Yêu hoa Thường Phi ký túc ở đình viện trong nhà Hồ Ly, từ ngày hôm qua bắt đầu, liền bảo trì tư thế ngửa đầu nhìn cảnh tượng đặc thù không trung bên ngoài. Vốn là tư thái hoa đầu thân người, vì thấy rõ ràng cảnh tượng, đặc biệt đổi bộ dáng thành thân hoa đầu người. Nhân tiện nhắc tới, hắn bây giờ có thể duy trì bộ dáng thân hoa người đầu hai, ba ngày, thật đáng mừng.
Thời gian vừa đến, Ngôn Thâm tiến đến tưới hoa, phát hiện Thường Phi đổi tư thái, ngửa đầu thăm dò bên ngoài, hiếu kì hỏi: “Thế nào sao?” Đem bình tưới nước đổ đầy nước, tưới nước cho Thường Phi.
[ Ta từ đêm qua thấy bên ngoài không ngừng có bồ câu bay tới, ] Thường Phi giải thích: [ Nhưng vừa lại gần nơi này, liền đốt thành tro. Ta kỳ quái là, bình thường chim bị đốt không phải sẽ biến thành chim nướng sao? Như thế nào sẽ là hóa thành tro đâu? Chẳng lẽ nói, Hồ Ly đại nhân thiết kết giới lại càng cường đại rồi? ]
Ngôn Thâm nghe hắn nói như thế, ngửa đầu nhìn ra bên ngoài, kết giới vô hình, mắt thường khó có thể thấy rõ, đương nhiên phân không ra cường độ kết giới. Bất quá phụ cận nhà Hồ Ly từ đâu đến bồ câu nuôi, nơi này ngay cả tồn tại đều thực vi diệu, ít nhất không phải địa phương bản đồ hoặc PDA tìm được.
[ A, ngươi xem, bồ câu lại tới nữa. ] Thường Phi nói, giống như là muốn xác minh lời của mình, bên ngoài quả thực bay tới một đám bồ câu trắng. Nhằm phía nơi này, phảng phất thiêu thân lao đầu vào lửa. Khi đánh lên kết giới, kết giới tóe lửa, tiếp bồ câu trắng thành tro.
A —— đây không phải là Thức Thần bồ câu trắng của Chung Khuê sao?
Lộp bộp! Bình tưới nước trên tay Ngôn Thâm trượt xuống, nước bên trong văng ra.
Thường Phi oa oa kêu to: [ Úng chết! Úng chết mất! ]
“A a, ngượng ngùng, thực xin lỗi.” Ngôn Thâm nhanh chóng nhặt lên bình tưới nước, tiếp đó không quay đầu lại chạy về trong phòng. Lớn tiếng la lên một chủ nhân khác trong nhà: “Hồ Ly!” Thanh âm xuyên qua cả nhà.
Đại Thức Thần đi ra khỏi thiên thính, hướng hắn hành lễ, không nhanh không chậm nói: [ Lục chủ nhân, Hồ Ly chủ nhân không ở trong phòng. ]
Ngôn Thâm sửng sốt, thế này mới nghĩ đến, “A, đúng. Ta quên, ta vừa còn đưa y xuất môn.” Ngượng ngùng vẻ mặt đỏ bừng, lớn tuổi trí nhớ suy yếu —— bất quá hắn cũng mới vừa bước vào tuổi hai mươi a. Khả năng phải ăn nhiều dầu cá. Suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.
“Ta muốn đi ra ngoài một hồi.” Ngôn Thâm đề nghị.
[Nhưng bên ngoài âm khí quá nặng, Hồ Ly chủ nhân muốn ngài hôm nay đừng xuất môn. ] Đại Thức Thần nhắc nhở.
Quả nhiên, Ngôn Thâm hỏi: “Như vậy, ngươi có biện pháp đem Thức Thần bên ngoài đón vào sao?”
[Thức Thần của Hồ Ly chủ nhân có thể ở phủ đệ qua lại tự nhiên. ] Đại Thức Thần nói.
“Nếu như là Thức Thần người khác đâu? Thức Thần của Ông nội ta ở bên ngoài, ngươi có thể đón vào hay không?” Ngôn Thâm nói rõ ràng.
[ Này —— ] Đại Thức Thần chần chờ, [ Tại hạ thử xem. ]
Ngôn Thâm nhìn theo Đại Thức Thần đi ra bên ngoài, một lát, Đại Thức Thần trở về, cầm trong tay ba bốn lá bùa, hẳn chính là bồ câu trắng bên ngoài. Ngôn Thâm đối với Đại Thức Thần ôn nhu cười nói: “Đã làm phiền ngươi.” Đưa tay để Đại Thức Thần đem lá bùa đưa trước, Ngôn Thâm vẫn cúi đầu nhìn lá bùa, không chú ý tới bộ dáng Đại Thức Thần thẹn thùng đỏ mặt.
Trên bùa Thức Thần Chung Khuê phái tới lá, chỉ lưu lại ngắn gọn nói mấy câu: Phong ấn đã phá, mau trở về cứu mạng.
