Yêu phải tổng tài tàn phế
Chương 90
Chương 90: Yếu đuối hay kiên cường, đâu mới là bộ mặt thật?
“Cậu đừng nói như vậy, vợ của cậu
nghe thấy sẽ buồn lắm đấy.” Lữ Hoàng
Trung không nỡ nhẫn tâm như thế, dù thế
nào cũng là người kết hôn với Hoắc Mi
Dương, ngay cả một chút tôn trọng che
cũng không có được.
“Cậu có vẻ hứng thú với vợ tôi quá
nhỉ?”
Lữ Hoàng Trung nồi tiếng không bao
giờ đề tâm đến chuyện gì thế mà lúc này lại
rất đề ý chuyện của Diệp Tĩnh Gia, chuyện
này kết hợp với biểu hiện của Diệp Tĩnh Gia
gặp Lữ Hoàng Trung làm anh không
khỏi hoài nghi.
Rốt cuộc hai người có cùng suy nghĩ
hay còn có lý do nào khác, thế mà có thể
thoải mái cạnh nhau như thế?
“Anh gọi tôi có chuyện gì sao?” Diệp
Tĩnh Gia không muốn vì mình mà Lữ Hoàng
Trung phải khó xử.
Trực tiếp đầy cửa vào, hỏi.
Hoắc Minh Vũ còn đứng ở cửa cũng
giật mình, không biết Diệp Tĩnh Gia vừa
nghe được chuyện gì, bộ dạng bất khuất
cùng đi vào.
“Hả? Đúng lúc nói đến cô.” Hoắc Minh
Dương tự tin tràn đầy nói với Diệp Tĩnh Gia,
dứt khoát làm rõ với cô là được: “Nói cái
gì? Tôi không tò mò chút nào đâu.”
Một câu nói thôi cũng đả kích Hoắc –
Dương, ngay cả ánh mắt cũng trở nên tàn nhẫn: “Cô thái độ với tôi đấy à?”
Trong lòng Diệp Tĩnh Gia rất tủi thân, ý
của Hoắc Minh Dương chính là không tin
cô đúng không?
Dựa vào cái gì?
Dù là tình cảm hay lý trí, cô cũng
không hề thấy có lỗi với Hoắc Minh Dương:
“Tôi không có thái độ gì cả, thái độ của tôi
lúc nào cũng vậy mà.” Chưa từng có ai nói
ra được cô sai chỗ nào cả.
“Cô còn dám cãi lại tôi sao?”
cách này của Hoắc Minh Dương, cho.
ai cũng không dám trêu chọc, cố tình
không biết Diệp Tĩnh Gia mắc phải tật xấu
gì, sống chết vẫn kháng cự lại Hoắc Minh
Dương, dù trong lòng có sợ hãi vẫn kiên
cường đối mặt, không chịu nhượng bộ.”
“Thôi thôi, chuyện của vợ chồng hai
người không cần thề hiện trước mặt người
ngoài như tôi đâu.” Anh nhắc nhở Hoắc
Minh Dương, từ trước đến nay anh ta chưa
từng thấy vẻ mặt này của Hoắc Minh
Dương.
Tranh chấp với một người con gái, đổi
thành người khác cũng không tín được:
“Có việc gì mà không tin được?”
Diệp Tĩnh Gia biết rõ có nhiều chuyện
phải phân định rõ đúng sai với Hoắc Minh
Dương, cứ như vậy thì hai người đều sẽ
mệt mỏi, thế mà hết lần này đến lần khác.
Hoắc Minh Dương đều là người cố chấp, ai.
cũng không nhượng bộ chỉ ma In)
chuyện đi vào bế tắc, vậy nên cô bỏ EUỘ
trước: “Tôi về phòng trước đây.” Ũ
Rầm một tiếng, tiếp đó là âm thanh
giấy tờ rơi xuống đất, Diệp Tĩnh Gia quay lại
thì thấy bộ dáng Hoắc Minh Dương vô
cùng đáng sợ, không biết anh rốt cuộc.
muốn làm gì, gạt đồ tất cả đồ đạc trên bàn
“Rốt cuộc cô muốn gì?”
