai chung trà xanh bày bên cạnh bàn cờ, người đánh cờ tựa hồ rất nhanh sẽ quay lại. Bên trong bên ngoài, phảng phất cách cả trăm năm. Bên ngoài nơi này đều mục nát theo thời gian, mà bên trong chính là năm tháng lắng đọng. Lục Tri Phi kinh ngạc nhìn hết thảy mọi thứ, giơ tay ra mới phát hiện nơi này một cơn gió cũng không thấy, lá rụng trên mặt đất hoàn toàn nằm yên không hề dao động. “Được rồi, phòng của Ngô Nhai ở đâu?” Thương Tứ đột nhiên hỏi. Tinh quân lắc đầu, “Ta xưa nay không giao tiếp với đám lỗ mũi trâu, đạo quan này ta cũng là lần đầu tiến vào.” Thương Tứ tiện tay cầm lên một quyển sách, “Nhìn năm tháng ghi ở đây, thời điểm nơi này bị neo lại hẳn là hơn kém không quá trăm năm từ lúc ngươi đến mang Nam Anh đi, đạo quan này dựng tại Côn Lôn, người trong quan tổng cộng cũng không vượt hơn mười mấy, trăm năm quang cảnh hẳn cũng biến hóa không lớn.” “Nhưng ở đây có nhiều phòng như vậy, căn nào mới là của Ngô Nhai?” “Phân công nhau tìm đi.” Thương Tứ nói, kéo theo Lục Tri Phi nhướn mắt nhìn Tinh quân: “Chúng ta bên này, ngươi bên kia.” Độc thân không có quyền phản đối, Tinh quân cũng lười nhìn hai người này thân mật trước mặt mình, xoay người rời đi. Ba người tách ra, đều tự đi tìm khắp đạo quan. Nơi này dựa vào núi xây nên, san sát nối liền, Thương Tứ và Lục Tri Phi chậm rãi leo thang lầu, rất nhanh Lục Tri Phi đã đứng trên tòa tháp nhìn xuống, cây quế cổ thụ kia cũng biến thành một mâm tròn lớn màu xanh biếc. Sau đó ánh mắt của Lục Tri Phi xẹt qua cái lư hương lớn cạnh gốc quế, đột nhiên cảm giác có chút kỳ quái, “Anh không phải nói Côn Lôn sơn khi đó dẫn đầu chính đạo thiên hạ sao? Thế nhưng nhang đèn nơi này lại không giống quá mức sung túc.” Tro trong lư hương chỉ có một lớp mỏng, cây quế lại sinh trưởng bên cạnh lư hương, theo lý thuyết lá cây cũng phải bám chút tro bụi mới đúng, thế nhưng mỗi chiếc lá trên cành đều là sạch sẽ, xanh biếc, một chút vết tích bị khói hun cũng không thấy. Thương Tứ đứng bên cạnh cậu, chắp tay sau lưng nhìn ra phía xa, nói: “Theo cách nói của nhân loại, Xuất Dương quan giống như một cao nhân lánh đời, cho dù là thời đại của Ngô Nhai cả cái đạo quan cũng chỉ có mình hắn nhập thế, ngoại giới hỗn loạn kỳ thực rất ít truyền tới nơi này. Vì vậy đám lỗ mũi trâu ở đây cũng là đáng ghét nhất, mỗi ngày chỉ biết lôi kéo cái gì thiên địa đại đạo, tham cứu đến tham cứu đi, cho dù tham cứu được thì lại thế nào? Còn không bằng lão tử uống một bầu rượu, nghe một khúc hát, buổi tối gác tay ngủ một giấc hôm sau thái dương tự mọc lên. Đây mới chính là đạo.” Thương bĩu bĩu môi, xem ra hắn đã từng có thể nghiệm gì đó không tốt lắm, sau khi phỉ nhổ xong hắn lại tiếp tục nói: “Côn Lôn là một toà tiên sơn, có thể lui tới ngọn núi này tất đều không phải người thường, vì vậy nhang đèn không thịnh mới là chuyện đương nhiên. Tiên nhân thần quái chẳng đốt hương, chỉ có nhân loại mới thắp hương, người trong đạo quan lưu lại nơi này đã lâu, đối với chuyện đèn nhang tự nhiên cũng không coi trọng. Lão đạo Xuất Dương quan tuy rằng đáng ghét, nhưng nói một lời đúng lương tâm, đây có thể là đạo quan duy nhất trên đời không có cái nhìn phiến diện với vạn vật, chân chính làm được chúng sinh bình đẳng. Vừa nghĩ như thế, chợt cảm thấy đám lão đạo kia còn khá