Phong ấn theo như lời trên đó, nên không phải là phong ấn Tiểu Khuê chứ? Ngôn Thâm nói nhỏ: “Cái này không tốt. Phải mau thông tri Hồ Ly mới được.”
Đại Thức Thần nghe, nghĩa bất dung từ, tự đề cử mình, [ Lục chủ nhân, tại hạ lập tức giúp ngài liên lạc Hồ Ly chủ nhân. ]
“Ân, đã làm phiền ngươi, nhớ rõ phải nhanh.” Ngôn Thâm chụp bả vai Đại Thức Thần, liền giao cho hắn.
[Vâng! Lục chủ nhân! ] Đại Thức Thần kích động lên tiếng trả lời, tốc tốc rời đi, mau mau thông báo Hồ Ly chủ nhân.
Ước chừng mười mấy phút đồng hồ, Hồ Ly cùng Đại Thức Thần hấp tấp trở về. Ngôn Thâm nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
“Hồ Ly!” Ngôn Thâm tới gần. Đang muốn giải thích tình huống.
Hồ Ly đánh gãy hắn, ngữ khí không vui, [ Ta đã nghe nói. ] Đến nhanh trước phòng khách, ngồi vào sô pha, [ Cho nên đâu? Ngươi muốn như thế nào? ] Cảm xúc không tốt, mở TV, vội vàng xao động chuyển đài.
Ngôn Thâm quay đầu, nhìn phía Đại Thức Thần, chỉ chỉ Hồ Ly, nhỏ giọng hỏi: “Y ăn thuốc nổ rồi?”
[Không phải như thế, Lục chủ nhân. Là kế hoạch của Hồ Ly chủ nhân bị đánh loạn, cho nên đang tức giận. ] Đại Thức Thần thấp giọng trả lời.
“Kế hoạch? Cái gì kế hoạch?” Ngôn Thâm tự nhiên truy vấn.
Lúc này trong phòng khách Hồ Ly hung tợn xoay người, tức giận trừng Đại Thức Thần, rống to: [ Ai cho phép nói chuyện với ngươi! ]
Đại Thức Thần sợ hãi hơi hơi khuất thân, Ngôn Thâm thấy thế, đối y nói: “Ngươi đi xuống trước đi.” Đại Thức Thần không dám mở miệng lên tiếng trả lời, vội vàng hành lễ nhanh chóng lui ra.
Ngôn Thâm đi vào Hồ Ly bên cạnh ngồi xuống, hỏi Hồ Ly: “Ngươi hôm nay có kế hoạch?”
[ Không, không nên hỏi ta chuyện này. ] Hồ Ly tức giận nói: [ Cho nên chuỵen đạo sĩ thúi, ngươi định làm như thế nào? ] Rõ ràng nói sang chuyện khác.
Ngôn Thâm cũng không truy vấn, thuận thế nói chuyện chính sự, “Ta nghĩ hẳn là muốn gặp mặt. Càng nhanh càng tốt.”
[ Bên ngoài âm khí quá nặng, ngươi hôm nay không cần xuất môn. Huống hồ đó là việc của đạo sĩ thúi, chúng ta không tất yếu giúp hắn bổ. ] Hồ Ly nổi giận đùng đùng, giọng điệu liên quan gì ta.
Lục Ngôn Thâm làm bộ không nghe được câu sau, còn nói: “Không bằng thỉnh hắn tới nơi này một chuyến, ngươi thấy như thế nào?”
[ Làm gì phiền toái như vậy, không cần để ý đến hắn là được rồi. ] Hồ Ly phản đối.
“Vậy, ta xem ta nên xuất môn một chuyến mới được. Không làm phiền ngươi.” Ngôn Thâm làm bộ đứng dậy, chuẩn bị xuất môn. Nhất định Hồ Ly sẽ giữ hắn lại.
Mà Hồ Ly quả thực bắt lấy tay hắn, không để hắn có động tác khác, căm giận bất bình, [ Chỉ bằng ngươi có thể giúp hắn cái gì? ]
Ngôn Thâm nghiêm túc tự hỏi một hồi lâu, “Ta nghĩ, nhiều giúp đỡ họa bùa trận cũng tốt.”
[ Chỉ bằng lạn phù phá trận của hắn? Còn muốn đối kháng yêu ma mấy trăm năm? Đừng chọc cười ta. ] Hồ Ly cười nhạt. (Đừng quên, lúc trước ngươi chính là bị lạn phù phá trận vây khốn.)
“Hồ Ly buông tay.” Ngôn Thâm yêu cầu.
[ Ta biết, ta mời hắn đến, ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ. ] Hồ Ly buông tay, đổi y đứng dậy, áp chế Ngôn Thâm buộc hắn ngồi xuống. Bắt nhóm Tiểu Thức Thần coi chừng hắn.
“Không cần như vậy đi.” Ngôn Thâm cười khẽ, “Ta cũng sẽ không vụng trộm chạy trốn.”