Diệp Tĩnh Gia không nghĩ đến Hoắc Minh Dương sẽ đối xử với cô như thế, ngoài trừ chuyện này còn có rất nhiều chuyện khác không nghĩ tới: “Giấy tờ của anh…” cô biết trên bàn có rất nhiều văn bản quan trọng, bình thường Hoắc Minh Dương vẫn luôn dùng tới, bây giờ lại quăng hết xuống đất, không biết anh vì sao bất ngờ nồi giận, rõ ràng cô còn chưa làm gì.
Nhớ đến vừa này ở ngoài, Hoắc Minh Vũ nói như vậy chắc chắn là cậu ta đã thấy được điều gì, rốt cuộc mọi người đã hiện ra chuyện gì chứ.
Đọc full tại truyen.one nhé Riêng cô thì một chút cảm kích cũng không có.
“Cô quan tâm giấy tờ của tôi làm gì?”Hoắc Minh Dương tức giận nhìn Diệp Tĩnh Gia, anh biết làm thế nào mới khiến Diệp Tĩnh Gia ngoan ngoãn hơn một chút: “Vết thuơng sau lưng cô tốt hơn rồi đúng không?” Lời nói của Hoắc Minh Dương thoáng chốc biến thành uy hiếp, bị Hoắc Minh Dương nhắc tới, miệng vết thương sau lưng bỗng nhiên hơi nhói lên.
“Anh, rốt cuộc anh còn muốn thế nào?” Diệp Tĩnh Gia quả thực rất tủi thân,cô chưa làm gì cà, vì sao lại đối xử với cô như thế? “Dựa vào đâu mà lúc nào cũng bắt nạt tôi? Tôi còn chưa từng làm gì?”
Sự phản bác của cô khiến Hoắc Minh
Dương cảm giác được sự bất mãn củ:
với mình: “Nếu cô biết được tôi ức hi
vì sao vẫn muốn ở lại nhà họ Hoắc.”
Trong lòng anh, Diệp Tĩnh Gia chính là
có ý đồ riêng, Lữ Hoàng Trung lúc này
đứng một bên nhìn một con người khác
của Hoắc Minh Dương.
Dựa vào năng lực của Hoắc Minh
Dương, anh muốn thế nào thì sẽ thành thế
Diệp Tĩnh Gia lại đôi co với anh, thế nhưng Hoắc Minh Dương cãi nhau với Diệp.
Tĩnh Gia lại có bộ dáng rất hưởng thụ, điều
này khiến cho Hoắc Minh Dương không
hiều nổi.
Căn phòng có vài người lại không có
âm thanh nào, Lữ Hoàng Trung lại đứng đó
không cử động, cặp kính dày hạ xuống
không biết đang che dấu suy nghĩ gì.
Hoắc Minh Dương ngồi xuống không
nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Diệp Tĩnh
Gia, cho dù ánh sáng ở đây lờ mờ, cô
theo thói quen có thể cảm nhận đượ:
mắt của anh.
Cứ nhìn chằm chằm vào cô, giống như
cô là một con mồi vậy: “Tôi… Diệp Tĩnh
Gia có chút do dự.
Bỗng nhiên thấy tủi thân, nước mắt cứ
thế rơi xuống, cô muốn kiểm chế chính
mình không khóc nữa, thế nhưng lại không
được mà cứ rơi nước mắt.
Một giọt lại một giọt, nước mắt không.
nghe lời vẫn cứ rơi, giây phút này trong
lòng Diệp Tĩnh Gia hoàn toàn là oan ức.
“Tôi biết rồi, xin lỗi.” Diệp Tĩnh Gia
chịu thua rồi, thời điểm Hoắc Minh Dương
cãi nhau với cô, từ trước đến nay cô chưa
từng nói điều gì không đúng. Hôm nay
không hiều sao lại muốn cứng rắn với anh,
đại khái là lời của Hoắc Minh Dương khiến
cô không thoải mái.
“Đừng ở đây nói xin lỗi với tôi, trù
cô thật sự làm chuyện đáng xin lỗi
Hoắc Minh Dương nhìn nước mắt của
Tĩnh Gia lập tức không còn tâm trạng gì, cô
gái này luôn có cách khiến cho anh phát \
cáu: “Cô ngoan một chút là được, không
phải lúc nào cũng làm ra dáng vẻ tôi oan ức
quá như thế.”
Nói thật chính anh cũng không biết
Tĩnh Gia rốt cuộc đã làm gì khiến. mình không vui, nhưng tóm lại anh cảm.
thấy không vui, chẳng có nguyên nhân nào.
cả.