đáng yêu.” Lục Tri Phi vừa nghĩ cũng cho rằng cái cảnh tượng kia khẳng định rất thú vị. Yêu vật tinh quái, sơn thần quỷ mỵ cùng một đám lão đạo đánh cờ uống trà, đám khỉ núi sẽ kéo xuống nhéo nhéo râu lão đạo, tiểu đạo sỹ cưỡi trên lưng yêu thú ngao du, chỉ ngẫm lại đã cảm thấy rất đặc sắc. Thương Tứ thấy được sự hứng thú trong mắt người bên cạnh, mỉm cười chỉ chỉ trên đỉnh lư hương, “Cửu vỹ hồ tọa hạ bên cạnh Tây Vương Mẫu từng nằm đó ngủ quên.” Lục Tri Phi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, những tràng cảnh kỳ quái những tưởng chỉ có trong phim ảnh kia đều là thật, đúng là vô cùng kỳ diệu. Thế giới của Thương Tứ chính là nhiệm màu như vậy, may mà cậu có thể bước vào được. Lại qua thêm chừng một khắc, hai người đi lên vài tầng lầu, cuối cùng cũng tìm được phòng của Ngô Nhai. Bày trí trong phòng rất đơn giản, nhưng từng món vật đều lộ ra một tia lịch sự tao nhã, trên tường có treo rất nhiều tranh chữ, Thương Tứ tỉ mỉ nhìn vài lần, còn rất tán thưởng gật đầu. Lục Tri Phi lại bị cái bàn bên giường hấp dẫn ánh mắt, trên bàn có một đóa hoa đào. Ánh dương quang len vào khe cửa, chiếu xuống cánh hoa, từng cánh mỏng mềm mại màu hồng nhạt cũng như đang tỏa sáng, đẹp say lòng người. Lục Tri Phi vừa định cầm lấy thì thần sắc Thương Tứ chợt ngưng trọng, “Đừng chạm vào!” Lục Tri Phi ngẩn ra, đầu ngón tay dừng lại ngay trên đóa hoa, quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?” “Đóa hoa đào này có điểm cổ quái.” Thương Tứ bước đến, khom lưng cẩn thận nhìn một chút, lại nói: “Em xem, đóa hoa này không có bóng.” Quả nhiên, Lục Tri Phi nhìn kỹ lại, ánh nắng chiếu thẳng tắp xuyên qua hoa đào, không có bất kỳ một vùng bóng tối nào. Nhưng đóa hoa trước mặt lại chân thật như vậy, một chút cũng không giống hư ảnh, cũng không thể nào là ảo giác của bọn họ. “Vậy đây là cái gì?” Lục Tri Phi nhanh chóng thu tay về. Thương Tứ nheo mắt tinh tế suy tư, “Không thể xác định, phải gọi Tinh quân đến cùng xem xét.” Lục Tri Phi lập tức bước ra ngoài gọi một tiếng, không được bao lâu Tinh quân đã chạy tới, cùng Thương Tứ đứng ở bên cạnh đóa hoa đào tỉ mỉ tìm tòi, bất quá trong chốc lát cũng nhìn không ra manh mối gì. “Chuyện duy nhất có thể xác định là, đóa hoa này cũng không có nguy hại gì tới chúng ta.” Tinh quân nói. “Nói lời vô ích.” Thương Tứ khoanh tay tức giận. Lục Tri Phi liếc nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Có thể quay về xem quá khứ không? Nơi này có nhiều sách như vậy, có thể sẽ sản sinh ra thế giới trong sách.” Thương Tứ lại lắc đầu, “Vị trí của Côn Lôn sơn xen giữa thực và ảo, ở nơi này thần thông của ta là không thể áp dụng.” “Vậy liền trực tiếp một chút.” Tinh quân không nói hai lời, vươn tay cầm đóa hoa lên. Lục Tri Phi có chút lo lắng, Thương Tứ lại hướng về cậu lắc đầu, biểu thị không có vấn đề gì. Hắn và Tinh quân đều đang ở đây, chỉ có một đóa hoa đào thì gây được sóng gió gì. Nhưng mà sắc mặt của Tinh quân lại đột nhiên thay đổi, trong đồng tử toát ra một tia khiếp sợ. Thương Tứ nhíu mày, “Chuyện gì xảy ra?” Tinh quân giương mắt, “Ta vừa thấy được Ngô Nhai.” Lục Tri Phi và Thương Tứ liếc nhau, ảo giác sao? Nhưng bọn họ lại không thấy gì cả. Lúc này Tinh quân lại thở hắt ra, “Ý của ta là, trong đóa hoa này tựa hồ có một