[Sợ ngươi không nghe lời. ] Hồ Ly nói, cầm mặt nạ giao cho hắn, [ Chờ ta dẫn người trở về, nhớ rõ mang vào. ]
“Không cần đi, Chung Khuê là ông nội của ta nha.” Ngôn Thâm lấy mặt nạ, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.
[Ta cũng không muốn mạo hiểm như vậy, trong nhà một gốc yêu hoa đủ ta xù lông, thêm nữa thì đừng trách ta đại khai sát giới. ] Hồ Ly nói lời này thần sắc xa xăm. Nhưng nhóm Tiểu Thức Thần một trái một phải sợ đến run lên.
“Ta mang là được, ngươi đừng hung như vậy, đều dọa Tiểu Thức Thần.” Ngôn Thâm đưa tay vỗ vỗ vai nhóm Tiểu Thức Thần.
[ Ta đây xuất môn. ]
“Trên đường cẩn thận.” Ngôn Thâm đứng dậy, muốn đưa y xuất môn. Bị cự tuyệt.
[ Không cần đứng lên, ngươi ngồi xuống. Ta đi. ] Nói xong lại hấp tấp rời đi.
Ngôn Thâm cùng nhóm Tiểu Thức Thần liếc nhau một cái, Ngôn Thâm đối bọn họ mỉm cười, bọn họ mỉm cười trả về. Lẳng lặng chờ đợi Hồ Ly trở về.
Đại Thức Thần đi ra, sợ Lục chủ nhân khát nước, phao một hồ trà Phổ Nhị, chuẩn bị chút trà bánh, bưng lên mặt bàn.
“Cám ơn, ngươi thật sự là tri kỷ.” Ngôn Thâm đối cái này cảm kích cười.
Đại Thức Thần ngại ngùng đáp lại, ngồi chồm hỗm trên sàn, mang lên trà bánh, cầm khay lại lần nữa lui ra.
Khi điểm tâm ăn được không ít, Hồ Ly cùng Chung Khuê đi vào. Nhóm Tiểu Thức Thần hoang mang rối loạn giúp Ngôn Thâm mang mặt nạ hồ ly, buộc xong dây thừng. Ngôn Thâm chờ nhóm Tiểu Thức Thần buông tay, mới đứng lên, nghênh đón bọn họ trở về.
“Đã về rồi.” Ngôn Thâm đối với Hồ Ly nói chuyện.
[ Ta đã trở về. ] Hồ Ly trả lời, dừng trong chốc lát, chỉ chỉ Chung Khuê phía sau, [ Ta đem tên phiền toái mang trở lại. ]
“Vất vả ngươi.”
“Uy, ai là tên phiền toái!” Chung Khuê nhịn không được phản bác. Thẳng đến Hồ Ly xoay qua, mới thấy Ngôn Thâm mang mặt nạ hồ ly, sửng sốt một hồi lâu. Chỉ vào mặt nạ hỏi: “Ngôn Thâm, ngươi làm gì mang mặt nạ? Có lễ mừng à?”
“Ân ——” Ngôn Thâm trầm ngâm, “Một lời khó nói hết.” Thở dài.
[ Tránh ra. ] Hồ Ly ngại Chung Khuê chặn đường tự đẩy hắn ra, ngồi vào chỗ trống bên người Ngôn Thâm. Chọn điểm tâm ăn. Vừa vào miệng, lập tức oán giận: [Thật khó ăn. ] Phun điểm tâm ra, [ Khẳng định không phải ngươi làm. ]
“Đừng phun ra.” Không kịp ngăn cản, Hồ Ly đã muốn phun hết điểm tâm, Ngôn Thâm trách cứ nhìn y một cái, thu hồi tầm mắt, đối Chung Khuê nói: “Ngươi trước tùy tiện ngồi. Ta đi chuẩn bị trà bánh.”
[ Kêu Thức Thần đi chuẩn bị là được rồi. ] Hồ Ly vẫy tay, khiến nhóm Tiểu Thức Thần đi chuẩn bị.
“Ta nhìn một cái, ta cũng không muốn thấy ngươi phun điểm tâm ra.” Ngôn Thâm vẫn rời phòng khách, đến phòng bếp hỗ trợ Tiểu Thức Thần chuẩn bị trà bánh. Tiểu Thức Thần một định làm bánh đậu đỏ; Tiểu Thức Thần hai phụ trách pha trà. Ngôn Thâm mở tủ lạnh cầm pudding ngày hôm qua làm tốt (giấu ở chỗ sâu tủ lạnh, miễn cho bị Hồ Ly ăn luôn), để lên trên bàn, tiếp hỗ trợ pha trà, trong tách bỏ thêm vào một, hai quả mơ, khiến trà càng có phong vị.
Cùng Tiểu Thức Thần một đường rời phòng bếp, trong phòng khách Chung Khuê chẳng biết tại sao lấy tư thế ngồi nghiêm chỉnh trước bàn trà, cúi đầu không dám nhìn thẳng Hồ Ly, khóe mắt thấy bọn họ tiến đến, vui sướng ngẩng đầu, cùng hắn nhìn nhau. Ánh mắt kia truyền đạt: Lục Ngôn Thâm mau tới cứu ta, Hồ Ly tức giận thật đáng sợ!