Khiến cho anh mất hứng, chính là lỗi
của Diệp Tĩnh Gia, cứ vô lý như vậy đó:
“Ừm, tôi biết rồi.” Diệp Tĩnh Gia gật đầu,
lau nước mắt.
Khoảng thời gian ở nhà họ Hoắc chịu
thiệt thòi quả thực khóc đến không kiểm
chế được, khóc ra rồi trong lòng cũng dễ
chịu hơn nhiều.
Sự yếu đuối của Diệp Tĩnh Gia, ở tfôn!
mắt của Lữ Hoàng Trung có đôi khi cũng
thấy cô thật cứng rắn, có đôi khi lại thấy
mặt yếu ớt này, rốt cuộc đâu mới là Diệp
Tĩnh Gia chân chính. Ỉ
“Tôi đi trước, vợ chồng son các người cứ ở trước mặt tôi điên cuồng chơi trò tình
kiểu này, tôi không đỡ được.” Lữ Hoàng tung cố tình pha trò, muốn đi về trước,. điều này khiến Diệp Tĩnh Gia rất xấu hồ,
không biết sao Lữ Hoàng Trung bỗng nhiên
lại nói như vậy.
Người vừa rồi còn khóc lóc đột nhiên
không biết biến đi đâu mất, dường như có
rất nhiều chuyện cần nói: “Tôi có chuyện
vẫn chưa nói với anh.” Diệp Tĩnh Gia có rất
nhiều điều không hài lòng với Hoắc Minh
Dương, bây giờ đúng lúc trút giận, nhìn Lữ
Hoàng Trung ra khỏi cửa, cô dùng hết can
đảm nói với Hoắc Minh Dương.
Vừa rồi Diệp Tĩnh Gia khóc nh
tâm trạng của Hoắc Minh Dương đã tổ
phân nửa, kết quả hiện tại Diệp Tĩnh Gia lại
làm vẻ mình rất oan ức, muốn nói lý với `
Hoắc Minh Dương.
“Chắn hẳn cô bất mãn với tôi lắm
nhỉ?“ Hoắc Minh Dương không giận hỏi
ngược lại, dường như có ý muốn lên lớp với
Tĩnh Gia.
“Không phải, là anh bất mãn với tôi
lắm đúng không?” Lúc nói ra lời này, Diệp.
Tĩnh Gia có chút run rầy, giống như Hoắc |
Minh Dương chỉ cần tỏ thái độ cứng rắn
thêm một chút, cô cũng sẽ sợ hãi lùi một ít.
Câu hỏi và hành động cần trọng của
Diệp Tĩnh Gia khiến Hoắc Minh Dương
càng khó chịu: “Rất không hài lòng, không
hài lòng đến mức không biết phải nói như
thế nào.” Hoắc Minh Dương tiếp tục trêu
chọc cô, thực lòng có đôi khi Diệp Tĩnh Gia _¡
cũng rất dễ thương. _)
Diệp Tĩnh Gia đương nhiên không ð
suy nghĩ của anh, nghĩ rằng Hoắc Minh
Dương vẫn còn tức giận: “Tôi chưa làm gì
cả, anh bực mình cái gì.“ Diệp Tĩnh Gia tức
giận, Hoắc Minh Dương cũng cười cười:
“Thực ra cô cũng không cần cãi nhau với
tôi, mặc kệ cô nói cái gì, tôi cũng không để ý.
Nếu đã không đề ý thì hỏi cô làm gì cơ
chứ? Diệp Tĩnh Gia rất không hài lòng,
người này quả thực cố tình: “Anh đùa giỡn
tôi đấy à?”
Diệp Tĩnh Gia bây giờ mới phản ứng
kịp lập tức hỏi lại, khi nãy dọa cô sợ chết
khiếp, kết quả hóa ra người này lại không
hề tức giận: “Tôi thật sự rất ghét anh.” Lúc
nói ra những lời này, khóe miệng Diệp Tĩnh
Gia vẫn đang nhếch lên.
“Được rồi, giờ tôi muốn nghỉ ngơi.”
Anh không nói gì, khi nãy kỳ thực là
tức giận, nhưng một hành động này
Diệp Tĩnh Gia khiến cho tất cả sự giận dữ
của anh đều tiêu tan: “Giả nai đấy ư, cô
cũng có bản lĩnh thật.” Hoắc Minh Dương
đột nhiên nói một câu.