phần hồn phách của Ngô Nhai.” “Hồn phách?” Thương Tứ lập tức vươn tay cảm nhận một chút, sợi khí tức kia như có như không, nhưng nếu Tinh quân đã nói như vậy trên cơ bản đã xác định tám chín phần. “Nnhưng Ngô Nhai không phải vẫn một mực luân hồi chuyển thế sao?” Lục Tri Phi hỏi. Tinh quân nhíu mày, nói: “Lần đầu tiên hắn luân hồi là do ta tự mình đưa tiễn, về phần những lần sau đều là thuận theo tự nhiên. Trên đóa hoa đào này tuy rằng có khí tức hồn phách của hắn, thế nhưng quá ít ỏi, vậy nên hồn phách Ngô Nhai hẳn là cũng coi như tương đối hoàn chỉnh.” Tinh quân vừa dứt lời Thương Tứ bỗng nhiên hỏi lại: “Nếu như, hoa đào không chỉ có một dóa thì sao?” Lục Tri Phi lập tức hiểu ý, “Anh đang nói, Ngô Nhai giữa những lần chuyển thế, tuy rằng đều bảo lưu trí nhớ của kiếp trước, thế nhưng dù sao cũng là chuyển thế, khó tránh gặp phải sơ suất, sẽ quên đi vài thứ?” “Không kém bao nhiêu.” Thương Tứ nhìn về phía Tinh quân, “Một lần hai còn hoàn hảo, nếu như một người chuyển thế tám trăm một nghìn lần thì vẫn còn là hắn sao?” Tinh quân trầm mặc, bởi vì vấn đề Thương Tứ nói quả thực tồn tại, cho dù hắn là người chưởng quản luân hồi cũng không dám khẳng định sau khi chuyển thế trăm lần, linh hồn kia vẫn còn nguyên vẹn như tưở ban đầu. Luân hồi cũng không phải việc truyền phát số liệu trong thế giới nhân loại, mỗi chữ mỗi số đều không sai biệt, giữa thiên địa có rất nhiều việc huyền diệu vô pháp giải thích chỉ cần sai biệt một chút đã cách xa nghìn dặm. Lại liên tưởng đến phản ứng của đạo sỹ lần trước khi gặp hắn, Tinh quân tin tưởng, có lẽ Ngô Nhai thật sự giữa một lần lại một lần luân hồi đã chậm rãi thất lạc vài thứ. Nói ví dụ như, một bộ phận trong linh hồn hắn, lại nói ví dụ như, tên của hắn. “Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?” Tinh quân rốt cuộc thừa nhận giả thuyết của Thương Tứ, chỉ là việc này cùng hắn có thiên ti vạn lũ quan hệ, người trong cuộc trái lại có chút mê man. Đương sơ hắn chỉ là muốn bảo hộ Nam Anh mà thôi, căn bản không nghĩ tới sẽ tạo thành cục diện hôm nay. “Tìm thôi.” Thương Tứ nhìn thoáng qua đóa hoa đào, “Chí ít phải tìm được toàn bộ những thứ Ngô Nhai đã làm thất lạc trở về.” Lúc này, Lục Tri Phi bỗng nhiên chen vào một câu, “Vấn đề tôi muốn hỏi chính là, loại thuốc có thể trị được cho Nam Anh thật sự tồn tại sao?” Nghe vậy Tinh quân liền trầm mặc, Thương Tứ thay hắn trả lời, “Chúng ta cũng không biết.” “Có ý gì?” “Chính là đang nói, chúng ta cũng không biết trên đời này có tồn tại loại linh dược chữa được cho Nam Anh hay không. Tinh quân và ta cũng từng đi tìm kiếm khắp nơi nhưng hoàn toàn vô ích, trừ phi có thể tìm được Tiên linh thủy.” Ngay sau đó Lục Tri Phi lại hỏi: “Thế Ngô Nhai trở về Côn Lôn sơn làm gì?” Thương Tứ và Tinh quân đều sửng sốt, hai người hai mặt nhìn nhau. Tinh quân nói thẳng, “Không biết. Năm đó ta chỉ ước hắn trực tiếp chết đi, cũng không ôm hy vọng gì với việc hắn có thể tìm được thuốc. Nếu như không phải Nam Anh còn nhớ hắn, ta căn bản cũng không định quay về tìm.” Thương Tứ đã có điểm hiểu được ý tứ của Lục Tri Phi. “Em đang nói, Ngô Nhai có khả năng thực sự tìm được thuốc?” “Tiên sơn Côn Lôn, nếu như trên đời này thật sự có Tiên linh thủy, đây không phải là nơi có hy vọng nhất sao?” Lục Tri Phi nói.