“Sao thế?” Ngôn Thâm đi vào bên người Hồ Ly, hỏi.
[ Đạo sĩ thúi một câu cũng không nói, ta nào biết làm sao? ] Hồ Ly nhướn mày đảo qua Chung Khuê, không cho là đúng.
Không phải không nói, là không dám nói, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chung Khuê người câm ăn hoàng liên, có khổ không thể nói.
“Ngươi đừng sợ, Hồ Ly chỉ là vừa vặn tâm tình không tốt.” Ngôn Thâm an ủi Chung Khuê, đem Pudding đưa cho Hồ Ly.
[ Ta nào có tâm tình không tốt, tâm tình ta thật sự tốt. ] Hồ Ly phản bác một câu, tiếp nhận pudding, rất nhanh cắn ăn.
Rất tốt, chỉ cần cho y ăn này nọ, liền có thể khiến y câm miệng. Lần nào cũng đúng, Ngôn Thâm thế này mới có thể hướng Chung Khuê hỏi chính sự.
“Ngươi nói, phá Tiểu Khuê phong ấn. Vậy có người thương vong sao?” Ngôn Thâm hỏi Chung Khuê.
“Không có —— ưm, ” Chung Khuê dừng lại, sửa lời nói: “Ta cũng không biết như vậy có tính bị thương tổn hay không. Tiểu Khuê hiện tại phụ thân một học sinh của ta. Trước đó ta đã cảm thấy cậu ta quái, nhưng ta không nhận ra là Tiểu Khuê. Mãi cho đến hôm trước, ta tìm không thấy bình phong ấn, mới phát hiện người kia bị Tiểu Khuê phụ thân. Nhưng mà mấy ngày nay người kia lại khôi phục ý thức. Tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng là lại mất đi ký ức.”
“Tiểu Khuê đâu? Còn ở trong cơ thể người kia sao?” Ngôn Thâm hỏi.
“Ta không rõ. Ta hiện tại căn bản không dám cùng người kia chạm mặt, vừa nghĩ đến trong cơ thể cậu ta có Tiểu Khuê, ta liền không biết nên làm thế nào mới tốt.” Chung Khuê bất đắc dĩ.
“Có khả năng Tiểu Khuê đã rời đi thân thể người kia, chạy tới phụ thân những người khác?” Ngôn Thâm lớn mật giả thiết.
[ Không có khả năng, yêu ma vừa thức tỉnh bản sự không lớn như vậy đổi đi đổi lại. Trừ phi y lại ăn người, khôi phục năng lực tự thân. ] Hồ Ly ăn xong pudding, Ngôn Thâm lại đưa lên một ly pudding.
May mắn hắn có dự kiến trước, một hơi chuẩn bị năm ly Pudding.
Lại ăn người a —— Chung Khuê hai tay nắm chặt, tâm tình không ngừng trầm xuống.
“Ngươi đừng quá khổ sở. Hồ Ly chỉ nói là nếu mà thôi. Nói không chừng, Tiểu Khuê chỉ là muốn chuyển hoán cảm xúc, trước ngủ say trong thân thể Lâm Gia Duy.” Ngôn Thâm nhìn hắn khổ sở như vậy, nói lời an ủi.
“Ngươi nói đúng, y có thể biết được ta phát hiện phong ấn đã phá, cho nên trước trốn đi. Bởi vì chúng ta tâm linh tương thông, cho nên y khẳng định biết ta đang suy nghĩ gì.” Chung Khuê càng nghĩ càng sợ hãi. Cảm xúc có chút cuồng loạn, “Y nhất định là muốn dụ dỗ ta tiếp cận Lâm Gia Duy, sau đó bức bách ta lưu ở bên cạnh y! Nhất định là như vậy! Y người này! Chính là không chịu buông tha ta!” Hồi ức trước đây nảy lên, nắm tóc rống to kêu to.
“Ngươi bình tĩnh một chút.” Ngôn Thâm bắt lấy tay hắn kích động quá phận, không để hắn khi kích động tự tổn thương bản thân.
[Ta ngược lại thấy ngươi suy nghĩ nhiều quá. ] Hồ Ly mở miệng: [ Nói không chừng y chỉ là phụ thân quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước một hồi, sau đó chuẩn bị đại khai sát giới. ] Cười ngượng ngùng, [Ta nói ngươi a, đừng nghĩ mình quá trọng yếu. Nếu ta là vị Tiểu Khuê kia, thứ nhất ăn chính là ngươi. Tốt xấu ngươi cũng là dược nhân sống hơn trăm năm. À, điều kiện tiên quyết là, nếu ngươi còn là nhân loại mà nói. ]
Ngôn Thâm quay đầu, mắt lạnh nhìn y, mệnh lệnh: “Ăn pudding của ngươi.”