Có cảm giác không đầu không cuối.
Diệp Tĩnh Gia không biết anh đang nói
còn tự hỏi lại mình, không nói tiếp nữa
mà tiếp tục suy nghĩ ý tứ trong đó.
Bắt đầu thu dọn lại giấy tờ vương vãi
trên mặt đất, cô gần như lập tức phản ứng
lại: “Tôi có cảm giác vừa nãy anh mắng tôi
ngu ngốc.” Không biết trong đầu Diệp Tĩnh
Gia đang nghĩ gì, dường như câu nói của
Hoắc Minh Dương khiến cho cô tiêu tốn rất
nhiều tế bào não.
“Không có chuyện gì thì cô nên đọc
thêm nhiều sách hơn di.” Hoắc Minh
Dương chắc chắn là cố ý, Diệp Tĩnh Gi
không nói với anh nữa. b)
Cô thu dọn lại bàn làm việc sau đó pha:
cà phê cho Hoắc Minh Dương, hai người
không còn bộ dáng không thoải mái như.
vừa nãy nữa.
Dường như từ nãy đến giờ chưa từng
xảy ra chuyện gì cả, Hoắc Minh Vũ nhìn
Diệp Tĩnh Gia giúp Hoắc Minh Dương
cảm thấy khó hiểu, không nghĩ tới Diệp Tĩnh Gia trong thời gian Hoài đã
dỗ dành được Hoắc Minh Dương.
Hai người nói nói cười cười, thoạt nhìn
dáng vẻ hạnh phúc: “Không nghĩ tới hai
người ở bên nhau lại tốt như vậy.” Lúc
Hoắc Minh Vũ nói chuyện không suy nghĩ
kỹ, chỉ đơn thuần thấy dáng vẻ hạnh phúc
của hai người nên mới thốt ra một câu:
“Cơm có thể ăn bậy chứ nói đừng có mà
lung tung.”
“Thấy hai người như vậy em cũn:
tâm rồi.” Hoắc Minh Vũ không hẳn |
hiện tại anh ta bị làm phiền đến mệt não,
mặc kệ là Đinh Thanh Uyền hay Từ Thanh
Lam đều không ngừng gây phiền toái cho
anh ta, chắc chắn là anh thiếu nợ hai người
này rồi, nếu không làm sao để họ làm thành
như vậy.
“Không cần phải không vui, ít nhất
tại Từ Thanh Lam vẫn rất quan tâm. cậu.” Diệp Tĩnh Gia suy nghĩ một
biết tại sao Hoắc Minh Vũ mất hứng, vội
vàng trấn an.
Tuy rằng cô không biết rốt cuộc xảy ra
chuyện gì, nhưng Định Thanh Uyền và Từ
Thanh Lam cũng không biết ai hơn ai,
muốn biết sau này về bên ai thì chỉ có Hoắc.
Minh Vũ mới quyết định được.
“Không có việc gì nữa thì hai người
mau đi đi.“ Hiện tại với Hoắc Minh Vũ mà
nói, hai người này chính là trong giai
mặn nồng. Hoắc Minh Dương vẻ mặt
nhìn Diệp Tĩnh Gia, từ đầu đến cuối k
thèm nói với người em trai này một câu,
hiển nhiên là có vợ rồi quên luôn tình nghĩa
anh em: “Anh, anh chú ý chút, xem ra Diệp ‘
Tĩnh Gia cũng không phải người tốt đâu.”
Anh ta cố ý nói vậy đấy, ai bảo Diệp
Tĩnh Gia dám nói anh ta.
Hoắc Minh Dương nhìn tấm chăn, Diệp
Tĩnh Gia lại chạy đến giúp anh sửa lại, khi –
nãy chưa được làm phẳng, sau đó Hoắc.
Minh Dương ngầng đầu, nhìn em trai mình
trừng mắt chán ghét nhìn Diệp Tĩnh Gia:
“Phải không? Anh quen rồi.”
“Anh… sao anh nỡ làm thế, em mới là
em ruột anh.” Hoắc Minh Vũ bất mãn nói
với Hoắc Minh Dương.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
182 chương
937 chương
74 chương
54 chương
57 chương
28 chương