“Ta là nói thật!” Chung Khuê kích động phản bác: “Ta biết y muốn ta, bởi vì chúng ta tâm linh tương thông. Nhất cho tới bây giờ y còn là muốn ta.” Ô ——tim đập nhanh cảm xúc này là có ý gì?
[Ngươi không phải là đang mừng thầm đi? ] Hồ Ly chịu không nổi trừng liếc hắn một cái, [Thật ghê tởm. ]
“Như ta là mừng thầm sao?” Chung Khuê thực nghi hoặc, “Ta vì cái gì muốn mừng thầm?”
Hồ Ly trừng mắt nhìn hắn, bộ dáng không dám tin, nhịn không được hô to: [ Mệt ngươi cùng tên kia ở chung hơn trăm năm, chẳng lẽ ngươi một chút cảm giác cũng không có? ]
“Cái gì cảm giác?” Chung Khuê giống như là hài tử ngây thơ vô tri bình thường, khiêm tốn thỉnh giáo. Như thế nào sẽ có đạo lý hồ yêu biết, hắn lại ngay cả một chút cũng không.
[Ngươi đây còn muốn hỏi ta? ] Hồ Ly hoàn toàn không có mỹ đức công bố đáp án, [ Trong lòng y có ngươi, trong lòng ngươi có y, này còn cần nói rõ sao? Ngươi không phải dạy quốc văn sao? Những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ngươi không rõ ràng? ] Cư nhiên có loại thầy quốc văn này, hiện tại giáo dục cũng đủ thất bại.
“Ta, ta cùng Tiểu Khuê, phong hoa tuyết nguyệt!?” Chung Khuê trợn to mắt, nói chuyện lắp bắp, hắn thần sắc khủng bố, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm. Phảng phất chưa gượng dậy nổi, suy sút uể oải, “Đừng đùa.”
“Vị đồng học bị phụ thân kia, tên là Lâm Gia Duy có phải hay không?” Ngôn Thâm hỏi, vừa mới mơ hồ như nghe được tên này. Bởi vì Chung Khuê kích động kêu to, hắn nghe được không quá rõ ràng.
“Đúng vậy, kêu là Lâm Gia Duy không sai.” Chung Khuê đáp lại, giữ vững tinh thần.
“Tiểu Khuê ở trong cơ thể cậu ta?” Ngôn Thâm truy vấn.
“Đúng vậy, hẳn là còn chưa rời đi. Ít nhất ta còn không cảm giác được y ăn người.” Chung Khuê mím môi. Tiểu Khuê ăn người, thân thể của y cũng có thể cảm nhận được cổ hưng phấn kia, tựa như hắn cũng thích ăn người. Nhưng mà, đến nay còn chưa có cảm thụ này.
“Tiểu Khuê như thế nào không ăn mòn cậu ta, còn để cậu ta sống?” Ngôn Thâm rất là ngoài ý muốn.
“Ta cũng không hiểu y.” Chung Khuê nhíu mày, nhớ tới Tiểu Khuê lấy thân Lâm Gia Duy theo đuổi cuộc sống của mình. Rốt cuộc tính cái gì? Đoán không ra ý tưởng của Tiểu Khuê.
“Các ngươi không phải tâm linh tương thông sao? Ngươi không biết ý nghĩ của y?” Ngôn Thâm hiếu kì hỏi.
“Nếu thật muốn thăm dò đến tột cùng, cũng không phải là không thể được.” Chung Khuê im lặng hồi lâu, nắm chặt ngực. Không được, hắn vẫn bài xích thật sự xâm nhập thăm dò thế giới nội tâm của Tiểu Khuê, hắn nói: “Ta làm không được, ta không dám nhìn thế giới nội tâm của y.”
Ngôn Thâm thấy Chung Khuê qua đi, hắn biết Chung Khuê sợ hãi. Không bức bách hắn, đề nghị nói: “Chúng ta trực tiếp đi tìm Lâm Gia Duy, nói không chừng có thể tìm ra manh mối gì.” Chuẩn bị động thân.
“Ta còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt y.” Y trong miệng Chung Khuê, không biết là chỉ Lâm Gia Duy, hay là Tiểu Khuê đang ngủ say.
“Ngươi sớm muộn gì cũng phải đối mặt.” Ngôn Thâm thúc giục.
[ Ta đã nói bên ngoài âm khí nặng, ngươi còn muốn xuất môn. Ngươi như thế nào ngoan cố như vậy a. ] Hồ Ly ngăn cản.
“Ta cũng chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt!” Chung Khuê hát đệm, ngăn cản Lục Ngôn Thâm hành động. Ngôn Thâm nghiêng đầu nhìn hắn, trầm mặc không nói lời nào, nhìn đến Chung Khuê sợ hãi, đổ mồ hôi lạnh.
Kỳ quái, Ngôn Thâm cũng không làm cái gì, chỉ nhìn chằm chằm cũng có thể làm người ta sợ hãi, nhất định là mang mặt nạ hồ ly có vẻ lạnh lùng. Lắp bắp mở miệng: “Lại cho ta một, hai ngày suy nghĩ một chút.” Không tự giác dời tầm mắt, không dám cùng cháu của mình đối diện.
“Ngươi cũng trốn tránh y vài thập niên, không cần nhiều hơn hai, ba ngày. Không cần suy xét, hiện tại liền đi đi.” Ngôn Thâm cường thế quyết định, quay đầu hướng Hồ Ly mời: “Muốn cùng đi hay không?”
[Không thì đâu? Ta không đi theo ngươi, còn có ai có thể cùng ngươi? ] Hồ Ly căm giận bất bình.
“Có a, Thức Thần có thể theo giúp ta đi.” Ngôn Thâm trả lời.
Đại Thức Thần yên lặng từ trong phòng ló thân ra, nhóm Tiểu Thức Thần ngửa đầu nhìn Ngôn Thâm, nhất trí chờ mong chú ý.
[ Ta nói qua bao nhiêu lần, muốn ngươi đừng cùng bọn họ quá mức thân cận! ] Hồ Ly bực bội nói, mắt lạnh nhìn phía chúng Thức Thần, nhóm Tiểu Thức Thần nhất nhất cúi đầu, Đại Thức Thần lui về phòng trong.
“Cho nên ngươi có đi hay không?” Ngôn Thâm cười hỏi. Tuy rằng đối nhóm Thức Thần có chút băn khoăn, bất quá bộ dáng Hồ Ly ghen, thật đúng là khả ái.
[ Đương nhiên. ] Hồ Ly trừng liếc hắn một cái, đáp ứng Lục Ngôn Thâm so với mình còn giảo hoạt hơn.
“Ý nguyện của ta đâu?” Chung Khuê chỉ chỉ mình, hoàn toàn bị bỏ qua.
[Bớt dong dài! ] Hồ Ly đưa tay bắt lấy, dễ dàng nhắc Chung Khuê lên, cùng Ngôn Thâm xuất môn.
“Không phải nói bên ngoài âm khí nặng, đừng cho Lục Ngôn Thâm xuất môn sao? Nè nè nè!” Chung Khuê ra sức giãy dụa.
Chỉ thấy Ngôn Thâm đối hắn mỉm cười, “Yên tâm đi, đánh tan, mở kết giới, còn có thể tạm thời chắn.”
Cứ như vậy Chung Khuê, Ngôn Thâm, Hồ Ly, hai người một yêu, xuất hiện trong đại học Chung Khuê dạy. Ngôn Thâm mang mặt nạ Hồ Ly, Hồ Ly giúp hắn chống cây dù, ngoại nhân không thấy bọn họ, chỉ có Chung Khuê một người đứng ở cửa đại học.
Trải qua sinh viên và thầy cô tiếp đón Chung Khuê: “Gặp lại thầy”, “Thầy Chung vừa tới a. Không có tiết ta đi trước, gặp lại”.
“Gặp lại gặp lại, các vị gặp lại.” Chung Khuê miễn cưỡng mỉm cười ứng phó, phất tay tạm biệt người.
“Thầy Chung còn rất có nhân khí đâu.” Ngôn Thâm cười khẽ. Nhớ ngày đó hắn học đại học, Chung Khuê cũng là người nổi tiếng, hỏi: “Ngươi bây giờ còn là thầy cố vấn clb ảo thuật?”
“Đúng vậy a, ” Chung Khuê nói thực ra: “Như vậy có tiền lương nhiều. Gần đây kinh tế đình trệ, điện nước xăng gas lên một lượt, ta còn nghĩ ——” nhiều hơn nữa kiếm bao nhiêu có thể giảm bớt gánh nặng.
“Ta không muốn hỏi vấn đề vào sâu như vậy.” Ngôn Thâm ngăn cản Chung Khuê bạo phát.
[Trực tiếp bảo hắn câm miệng. ] Hồ Ly bạch nhãn một phát, thúc giục, [Đạo sĩ thúi, còn không mau dẫn đường! ]
Bị đối đãi thô bạo, Chung Khuê nhận mệnh nói: “Trước tới phòng làm việc của ta đi.” Miệng nhỏ giọng oán giận, bản tôn bộ dạng tuấn mỹ, nói chuyện lại thô lỗ như vậy, tàn phá vưu vật a.
[Ta cũng nghe được. ] Hồ Ly trừng phạt nho nhỏ, thả ra hỏa hồ thiêu ngườ.
Lửa cháy đến nơi, Chung Khuê đau đến chụp tắt hỏa hồ, một khúc lông mày bị cháy mất.
[Cái này ngươi chính là Vô Mi đạo nhân. ] Hồ Ly cười nhạo.
“Hồ Ly, đừng quá quắt.” Ngôn Thâm cười nói, cũng chỉ là nhắc nhở.
“Ngôn Thâm, ta lúc trước đã muốn nói, ta dầu gì cũng là gia gia của ngươi, vì cái gì ngươi luôn mặc kệ hồ yêu khi dễ ta?” Chung Khuê phi thường bất bình. Lục Ngôn Thâm đối những người khác có bao nhiêu ôn nhu, ngay cả đối Thức Thần cũng so đối hắn gia gia này thân thiết hơn.
“Ân ——” Ngôn Thâm nghiêm túc tự hỏi, mới trả lời hắn: “Có thể là do ta không thích ngươi đi.”
[ Oa, Lục Ngôn Thâm, đây là ta lần đầu tiên nghe được ngươi trực tiếp chán ghét một người như vậy. ] Hồ Ly huýt sáo cười.
“Có thể mạo muội hỏi một chút, ngươi vì cái gì chán ghét ta?” Bị tôn tử nói như thế, Chung Khuê phi thường khổ sở.
“Ta nghĩ có một số việc vẫn là không biết tốt hơn.” Ngôn Thâm lảng tránh, không muốn ngay mặt trả lời. Hắn nghĩ, hẳn là Chung Khuê đối bất cứ chuyện gì đều không nghiêm túc, khiến hắn phi thường không vừa mắt, nên không có lòng dạ thích hắn.
Chung Khuê bị đả kích lớn, chưa gượng dậy nổi, tinh thần uể oải, mang theo một người một yêu đi vào phòng làm việc của mình. Cầm chút trà cụ, hỏi: “Muốn uống trà không?” Hữu khí vô lực hỏi.
“Đã làm phiền ngươi.” Ý tứ muốn uống. Ngôn Thâm ở sau lưng khách khí mỉm cười, tuyệt không khách khí.
“Các ngươi tùy tiện ngồi.” Chung Khuê tùy tay bố trí. Nhận mệnh pha trà, bộ dáng phi thường ủy khuất.
Ngôn Thâm cùng Hồ Ly tùy ý ngồi xuống, trong phòng làm việc chỉ có hai cái ghế cho khách nhân ngồi. Vừa ngồi vào, Ngôn Thâm lập tức tiến vào chủ đề, “Như thế nào, có tìm được Tiểu Khuê không?” Hỏi Hồ Ly.
[Người là không tìm được, ngược lại là tìm được vài con quạ đen. ] Hồ Ly nheo mắt, xuyên qua vách tường, không biết nhìn phương nào.
Chung Khuê nghe nói, không khỏi run lên, nước nóng rơi ra, ngón tay bị phỏng, kêu nhẹ một tiếng: “Ô.”
Ngôn Thâm chỉ liếc mắt một cái tỏ vẻ quan tâm, thu hồi tầm mắt, tiếp tục truy vấn: “Có thể tìm được người quạ đen trông coi sao?”
[Một là hắn, một là học sinh. ] Hồ Ly chỉ chỉ Chung Khuê, nheo mắt xem cẩn thận, [ A, không cần tìm nữa, y đang hướng bên này. ]
“Cái gì! Oa!” Kêu thảm một tiếng, đem nước nóng toàn bộ đổ lên tay mình. Chung Khuê phủi mạnh, bỏ nước nóng ra.
Hồ Ly đưa tay ngăn nước nóng bay về phía bọn họ, tức giận mắng: [ Đạo sĩ thúi, ngươi làm cái quỷ gì a! ]
“Thực xin lỗi, ta, ta bị dọa. Không được, ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!” Chung Khuê không rảnh trông nom vết phỏng trên tay, buông trà cụ, hoang mang rối loạn đến trước cửa khóa lại.
“Vì cái gì muốn khóa lại? Đã đến mức này, ngươi còn muốn trốn tránh?” Ngôn Thâm không dám tin. Người này rốt cuộc muốn nhát gan tới trình độ nào.
“Nếu các ngươi đáp ứng giúp ta lại phong ấn y một lần, ta đây liền nguyện ý đối mặt y. Ta có thể theo các ngươi cùng nhau đối kháng y!” Chung Khuê nói như thế.
Lúc này, ván cửa truyền đến tiếng đập cửa. Gõ đến Chung Khuê run như cầy sấy.
“Thầy! Em là Lâm Gia Duy, có thể quấy rầy vài phút không?” Thanh âm Lâm Gia Duy ở ngoài cửa truyền vào.
Chung Khuê không dám lên tiếng, muốn làm bộ trong phòng làm việc không có người.
Lại nghe Lâm Gia Duy nói chuyện: “Ta hỏi qua các thầy cô khác, bọn họ nói thấy thầy vào văn phòng, ta biết thầy ở bên trong, có thể mượn vài phút nói chuyện không?” Tuyên bố không cho hắn cơ hội giả ngu.
[ Lục Ngôn Thâm, người này thông minh bằng một nửa ngươi. ] Hồ Ly khen ngợi.
“Cám ơn khích lệ.” Ngôn Thâm khiêm tốn nhận.
“Trước chờ một chút, ta đang bận rộn.” Chung Khuê bất đắc dĩ, âm thầm làm vài cái hít sâu, mới dám giúp cậu mở cửa.
Răng rắc, cửa vừa mở ra, chính là Lâm Gia Duy, hướng về phía mình cười sáng lạn. Tiểu Khuê là tuyệt đối sẽ không cười như vậy với mình, Chung Khuê âm thầm thả lỏng. Lâm Gia Duy động tác dừng lại, nháy mắt đình chỉ.
[À, ] Hồ Ly trong giọng nói giương cao, tựa tiếu phi tiếu nói: [Có ý tứ. ]
Chung Khuê nhìn hoảng hốt, sợ hãi lên tiếng hỏi: “Lâm Gia Duy, cậu làm sao vậy? Cậu không nên làm tôi sợ a!”
“Ngươi liền như vậy sợ ta sao?” Lâm Gia Duy ngẩng đầu, ngữ khí thay đổi, ngay cả thần sắc cũng đổi người. Tiểu Khuê tỉnh lại, y không cần dùng tái làm bộ, lấy nh tình chân thật tí đối mặt Chung Khuê.
“Tiểu, Tiểu, Tiểu Khuê.” Chung Khuê hốt hoảng, thiếu chút nữa té ngã.
“Tiểu Chung, ngươi liền như vậy sợ ta?” Tiểu Khuê lấy mặt Lâm Gia Duy, đối với hắn ai oán nói: “Ngươi tình nguyện khiến những người khác đối phó ta, cũng không chịu cùng ta mặt đối mặt? Tiểu Chung, ngươi chính là như vậy đối đãi với ta?”
“Ngươi, ngươi đừng nói chuyện như vậy.” Phảng phất phải hắn có tội, Chung Khuê liên tiếp lui về phía sau, để đến bàn công tác, này mới dừng lại đến, “Ta ——” khóe mắt nhìn đến Hồ Ly cùng Ngôn Thâm, lấy ánh mắt hướng bọn họ cầu cứu.
Tiểu Khuê thân thể ngăn trở tầm mắt của hắn, trách cứ hắn: “Tiểu Chung! Ta đứng ở trước mặt ngươi, vì cái gì ngươi còn muốn nhìn người khác?”
“Ngươi không nên ép ta.” Chung Khuê lui không thể lui, “Nếu ngươi tự do, vì cái gì còn muốn tới tìm ta? Ngươi có thể dùng thân phận Lâm Gia Duy sinh hoạt, không cần tới quấy rầy ta nữa!”
Tiểu Khuê cười lạnh.
“Ngươi cười cái gì? Ta là nghiêm túc.” Chung Khuê bị y cười đến trong lòng nhảy dựng nhảy dựng, bất an.
“Ta biết ngươi là nghiêm túc. Cho nên mới càng cảm thấy đáng cười.” Tiểu Khuê giọng điệu hoang đường, còn nói: “Ngươi hẳn là muốn biết, ta đối với ngươi là ôm chặt ý tưởng như thế nào. Ngươi hẳn là muốn biết, những năm gần đây, ta trôi qua sinh hoạt như thế nào.” Ngữ khí bình thản lại có vẻ ủy khuất.
Chung Khuê sắc mặt tái nhợt, đối mặt Tiểu Khuê đột nhiên đầu choáng mắt hoa. Hắn nháy mắt mấy cái, lắc đầu, ý đồ bỏ ra cảm giác choáng váng.
“Chúng ta là tâm linh tương thông, không phải sao?” Tiểu Khuê hướng dẫn, “Tiểu Chung, ngươi hẳn là muốn biết ý nghĩ của ta.”
“Ta ta, ta không muốn biết.” Chung Khuê cự tuyệt. Rõ ràng Tiểu Khuê cách mình một bước xa, nhưng vẫn cảm giác nguy hiểm. Biết rất rõ ràng Tiểu Khuê sẽ không thương tổn tới mình, nhưng vẫn là cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi hẳn là muốn biết.” Tiểu Khuê nhiều lần cường điệu, cố ý thế nào cũng phải khiến Chung Khuê biết ý nghĩ của mình.
Không khí buộc chặt, Ngôn Thâm thấy thế, nghĩ rằng có lẽ nên ngăn cản hai người bọn họ. Lại bị Hồ Ly một bên một tay áp chế, nghe y nói: [ Đừng lo lắng, Tiểu Khuê sẽ không tổn thương hắn. ] Huống hồ Tiểu Khuê lực lượng hiện tại cũng không cách nào có thể gây tổn thương cho bất luận kẻ nào.
“Tiểu Chung, ngươi hẳn là muốn biết.” Như là ma quỷ nguyền rủa, Tiểu Khuê vừa hết câu, Chung Khuê một trận đau đầu, đau đến hắn quì một gối, ôm đầu kêu thảm thiết.
Từng màn hiện lên trong óc hắn, nếu như theo lời Tiểu Khuê, là hắn nên biết, lại là sự thật thủy chung không dám đối mặt.
Hắn không muốn biết, thế giới thuộc về Tiểu Khuê.
Truyện khác cùng thể loại
162 chương
37 chương
12 chương
92 chương
59 chương
80 chương